Yêu không biên giới
Chương 3 : Cuộc nói chuyện giữa 3 thằng bạn
Nghe xong câu nói của thằng Việt Anh mà tôi sững người, chết lặng một lúc, khựng lại, tôi không hiểu nó nói thế với tôi là có mục đích gì, chẳng lẽ.... nó nghi tôi chen ngang vào vụ này
Trong 3 thằng chúng tôi, thằng Việt Anh là thằng mạnh mẽ nhất, và cũng bạo dạn trong tình yêu, nó dám yêu và dám nói. Thằng Lâm tính âm trầm, lặng lẽ, luôn có một chút gì đó bí ẩn. Thường thì nó không hay kể chuyện với chúng tôi là đang tăm tia em nào, hay đang để ý cô nàng nào đó. Nó chỉ lặng yên, nghe hai chúng tôi ba hoa về các cô em xinh đẹp trong mắt bọn tôi, thỉnh thoảng buông ra vài lời nhận xét. Còn tôi, một thằng nhút nhát nhất bọn trong cái chuyện tình yêu tình báo này, tôi có thể chém gió, nói chuyện với lũ con gái cùng tuổi một cách vô tư, không hề e ngại, có khi gọi vợ vợ chồng chồng với bọn nó, làm khối thằng hiểu nhầm mà suýt nữa đánh nhau to. Nhưng với những người tôi có cảm tình, điều đó thực sự khó, rất khó. Tôi chẳng biết làm gì hơn, đứng trước người tôi yêu, tim tôi như hóa đá....
Tôi hỏi ngược lại thằng Việt Anh một câu, trong lòng buồn bực:
- Sao mày lại nói thế, đó là ý gì.....
Thằng Việt Anh cười một cách tinh nghịch:
- Đừng tưởng tao không biết, ông tướng, cái cách mày nhìn nó, cách mày quan tâm tới nó. Người bên trong khi yêu thì có lẽ không nhận ra, nhưng những gì mày thể hiện ra ngoài thì đã nói lên tất cả. Mày không như thằng Lâm, mày không giỏi che dấu cảm xúc như nó.
Tôi bàng hoàng, tai bùng nhùng. Thì ra nó đã biết, nó biết cái tình cảm của tôi dành cho " sao đỏ", thằng này cũng tinh thật, nó nhận biết được những người đang yêu theo cái cách mà nó gọi là: cảm xúc không thể che dấu.
Thằng Lâm bước tới gần tôi, nó hỏi nhỏ:
- Chỗ anh em thân thiết, tao không muốn cãi nhau vì một đứa con gái, nhưng mày có dính vào cái chuyện phá thằng Việt Anh trong vụ này không. Nếu có thì từ giờ đừng nhìn mặt tao, thằng Việt Anh có thể không để ý, nhưng tao thì không tha thứ cho cái loại cướp người yêu của bạn, mày hiểu chứ.
Thằng Lâm là như vậy, nó âm trầm, nhưng nó là thằng có tấm lòng vì bạn cao nhất trong chúng tôi, và tôi cũng nể nó, vì một chữ tình.
Tôi quay lại, mặt đỏ dần lên, nó đang nghĩ hơi quá đáng về tôi, cảm xúc lúc đó của tôi đã hết xấu hổ, thay vào đó là sự tức giận. Tôi không nghĩ, thằng bạn chơi với tôi sau ngần ấy năm trời, lại nghĩ tôi là một thằng " đâm sau lưng " bạn. Nắm tay tôi nắm chặt lại, chặt lắm, tôi chuẩn bị cho nó một quả đấm vì cái sự xỉ nhục này.......
Bỗng thằng Việt Anh lên tiếng:
- Chúng mày sao thế, chưa nghe tao nói hết câu mà đã lao vào hậm hực với nhau à. Lâm, mày nói vậy là không đúng rồi, tao không nghĩ thằng Phong nó lại là người như thế. Không có ai không chế được cảm xúc của mình, ai cũng có quyền yêu. Tao đã thất bại, và bây giờ, tao trao cơ hội cho mày, Phong ạ, hãy thể hiện mày yêu nó như thế nào cho tao xem.
Tôi thấy thật tội cho thằng bạn tôi, nó nói xong những câu này, mặt nó lại lặng đi, ba thằng đứng đó hồi lâu, yên lặng, ngay dưới bóng cây bằng lăng cao vời vợi, thằng Việt Anh dựa vào cây, ngửa mặt lên trời, không nói gì nữa. Thằng Lâm thì mân mê mấy cái lá nó nhặt được ở dưới gốc cây. Còn tôi đứng đó như chôn chân xuống đất, mặt càng ngày càng đỏ.
Không khí tĩnh lặng đó trôi qua, lặng ngắt. Bỗng có một giọng con gái lanh lảnh phá tan cái bầu không khí đang đặc sệt như keo này:
- 3 ông tướng này, có vào lớp không hay là để tôi báo cô giáo chủ nhiệm đây.
Thì ra là nhỏ lớp trưởng, nó đến từ lúc nào mà 3 thằng còn không hề hay biết gì. Con nhỏ này ra giáng làm lớp trưởng lắm, đặc biệt là cái cách mà nó nói, vừa nhanh, vừa the thé, y như cái máy tuốt lúa. Làm mỗi lần có ông nào bướng không nghe thì nó đứng nói cho bao giờ bằng nghe thì mới thôi
Đành bước vào lớp, tâm trạng không hề khá hơn là bao, 3 thằng không nói với nhau câu gì, làm nhỏ lớp trưởng bện cạnh mặc dù mồm mép tép nhảy nhưng cũng im thin thít, chắc nó cũng cảm nhận ra được cái gì đó.
Từ đó, tôi cũng không còn nhắn tin cho " sao đỏ " nữa, mà sao đỏ có một tật xấu là luôn luôn muốn người khác phải nhắn tin cho mình, chứ hầu như không bao giờ chủ động. Hắn thường bảo với tôi: Con gái họ nhà hắn vừa ương vừa bướng.
Cho tới một hôm, tôi đang hì hục làm mấy bài tập tiếng anh, môn mà cái dân khối A bọn tôi ghét cay ghét đắng, ngồi chia động từ mà sai linh tinh cả. Thì thằng bạn bên cạnh tôi chạy vào, hét to tướng ra vẻ khoái lắm:
- Phong, ra có gái gọi kia kìa.
Chả biết là cô nàng nào tìm tôi, nhưng ít ra cũng có lí do để tôi buông bỏ mấy cái is/am/are chết tiệt này, tôi ngẩng đầu lên........ là Sao Đỏ
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
10 chương
2 chương
11 chương
9 chương
64 chương