Yêu không biên giới
Chương 2 : Valentine buồn
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày lại ngày trôi qua buồn bã với tôi, vẫn nói chuyện, vẫn tán phét với " sao đỏ", nhưng lại thầm tự nhủ " không phải là của mình " cái cảm giác đó thực sự như là dòi đục, không thể nào khống chế nổi. Nhiều lần tôi muốn mặc kệ cứ thử một lần, nhưng lại chạm mặt thằng bạn thân, lại nghe nó bô lô ba la về việc hẹn hò của nó, về đi chơi, tất tần tật những gì về "sao đỏ", tôi lại tự thấy mình đểu khi xen vào giữa họ, và thế là tôi lại thôi.
Đang ngồi học trong lớp, thì thằng bạn thân nhắn tin:
- Ê mày, ra ngoài cổng trường đi.
Thằng này chuyên môn có kiểu rủ đi mà không hề nói lí do là cái gì cả. tôi thu vội sách vở, đứng lên xin ông giáo cho đi WC rồi vù ra cổng.
Ra tới nơi, thấy thằng nhóc đang cầm trong tay một con khỉ bông trắng tinh và một hộp socola hình trái tim.
Tôi còn chưa hết ngỡ ngàng thì nó gọi:
- Làm đếch gì mà ngẩn người ra như là mất sổ gạo ý. Vào phụ tao một tay.
Chả hiểu cái mô tê gì, tôi đi vào cái quán nước mà thường ngày, tôi, thằng bạn thân và " sao đỏ" hay ngồi, chỉ thấy treo trên tường cơ man nào là bóng bay và ruy băng, có mấy thằng bạn cũ học chung lớp cấp 2 cũng lăng xăng trang trí, có vẻ nhiệt huyết lắm cứ như là chúng nó đang tỏ tình vậy.
Đang suy nghĩ không biết thằng này định làm trò khỉ gì thì bị nó sút cho phát vào bàn tọa, đau điếng.
- Tao gọi mày ra đây để ngắm à, tí ngắm sau, phụ thằng Lâm treo cho tao quả bóng bay lên cái mày.
Thế rồi, chúng tôi cũng hì hục chuẩn bị, tôi cũng nhớ ra, hôm nay là ngày valentine, ngày của các đôi yêu nhau, với những thằng FA (forever alone ) như tôi thì hầu như nó chả có ý nghĩa gì mấy.
Thế rồi, trống vào tiết 3 điểm vang, đang định chạy vào lớp thì thằng bạn nó kéo lại:
- Mày định đi đâu, không ở đây xem tao chinh phục nàng à.
Tôi thất thần, thật ra, lúc treo băng rôn tôi đã không muốn nhìn thấy cái cảnh tượng này rồi, chả hiểu sao nhiều lần tự nói vs bản thân mà tôi không có thể loại bỏ được hình bóng của " Sao đỏ " ra khỏi tâm trí của mình. Tôi định kiếm cớ thoái thác, chứng kiến cảnh này với tôi thực sự nó cũng không vui cho lắm.
- Mày bỏ đi thì còn gọi gì nữa, phải ở đây, cùng thằng Lâm, chứng kiến cho tao chứ, anh em với nhau mà vậy à.
Tôi đành ngậm ngùi ở lại, mà thằng bạn thì nhất quyết không cho bọn tôi đứng xem, bắt chui vào trong nhà ngồi, nấp sau cái tủ bán bánh kẹo của bà bán hàng, nó lấy lí do là sợ đông người thì " sao đỏ " ngại, nhưng tôi biết thừa, thằng này chỉ mạnh mồm, chứ thực ra nó cũng nhát gan như tôi với thằng Lâm thôi. Nhất là cái khoản tỏ tình.
Đợi 15 phút thì hình bóng quen thuộc đó xuất hiện, tôi chỉ thấy bên cạnh tôi, thằng Lâm thì thào: thằng Việt Anh mà ăn được em này thì có mà sướng như tiên. Rồi tay nó cứ như tưởng tượng mà sờ sờ, mó mó. Tôi phát bực, tính định thụi cho nó phát thì....
Sao đỏ: Cậu làm gì thế.
Việt Anh: hôm nay là Valentine mà.
Sao đỏ: Thì có sao, nó đâu quan hệ gì tới tớ đâu.
Thế rồi thằng bạn thân đi từ từ tới gần sao đỏ, gần lắm, nó chìa tay ra, trên tay nó là con khỉ bông trắng muốt, một bên tay là hộp socola hình trái tim được nó gói bọc một cách kì công. Nó thì thầm cái điều mà bất cứ thằng con trai nào đều nói, khi đối mặt với người mình yêu:
- Cậu làm bạn gái mình nhé.
Tôi nhận ra trong mắt " sao đỏ " thoáng chút bối rối, khuôn mặt tròn baby ửng đỏ lên, bên cạnh tôi, thằng T thở dài thì thầm:
- Tao nghĩ con bé xong rồi, chờ nó nói tiếng ừ nữa thôi.
Nhưng........
Cả tôi và Lâm đều bất ngờ, hai thằng ngây ra sau câu trả lời của " Sao Đỏ":
- Xin lỗi Việt Anh, tớ biết tình cảm của cậu giành cho tớ nhiều lắm, nhưng tớ nghĩ, bọn mình còn trẻ con, và mình làm bạn thì tốt hơn.
Sao đỏ nói xong, rồi nhẹ nhàng đi mất, để lại thằng bạn tôi tội nghiệp đứng đó, như trời chồng, lặng yên nhìn con gấu bông vào miếng socola trong tay. Tôi với thằng Lâm lao ra, nhìn nó, trong mắt nó, cái buồn xa xăm như đang ngự trị. Tôi thấy nó buồn nỗi buồn ghê gớm lắm
Còn tôi, lúc này đây, chẳng biết là nên vui, hay lên buồn, cảm xúc lẫn lộn. Tôi đã chứng kiến cái cách mà " Sao đỏ " và A nói chuyện, cách chúng nó trêu đùa, người ngoài nhìn vào, cứ nghĩ là một đôi, vậy mà.
Thằng Lâm nhanh nhảu giựt hộp socola trong tay thằng Việt Anh , xóa tan bầu không khí lạnh ngắt tới rợn người.
- Socola ngon thế này mà chê, hâm thật.
Tôi thật bất ngờ, nhưng mà người bất ngờ hơn là Lâm, nó vừa nói xong thì đột nhiên nhận ra, bên má trái của nó đau điếng, thằng Lâm ngã dúi dụi. Tôi nhảy lên, can thằng Việt Anh ra:
- Mày bị điên à, định trút cái giận lên anh em chắc.
Thằng Lâm lồm cồm bò dậy, thấy thằng Việt Anh mắt tràn sát khí, nó sợ, tôi cũng hiểu, bầu không khí một lần nữa lại căng thẳng. Cuối cùng, chính thằng Việt Anh lại lên tiếng :
- Lâm, tao xin lỗi, tao nóng tính quá
Rồi nó cười cười, cầm lấy món quà socola của nó, bóc đánh xoẹt, bẻ đôi ra, đưa một nửa cho tôi và Lâm:
- Tiết 3 rồi, hơi đói, ăn tạm
Tôi vào thằng Lâm ngẩn ra nhìn nó, như nhìn một thằng từ ngoài hành tinh.
- Chúng mày có ăn không, hay là để tao ăn hết rồi bin cho mỗi thằng một quả nữa. Đàn bà trên đời không thiếu, không phải lo.
Tôi thở phào, thằng Việt Anh cuối cùng đã trở lại, là thằng bạn thân của tôi, thằng bạn hay đùa. Tôi vs thằng Lâm đang chia nhau thưởng thức hương vị của "socola tỏ tình xịt" thì thằng Việt Anh ném mẩu socola nó đang ăn vào thùng rác.
- Đắng như thuốc bắc, phí tiền.
Tôi và thằng Lâm nhìn nhau, rõ ràng 2 thằng đã chén hơn phân nửa mẩu mà thằng Việt Anh đưa cho, ăn ngon lành. Rồi thằng Lâm nó nói, một câu mà tôi nhớ mãi:
- Socola ngọt nhưng tâm nó đắng thì có ăn đường cũng chả ngọt được.
Tôi gật gù, đang vịn vai 2 thằng bạn đi vào lớp, vừa đi vừa nghêu ngao hát, tâm trạng của những thằng điên thất tình lan nhanh theo dây truyền một cách chóng mặt.
Chợt thằng Việt Anh ghé tai tôi nói:
- Giờ mày tấn công nó đi.
Câu nói của nó, làm tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh toát ......
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
50 chương
34 chương
91 chương
198 chương
10 chương