Yêu hồ
Chương 1 : Mang tranh về nhà, tặng kèm hồ ly
Lúc Mục Kê Nhi bước ra từ tiệm thuốc với bao ngân lượng trên tay, trời cũng gần sụp tối, nhà nhà trên phố đã thắp lên đèn lồng. Vì đường lên núi còn xa, Mục Kê Nhi không dám chần chừ, vội rảo bước trở về nhà cho kịp trước khi trời tối hẳn.
Nàng đi tới cuối đường, bỗng có một giọng nói già nua khàn khàn gọi:
«Cô nương ... Cô nương ..."
Mục Kê Nhi giật bắn mình, quay lại nhìn thì thấy một bà lão ăn vận rách rưới ngồi co ro trong con hẻm nhỏ, tay ôm khư khư hai bức họa.
Nàng hơi ngạc nhiên, chỉ chỉ vào mình, hỏi:
«Cụ ơi, cụ gọi cháu ạ?"
Bà lão nở nụ cười, những nếp nhăn chi chít xô vào nhau trông dày đặc như rong biển. Bà nâng hai bức họa lên, nói:
«Cô nương, cô có muốn mua tranh không? Ta thấy được mệnh cách của cô nương với hai bức họa này có duyên với nhau."
Nếu là người khác, ắt sẽ cười khẩy trước câu chào hàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này. Nhưng Mục Kê Nhi từ nhỏ sống trên núi, không hiểu sự đời, nghe vậy liền thật sự nghiêm túc cầm lên hai bức tranh mà ngắm nghía. Chỉ thấy, cả hai bức đều đã ố vàng, trông vô cùng cũ kỹ, một bức vẽ một con hồ ly chín đuôi toàn thân đen tuyền, bức còn lại thì là con hồ ly lông trắng như tuyết. Mục Kê Nhi rất yêu thích động vật lông mao, nhìn hai con hồ ly vẽ thật sống động đáng yêu, bèn yêu thích không thôi, lại thương cho bà lão đêm tối còn cô đơn ngoài đường, liền vui vẻ nói:
«Cụ ơi, cháu mua hai bức họa này."
Nàng trút hết bao ngân lượng, được hai thỏi bạc nguyên và mấy đồng lẻ. Giữ lại mấy đồng lẻ, nàng dúi hai thỏi bạc vào tay bà lão, hỏi:
«Như vậy đã đủ chưa ạ?"
Mục Kê Nhi không thường xuống núi, chẳng rõ lắm giá trị tiền bạc thông thường, vẫn hay bị người ta ăn gian không ít ngân lượng, nhưng nàng luôn không hay không biết. Đối với nàng, miễn sao có mấy văn tiền mua đủ gạo ăn là được, thừa ra cũng chẳng biết phải làm gì.
Bà lão nhận lấy bạc, trao cho nàng hai bức tranh, mỉm cười căn dặn:
«Cô nương nhớ kỹ, tuyệt không được tặng hay trao chúng lại cho kẻ khác, nếu rơi vào tay người có tâm địa xấu xa, vậy thì hiểm họa khôn lường."
Mục Kê Nhi mơ hồ gật gật đầu, thực ra cũng không hiểu làm sao mà hai bức họa cỏn con có thể gây ra tai họa gì.
————
Buổi tối.
Mục Kê Nhi chong đèn, trải hai bức họa ra bàn, vừa dùng dao cắt đi những phần bỏ đi của cây thuốc, vừa nghiền ngẫm tranh. Quan sát kỹ hơn, nàng chợt phát hiện ra con hồ ly đen tuyền kia được vẽ với nét mặt cau có rất khó ở, còn bạch hồ thì ngược lại, càng nhìn lâu càng thấy trong đôi mắt xếch xanh thẳm kia như lấp lánh ý cười ấm áp. Tay nghề của người vẽ quả thật không phải dạng vừa, nàng nghĩ thầm.
Bất chợt, trong lúc sơ ý, lưỡi dao trên tay cứa nhầm vào ngón tay nàng, chảy máu. Vô tình, hai giọt máu rơi xuống bức họa. Mục Kê Nhi luống cuống đi tìm thuốc cầm máu, hoàn toàn không để ý tới đôi mắt của hồ ly trên bức họa bỗng chớp một cái.
————
Sáng hôm sau, khi tiếng chim rừng ríu rít ngoài khung cửa, Mục Kê Nhi thức dậy. Nàng vô cùng không thục nữ ngáp một cái, vươn vai bước xuống giường.
Vừa đi ra gian ngoài, nàng chợt cảm thấy có cái gì đó sai sai. Nàng nhớ rằng tối qua khi mình đi ngủ, gian nhà trúc này rất chi là bề bộn, tại sao bây giờ vừa gọn gàng ngăn nắp, lại vừa sạch bong sạch bóng như này? Nhìn lên bàn, Mục Kê Nhi càng kinh ngạc hơn, từ bao giờ mà trên bàn dọn sẵn một bát cháo nóng hôi hổi cùng với một ấm trà xanh nghi ngút khói thế kia?
Mục Kê Nhi xoa xoa cái bụng lép kẹp vì đói, tự nhủ chắc là đêm qua mình đã làm hết mọi việc trong lúc mộng du, sau đó liền điềm nhiên lao vào xử lí bát cháo.
Ăn uống no nê, nàng xoa bụng, tự khen mình:
«Không ngờ trong lúc mộng du bản cô nương lại nấu cháo ngon hơn thường ngày, cháo rất tơi, gà rất mềm..."
Nói tới đây, nàng mới phát hiện ra lại có gì đó sai sai rồi. Tại sao lại là gà?
Mục Kê Nhi cầm tinh con gà, mẹ nàng năm đó lười nghĩ ra tên văn nhã, liền lấy luôn Kê làm tên, gọi nàng là Kê Nhi. Mục Kê Nhi lớn lên, trong lòng luôn xem gà như nửa đồng loại, tuyệt đối không bao giờ ăn gà.
«Chẳng lẽ trong lúc mộng du ta trở nên vô nhân đạo như vậy, cả đồng loại cũng tàn sát?" Mục Kê Nhi cắn môi tự trách.
Vừa đúng lúc này, nàng cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. Quay đầu lại, Mục Kê Nhi trông thấy một con hồ ly lông trắng muốt như tuyết đang chống hai chân trước xuống đất lẳng lặng dùng đôi mắt xếch xanh biêng biếc nhìn nàng.
Cô nàng cuồng động vật lông mao lập tức sáng mắt lên, nhanh như chớp sà xuống sàm sỡ mỹ hồ.
«Tiểu hồ ly à tiểu hồ ly, ngươi từ đâu tới vậy? Ngươi vào khi nào, sao ta không thấy?" Đây là Mục Kê Nhi vừa vuốt ve ăn đậu hủ bạch hồ vừa lẩm bẩm hỏi.
"..." Thương thay cho tiểu bạch hồ đang trân mình chịu đựng dưới bàn tay tà ác của sắc nữ. Nãy giờ nó vẫn luôn ở đây, chỉ là người nào đó trong mắt toàn là thức ăn, không mảy may để ý đến nó thôi.
Mục Kê Nhi sờ mó xong rồi, lại cảm thấy con hồ ly lông mềm mượt như nhung này cực kỳ ngoan ngoãn dễ thương, liền cầm lòng không nổi, cúi xuống hôn lên má nó một cái.
Vừa lúc ấy, một ánh sáng bạc lóe lên, hồ ly trắng biến mất, thay vào đó là một chàng trai áo bào trắng muốt, suối tóc đen nhánh dài quá thắt lưng, trước trán là một lọn tóc bạc nhè nhẹ bay bay đầy phiêu dật.
Mục Kê Nhi rất bình tĩnh dời môi khỏi má người ta, ra vẻ nghiền ngẫm một lúc, mới cất tiếng hỏi một câu mang tính học thuật rất cao:
«Ngươi ... vốn là hồ ly biến thành mỹ nam, hay là ... mỹ nam biến thành hồ ly ... Hoặc là, không phải mỹ nam cũng không phải hồ ly?"
Đồng chí Kê Nhi, chính bản thân đồng chí có hiểu được mình vừa nói gì hay không? (@.@)
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
329 chương
32 chương
72 chương
83 chương
55 chương
100 chương