Tam sinh duyên
Chương 1
Lâm An Nhiên đang ngủ ngon thì nghe thấy tiếng gọi tên mình nên cô lầm bầm mở mắt ra , sau đó Lâm An Nhiên nhanh chóng nhắm mắt rồi lại mở mắt ra .
"Ông là ai vậy?" Lâm An Nhiên hét lên rồi ngồi dậy . Cô ngồi ở tư thế phòng thủ , nếu người đó có ý đồ bất lợi thì cô sẽ lập tức tung đòn tự vệ rồi chạy ra ban công thoát hiểm .
"Cô gái đừng sợ , ta chỉ đến giao nhiệm vụ cho cô chứ không có ý đồ gì đâu ." Người đàn ông đó vuốt râu cười nói .
"Nhiệm vụ ? Chúng ta biết nhau sao ?" Lâm An Nhiên nhíu mày hỏi .
"Đương nhiên là ..... không quen rồi . Nhưng ta biết cô thì được rồi không phải sao ." Người đàn ông đó tự nhiên ngồi xuống ghế cạnh bàn trang điểm .
"Tôi không rảnh ngồi đây tán phét với ông , yêu cầu ông ra khỏi đây trước khi tôi báo cảnh sát ." Lâm An Nhiên bực mình nói , nửa đêm nửa hôm lại có một người lạ mặt vào nhà nói những chuyện không đâu thì cho dù là ai cũng cảm thấy không thoải mái .
Người đàn ông đó không những không sợ ngược lại có vẻ khá thoải mái , ông ta đứng dậy đi đến cạnh cửa ban công .
"Không phải cô luôn muốn xuyên không sao ? Nể tình cô có lòng tốt nên ta đến đây để giúp cô thực hiện nguyện vọng cũng là giúp cho ta thuận lợi thực hiện một vài chuyện hơn ." Người đàn ông chấp tay sau lưng , mắt vẫn nhìn xuống phía dưới đường .
Lâm An Nhiên chưa kịp trả lời thì trước mắt tối sầm lại sau đó cô lâm vào hôn mê . Lâm An Nhiên mơ một giấc mơ kỳ lạ : trong mơ cô thấy một cô gái mặc đồ cổ trang nhưng quần áo xộc xệch , trên người đầy vết thương nhưng cô không quan tâm vẫn cố che cho đứa bé ở trong lòng mình . Lâm An Nhiên đưa tay muốn ngăn cản người đang đánh cô gái đó thì cảnh vật xung quanh biến đổi .
"Cô đã nhìn thấy rồi đấy : Lăng Tử , 25 tuổi , nữ nhi của thương gia giàu bậc nhất Yến quốc . Năm mười lăm tuổi được gả cho Trung vương Yến Nhân Trung , hai năm sau sinh hạ được một nhi tử ." Người đàn ông đó lại xuất hiện nhìn Lâm An Nhiên nói .
"Cuộc sống như vậy không phải viên mãn rồi sao ? Sao cô ấy thành ra như vậy?"
"Lẽ ra sẽ viên mãn nếu như Trung vương đó không có tham vọng , y cưới Lăng Tử vì nàng ta là con vợ lớn của Lăng gia . Lăng gia phú khả địch quốc của hồi môn cho con vợ lớn đương nhiên không ít , Trung vương chính là vì số của hồi môn mà lấy nàng nhưng người y yêu là Lăng Liên muội muội của Lăng Tử . Lăng Tử tính cách điêu ngoa không coi ai ra gì nên luôn đối xử không tốt với vị muội muội này , Trung vương sau khi lấy Lăng Tử thì không lâu sau nạp cả Lăng Liên vào phủ . Vậy là nội chiến hậu viện nổ ra , Lăng Tử điêu ngoa bị người hãm hại mất đi cái ghế vương phi , cả hai mẫu tử đều bị nhốt vào ngục thất chịu mọi hành hạ ."
"Nhiệm vụ của cô chính là sống trong thân phận của Lăng Tử , còn mọi chuyện sau đó tùy cô tự ứng biến miễn sao trước khi Yến quốc có tân đế thì cô và đứa bé không được chết ." Người đàn ông đó nhàn nhã uống trà , thong thả nói .
"Ông .... sao tôi phải nghe lời ông chứ ?" Lâm An Nhiên tức giận nói .
"Không nghe cũng phải nghe ." Sau câu nói ấy thì Lâm An Nhiên tiếp tục hôn mê .
--- ------ ------ ----
Lâm An Nhiên , à không , bây giờ phải gọi là Lăng Tử bởi vì cô đang là Lăng Tử .
Lăng Tử cử động cơ thể nhưng một cơn đau truyền đến khiến nàng nhíu mày , theo như cảm giác này thì có lẽ nàng đã bị tháo khớp tay trái rồi , Lăng Tử chửi thầm một tiếng trong lòng sau đó cố gắng mở mắt .
"Nương , nương tỉnh . Nương , người đừng chết mà ! Không có người thì Long nhi phải làm sao !?" Tiếng trẻ con gấp gáp gọi ngay bên cạnh khiến Lăng Tử tỉnh táo hơn một chút .
Lăng Tử cố ngồi dậy tựa vào tường , lúc này nàng mới nhìn rõ xung quanh . Đây là một căn phòng giam nhỏ , phía trên có một cửa sổ đủ để ánh nắng chiếu vào , dưới nền là rơm khô . Đối diện nàng là một đứa bé khoảng bảy , tám tuổi đang lấy tay dụi mắt .
"Tỷ tỷ , tỷ sao rồi ? Muội lập tức đi tìm Vương gia xin người tha cho tỷ ." Lăng Tử hướng mắt về phía phát ra tiếng nói thì thấy một cô gái xinh đẹp mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng .
Lăng Tử định trả lời nhưng khi thấy cái khay mà nha hoàn bưng theo phía sau cô gái đó thì nàng im lặng nhắm mắt lại . Đầu óc Lăng Tử xoay chuyển một lúc thì nàng mở mắt nhìn cô gái đó , trên miệng nàng nở một nụ cười yếu ớt .
"Muội muội , không cần thay ta cầu xin đâu . Chỉ hy vọng muội giúp ta một chuyện ." Lăng Tử dựa theo cách gọi của cô ấy thì suy đoán đây là Lăng Liên , muội muội của Lăng Tử .
"Tỷ tỷ , nhưng , được rồi tỷ nói đi muội sẽ cố gắng thực hiện giúp tỷ ." Lăng Liên cắn môi nói .
"Ta muốn rửa mặt chải đầu , phiền muội giúp ta tìm nước và gương . Có được không ?"
Lăng Liên ngạc nhiên nhưng cũng sai người đi chuẩn bị . Lăng Liên ngập ngừng nhìn Lăng Tử muốn nói gì đó nhưng không sao mở miệng được .
"Nếu ta đoán không lầm , khay đó là dành cho ta đúng không ?" Lăng Tử cười , nàng cố nói dù yết hầu đang đau đến khiến nàng phải nắm chặt tay để chịu đựng .
Lăng Liên nặng nề gật đầu . Lăng Tử im lặng nhìn sang đứa bé đang mở to mắt nhìn mình sau đó nàng cử động tay ra hiệu cho nó đến nhận chiếc khay đó . Đứa bé lắc đầu .
"Long nhi , đến nhận chiếc khay đó đi . Xem như giúp nương có được không ?" Lăng Tử nhẹ giọng nói với đứa bé .
Đứa bé chậm chạp không tình nguyện nhận chiếc khay đem đến gần chỗ Lăng Tử rồi bản thân nó cũng ngồi xuống cạnh nàng .
"Muội muội , ta sẽ tự uống nó . Chỉ nhờ muội nhắn với vương gia , những thứ hôm nay Lăng Tử và con trai ta phải chịu đựng sẽ có một ngày Yến Nhân Trung hắn cũng sẽ phải nếm trải ." Lăng Tử nói xong thì cầm lọ thuốc đổ ra tay rồi uống ngay trước mặt Lăng Liên .
"Không , tỷ tỷ ." Lăng Liên muốn ngăn cản nhưng bị hai nha hoàn đi theo cản lại .
Khoé miệng Lăng Tử chảy máu sau đó nàng ngã xuống mắt nhắm nghiền , đứa bé ngồi cạnh nàng sau khi hết bất ngờ thì lập tức ôm lấy Lăng Tử khóc lớn . Lăng Liên cũng ngồi bệch xuống đất che miệng cố nén tiếng khóc , một trong hai nha hoàn tiến lên đưa tay thăm dò hơi thở của Lăng Tử sau đó ra hiệu cho người còn lại cùng nhau dìu Lăng Liên trở về .
Một lúc sau có người vào để đưa thi thể Lăng Tử đi nhưng bị đứa bé ngăn cản nên hắn đạp đứa bé ra một bên , khi hắn đang đánh đứa bé thì phía sau gáy bị đập mạnh , hắn ta ngã xuống đất ngất đi .
Lăng Tử một tay buông thõng , một tay cầm chiếc gương lúc nãy Lăng Liên mang đến nhìn người nằm dưới đất . Sau đó nàng tìm chìa khoá trên người gã đang nằm dưới đất . Lấy được chìa khoá , Lăng Tử chống tay gắng gượng ngồi dậy đi đến thanh chắn ở cửa nhà lao thực hiện một loạt động tác sửa lại cánh tay bị tháo khớp , tuy cánh tay còn rất đau nhưng đã cử động được .
Lăng Tử lấy ba thước vải trên khay dùng kiếm của kẻ nằm dưới đất cắt đôi nó ra rồi nhúng vào chậu nước bên cạnh . Sau đó nàng lấy kiếm làm gậy chống để thoát ra khỏi nhà lao , trước khi đi Lăng Tử gọi đứa bé mở khoá tất cả phòng giam thả hết phạm nhân ra ngoài .
"Vương gia ."
"Liên phu nhân sao vậy ?" Trung vương cởi áo choàng đưa cho gã sai vặt rồi hỏi hai nha hoàn giữ cửa .
"Phu nhân hôm nay thấy vương ... thấy Lăng thị uống thuốc độc chết ngay trước mặt nên từ lúc trở về thì tự giam mình trong phòng ." Một nha hoàn cung kính trả lời .
Trung vương không nói gì nhấc chân đi.vào phòng .
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
38 chương
2197 chương
91 chương
105 chương
155 chương
78 chương