Độc linh
Chương 1 : Cánh hoa sẫm màu
Vào một ngày nắng nhạt, những hạt mưa bỗng rơi. Mưa lẫn trong nắng, lấp lánh tỏa sáng như những hạt trân châu xinh đẹp. Tiếng khóc chào đời của một bé con oa oa khắp căn phòng.
Người mẹ mừng rỡ nhìn đứa con bé bỏng của mình, nhưng khi vừa nhận thấy bé là con gái, người mẹ lại sầm mặt.
Người đến một nụ cười cũng không có, chỉ thờ ơ trao đứa bé cho bà đỡ rồi xua tay. Người cha vội vã chạy vào, nhìn thấy sắc mặt tối sẩm của người vợ cũng tắt ngấm nụ cười trên mặt.
Đứa bé vừa chào đời chẳng được nằm trong lòng mẹ, đến cái tên của bé, Hellyne Deumi Nor cũng chẳng phải do cha hay mẹ đặt. Mà sự thật là một cậu bé, khi đưa giao cho hầu hạ cô công chúa nhỏ đã khẽ thì thầm vào tai bà đỡ:
- Công chúa vẫn chưa được đặt tên ạ? Hay là lấy tên Hellyne đi bà, cháu thấy vừa trang trọng lại rất hợp với bé nữa.
Bà đỡ cũng chỉ ậm ờ cho qua lời nói của kẻ hầu. Nhưng không ngờ đứa bé mới ba tháng nằm trong nôi lại thích thú cười rộ lên:
- He… l…hel…lyne.
Từ đấy Nhà vua Armefo có một cô công chúa độc nhất tên là Hellyne Deumi Nor. Nhưng thần dân chẳng ai biết mặt cô, cả người hầu trong cung điện cũng chẳng được mấy người đã thấy cô. Quanh đi quẩn lại, bên cạnh cô công chúa cũng chỉ có một người hầu cùng hai người gác phòng.
Công chúa Hellyne lẻ loi trong căn phòng nằm tận sâu trong cung điện. Mẫu hậu cùng phụ thân chẳng mấy khi đến thăm cô. Cả tuổi thơ cô chỉ có hình bóng của người hầu tên Felur. Hắn ngày ngày ở bên cạnh cô. Cô làm gì, cô đi đâu cũng có một anh chàng lầm lũi theo sau.
Do đó cũng chỉ có Felur biết, Hellyne mạnh mẽ và kiên cường thế nào. Cô chẳng lấy sự cô đơn của bản thân ra gặm nhấm để rồi tủi thân khóc. Cô vẫn cười đùa, trò chuyện thật tự nhiên với mọi người.
Nhưng cũng chỉ có Felur biết, bên trong Hellyne đang dần dần hình thành một sự khác biệt. Cô dần thay đổi, chẳng còn giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác đôi mắt thường ánh lên nét ngây thơ hồn nhiên đến trong trẻo, Hellyne của năm mười tuổi đã sở hữu ánh mặt lạnh nhạt thờ ơ với mọi chuyện.
Cô chẳng thật lòng thích thứ gì mà cũng chẳng thật sự căm ghét điều gì. Mọi chuyện cứ bình thàn diễn ra xung quanh Hellyne. Chẳng có một điểm nhấn hay một sự kiện gì đặc biệt. Đến cả sinh nhật của mình, nếu Felur không nhắc Hellyne cũng chẳng thèm bận tâm.
Và ngày đó cũng đến, Felur trông thấy Hellyne lặng lẽ ngồi bên cửa sổ. Ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không vô định. Đến khi cô bé quay đầu lại, Felur thẫn thờ nhìn.
Một mắt của công chúa đã chuyển thành màu đỏ sậm. Hai màu đỏ đen tương phản đến lạ, rọi vào nhận thức của Felur khiến cậu như vỡ lẽ một sự thật kinh hoàng.
Không biết từ khi nào, cô đơn tích tụ, tâm hồn Hellyne đã trở nên trống rỗng tàn tạ như cái kén mà con bướm đã vươn mình thoát ra. Chỉ còn lại một vỏ bọc xinh đẹp của một cô công chúa mà nhìn vào, ai cũng si mê.
Phải, Felur bao giờ cũng biết, cô công chúa nhỏ của mình xinh đẹp lắm. Dù chỉ mới bước vào tuổi dậy thì nhưng cô đã có vẻ đẹp mà đến cả Hoàng hậu nhìn vào cũng thấy căm ghét.
Đó là vẻ thánh thiện mà yếu đuối chỉ có ở Nữ thần.
Làn da trắng hồng mềm mại như nước. Mái tóc nâu vàng xỏa dài, suôn theo bờ vai đến lưng, mềm mại mà mỏng manh tựa tơ lụa. Đôi môi hồng hồng thường khẽ cười nhẹ nhàng chẳng lộ răng. Kẻ nào nhìn thấy cô cũng ngẩn ngơ đứng lại trông.
Nhưng giờ đây, Felur lại chẳng trông thấy vẻ đẹp khi ấy đâu nữa. Ánh mắt một đỏ một đen nhìn vào Felur, chẳng có một chút sinh khí hay tia sáng nào.
Phải, cứ như là người đã chết vậy.
Trong khi đó Hellyne lại nở nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi, giọng nói trong trẻo cất lên mà nghe vào tai, lại lạnh lẽo như âm vực vọng từ nơi thâm sâu nào đó:
- Thích không Felur, mắt ta bỗng nhiên lại trông thấy thêm những thứ mà trước đó ta chưa thấy bao giờ nè!
----------------------
Chương 1
Hôm nay là một ngày mưa.
Những hạt mưa nặng nề trút xuống thủ đô, đôi khi có kèm theo đá. Tiếng mưa đập lộp bộp vào mái hiên khiến Hellyne phải mở mắt. Cô không thể tiếp tục giấc ngủ trưa của mình vì sự ồn ào này. Do đó Hellyne đành rời giường, đi loanh quanh trong căn phòng.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
Cô nhìn ra, thấy Felur bước vào với khay thức ăn trên tay. Hellyne nhận ra đó lại là món sốt thịt ăn cùng bánh mì và một ly nước cam như mọi khi. Felur nhận thấy ánh mắt lờ mờ chẳng rõ chán ghét của Hellyne thì nói:
- Nếu người không thích thì tôi có thể đổi món khác cho người.
Đúng là Felur, bao giờ cũng quan tâm công chúa tận tình. Nhưng Hellyne chỉ cười bảo:
- Đều là thức ăn thôi mà.
Nói rồi cô cầm lấy cái khay, đặt xuống bàn rồi từ tốn ăn. Felur đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn cô. Vẫn là đường nét xinh đẹp quen thuộc nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ kia, Felur lại cảm thấy bất an một cách kì lạ. Sẽ thế nào nếu Đức vua và Hoàng hậu trông thấy nó?
Hellyne dường như nhận thấy vẻ lo lắng ấy của Felur. Cô hơi ngừng lại, không nhìn cậu mà chậm rãi nói:
- Felur không cần lo lắng đâu, ta sẽ giải quyết được chuyện này mà.
Nhưng có kịp không khi yến tiệc đã diễn ra vào tối nay rồi? Hơn nữa, đó lại còn là tiệc đính ước của cô nữa, công chúa à.
Nghĩ đến đây, Felur bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng. Đức vua và Hoàng hậu chẳng bao giờ để tâm đến công chúa dù người là con một. Có lẽ bây giờ họ cũng chỉ mong công chúa về làm dâu nước láng giềng, đem về cho họ đứa con rể vàng bạc cùng những thứ quyền lợi hão huyền khác. Cứ như thể công chúa Hellyne chỉ là một đồ vật để trao qua đổi lại vậy.
Thật chẳng đáng mặt là Vua của một nước chút nào!
- Nhưng công chúa, người định đồng ý với hôn ước này sao?
Felur biết công chúa chẳng bao giờ nhắc đến chuyện này nhưng cậu rất bận tâm, không biết người sẽ có suy nghĩ thế nào?
- Felur này, ngươi có thành kiến với phụ hoàng sao?
Tiếng mưa rào rào đập vào mái hiên.
Trong căn phòng le lói ánh nến, Hellyne nhìn chằm chằm vào Felur, tông giọng bỗng nhiên trầm hẳn xuống. Felur thình lình cảm thấy cơn lạnh truyền dọc lên sống lưng mình. Mồ hôi dần thấm ướt hai tay cậu. Felur cúi gằm mặt, sẵn giọng thưa:
- Thân là bề tôi như thần, nào dám có thành kiến gì với Đức vua được ạ!
Lần này Hellyne mới gật gù, khẽ cười bảo:
- Ừ! Ta biết Felur là người trung thành nhất mà!
Thật kì lạ! Cái cách mà công chúa Hellyne nói chuyện thật kì lạ! Ngươi chẳng bao giờ thể hiện rõ cảm xúc của mình, thế mà khi Felur nảy sinh bất đồng với phụ hoàng, mẫu hậu của người, người lại như thể nhìn rõ điều đó và tỏ ra thật đáng sợ. Felur chưa bao giờ cảm thấy công chúa xử xự như vậy cả.
Dường như người ngày càng khác biệt với Hellyne của ngày xưa. Felur càng nghĩ, lại càng cảm thấy sợ hãi.
Chiều, mưa ngớt dần. Những hạt mưa không còn nặng nề như ban trưa nữa, chúng nhè nhẹ rơi, lất phất trong không khí tạo thành một tấm màng trắng mỏng manh. Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên, đến cổng hoàng cung thì ngừng hẳn lại.
Một người bước xuống xe, trang phục ngay ngắn đĩnh đạc. Hắn lại gần thì thầm gì đó vào tai kẻ gác cổng. Chỉ lát sau, hai cánh cổng hoàng cung nặng nề mở ra. Cỗ xe ngựa lại tiếp tục lăn đều bánh.
Hai kẻ lính gác sau khi đóng cổng lại, vẻ mặt bỗng trở nên mù mờ như thể chẳng biết gì.
Hellyne từ trên lầu gác nhìn xuống, khóe môi khẽ nở một nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng chẳng thể hiện cảm xúc gì. Cô quay lưng rời đi, trên mình là bộ trang phục dạ hội lỗng lẫy xinh đẹp, từng bước hướng thẳng đến đại sảnh.
Dù bầu trời có hơi sẩm tối khiến tâm trạng con người trở nên nặng nề, nhưng khi nhìn vào bên trong cung điện, đặc biệt là đại sảnh với ánh sáng rực rỡ đến hoa mắt, người ta lại thấy tâm trạng phấn chấn lên nhiều.
Từng dòng người ùa vào đại sảnh, váy áo lung linh sặc sỡ chẳng thiếu gì. Felur đứng trước đại sảnh chờ công chúa đến. Cậu không ngờ người lại bảo cậu chờ ở đây thay vì đi theo người nên tâm trạng Felur có chút bồn chồn không yên.
Ánh mắt cậu cứ đăm đăm nhìn về phía lầu gác công chúa, vẻ mặt căng ra khác hẳn thường ngày khiến Nali, một cô hầu thân thiết với Felur phải tò mò hỏi:
- Sao thể Felur, cậu làm gì mà trông đáng sợ thế kia?
Felur chẳng buồn đáp lại, cứ như thể cậu không nghe thấy ai nói gì cả. Nali thấy vậy liền tức mình đạp mạnh vào chân cậu. Lúc này Felur mới giật mình quay sang, trợn mắt lên nhìn cô.
- Cái gì vậy hả? Tôi đứng ngay bên cạnh mà nói cậu cũng không nghe là sao? Mới rời xa công chúa có một chút mà đã như người mất hồn vậy à?
Quả là Nali, âm giọng to khỏe khiến khách khứa đều tò mò quay sang nhìn. Hai người bèn rối rít xin lỗi rồi nhanh chóng kéo nhau ra chỗ vắng người.
Felur tức giận nhìn Nali:
- Cậu nên biết là mình đang đứng ở đâu đi, kiềm chế lại một chút được không hả? Tôi có như thế nào thì cũng chưa đến lượt cậu tò mò đâu!
Đấy! Felur cứ không ở cạnh công chúa là lại thô lỗ như vậy, Nali biết tổng! Cô toan định bộp lại thì một giọng nói bỗng vang lên sau lưng:
- Hai người đang cãi nhau đấy à?
Âm giọng cứ như quỷ gọi hồn vậy! Nali giật mình quay lại, cô càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy đó là công chúa. Thế mà cô cứ tưởng là quỷ thật! Felur dường như chẳng bận tâm đến vẻ sững sờ trên mặt Nali, cậu vội vàng chạy đến trước mặt công chúa, trịnh trọng quỳ một chân xuống thưa:
- Điện hạ Hellyne! Cuối cùng người cũng tới rồi!
Hellyne chỉ lướt qua Felur một thoáng rồi khóa chặt ánh nhìn trên gương mặt của Nali. Cô hầu có vẻ sợ sệt lắm, tay chân bủn rủn cả ra, miệng lắp bắp thưa:
- Đ… điện… hạ.
Thật ra Hellyne công chúa không hề trông đáng sợ đến vậy. Chỉ là Nali không biết tại sao khi nhìn thấy người bước ra từ góc khuất cô lại cảm thấy lạnh lẽo đến rợn người. Vẻ mặt người vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, thậm chí với lễ phục dạ hội còn trông xinh đẹp hơn bội phần, chỉ là ánh mắt người dán chặt trên người Nali khiến cô cứ rụng rờn cả tay chân, giọng cũng lạc hẳn đi.
- Đừng hoảng sợ như vậy chứ Nali, ta có làm gì ngươi đâu. Cả Felur nữa, mau đứng lên đi, chúng ta vào trong.
Hellyne bất ngờ cười lên một tiếng. Rồi lướt qua Felur, Nali, cô chậm rãi đi đến trước đại sảnh. Cả Felur lẫn Nali đều lặng lẽ cúi đầu đi sau cô.
Cánh cửa đại sảnh mở ra, một mùi hương thanh mát dịu nhẹ tràn vào khí quản. Hellyne hít nhẹ một hơi, mỉm cười bước vào trong.
Không gian bên trong sáng chói một cách choáng ngợp. Mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt vào vị khách đến cuối này. Hầu hết họ đều không biết đó là công chúa Hellyne, chỉ là trông thấy dáng vẻ xinh đẹp rạng rỡ ấy của cô, tức thì mọi người đều cảm thấy hơi thất thần.
Chỉ có Đức vua, Hoàng hậu ngự trên đài cao là vẻ mặt xám xịt nhìn cô công chúa xinh đẹp của mình. Hellyne nhận thấy điều đó, nhưng cô vẫn mỉm cười bước vào. Từng bước nhẹ tựa lông hồng đi đến trước mặt phụ hoàng, mẫu hậu, cô sẽ giọng thưa:
- Con, Hellyne Deumi Nor kính chào phụ hoàng, mẫu hậu.
Dáng điệu thanh thoát nhã nhặn chẳng sai lệch chút nào. Vậy mà Đức vua cùng Hoàng hậu lại chẳng có phản ứng gì. Hellyne cũng chẳng bận tâm, cô tự động đứng lên, nhìn hai người họ rồi cười nhẹ nhàng:
- Thứ lỗi cho con vì vô ý tới trễ ạ!
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
112 chương
16 chương
65 chương
91 chương
22 chương
10 chương
51 chương
13 chương
56 chương