Yêu hồ
Chương 2 : Hàng đã nhận, miễn trả lại
Mục Kê Nhi rất bình tĩnh dời môi khỏi má người ta, ra vẻ nghiền ngẫm một lúc, mới cất tiếng hỏi một câu mang tính học thuật rất cao:
«Ngươi ... vốn là hồ ly biến thành mỹ nam, hay là ... mỹ nam biến thành hồ ly ... Hoặc là, không phải mỹ nam cũng không phải hồ ly?"
Mỹ nam áo trắng mỉm cười nhìn nàng, đáp:
«Chủ nhân, Ngôn Ngọc chính là hồ ly trong bức họa người đã mua."
Quả nhiên là hồ ly tinh, chất giọng vừa êm dịu vừa đầy từ tính, thoạt nghe đã khiến xương cốt người ta mềm nhũn ra.
Nhưng mà, đáng tiếc, «người ta» ở đây không bao gồm dị nhân như Mục Kê Nhi. Nàng nghe mỹ nam nói vậy, liền cau mày đăm chiêu, lẩm bẩm:
«Mua một bức tranh liền được tặng kèm một con hồ ly sao? Dạo gần đây, ở dưới núi thịnh hành kiểu mua bán này à?"
Mỹ nam tự xưng Ngôn Ngọc kia có vẻ như rất tốt tính, không hề mất kiên nhẫn trước cái tính lảm nhảm xa rời trọng điểm của nàng, vẫn ôn hòa chậm rãi giải thích:
«Chủ nhân, ta họ Bạch, tên Ngôn Ngọc, vốn là hồ ly tu luyện ngàn năm. Nhiều năm về trước, ta cùng Xích Huyền đại nhân đều phạm phải đại tội, bị Từ Hàng đạo nhân phong ấn trong bức họa. Hôm qua, chủ nhân đã mua hai bức họa phong ấn chúng ta ấy, lại vô tình để máu rơi xuống tranh, giải trừ phong ấn. Từ đây cho đến ngày chủ nhân thọ chung chính tẩm (1), người chính là chủ nhân của hai chúng ta."
[1] Thọ chung chính tẩm: Thọ chung: sống đến già, chính tẩm: căn phòng cũ ở giữa nhà (sau khi chết, bình thường linh cửu đặt ở giữa phòng), ý chỉ chết già ở nhà.
Trong lúc Mục Kê Nhi đang cố gắng phân tích những thông tin vừa thu nhận được, từ bên ngoài vọng lại một giọng nói lạnh ngắt như đá:
«Là chủ nhân của ngươi, không phải của ta."
Mục Kê Nhi bước ra ngoài, chỉ thấy một gã đàn ông mình khoác xiêm y màu đen tuyền tựa trời đêm, khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lẽo không có chút biểu cảm nào. Hắn ngồi vắt vẻo trên ngọn cây cao tít, nhìn xuống mà nói chuyện với người khác, phảng phất như mọi thứ đều là vật dưới chân mình.
Mục Kê Nhi ngước lên nhìn hắn, lại tiếc hận thở dài:
«Đáng tiếc thật, đẹp như vậy mà lại bị liệt cơ mặt."
Nàng nhớ đến lời mẹ dạy, tuyệt đối không được cười trên khiếm khuyết của người khác, liền vô cùng chân thành mà dùng vẻ mặt đồng cảm khoan dung nhìn gã áo đen kia.
Thấy phàm nhân kia gặp mình không chút hoảng sợ, lại còn bày ra vẻ mặt kỳ quái kia nhìn hắn, Xích Huyền đột nhiên cực kỳ phẫn nộ. Chỉ thấy trong chớp mắt, bóng áo đen đã tiến đến gần nàng. Đưa tay siết lấy cổ Mục Kê Nhi, hắn cười lạnh, nói:
«Người phàm yếu đuối kia, bản quân chỉ cần mạnh tay một chút nữa thôi, thì ngươi liền tắt thở, khế ước sẽ lập tức bị xóa bỏ."
Đột nhiên, một đám tơ bạc từ đâu cuốn lấy tay Xích Huyền, buộc hắn phải nới lỏng lực siết.
«Xích Huyền đại nhân, xin thủ hạ lưu tình." Khẽ phất tay áo kéo Mục Kê Nhi về phía mình, Bạch Ngôn Ngọc vừa dịu dàng vuốt vuốt lưng nàng giúp nàng thuận khí, vừa cất giọng êm êm khuyên nhủ Xích Huyền.
Xích Huyền trông thấy chàng ta, hừ lạnh một cái, khinh thường nói:
«Hồ yêu ti tiện, cất cái vẻ mặt giả tạo ghê tởm của ngươi đi! Còn không mau tránh ra cho bản quân!"
Mục Kê Nhi sau khi thở hổn hển một hồi, cuối cùng đã lấy lại chút sức lực, liền quay sang Bạch Ngôn Ngọc, ngạc nhiên hỏi:
«Tiểu Bạch à, hắn với ngươi không phải đều là hồ ly sao? Tại sao hắn lại mắng ngươi là «hồ yêu ti tiện»? Như vậy hắn cũng là «hồ yêu ti tiện» à ?"
Nghe nàng tự ý đặt cho mình cái tên «Tiểu Bạch», Bạch Ngôn Ngọc chẳng biết nên khóc hay cười, chỉ đành nhẹ giọng nhắc nhở:
«Chủ nhân, không nên khiến Xích Huyền đại nhân nổi giận."
Quả nhiên, Xích Huyền bên này vừa nghe nàng vòng vo mắng mình, liền giận đến nghiến răng ken két, híp mắt hồ ly lại, vung roi Khốn Tiên về phía Mục Kê Nhi. Bạch Ngôn Ngọc dùng tơ bạc trong tay cuốn lấy roi của hắn, chỉ thấy tà áo trắng muốt bay bay trong gió, bóng đen giao phong cùng bóng trắng, cả khoảng rừng trong nhất thời gió vũ mây vần.
Mục Kê Nhi thở dài, thì thầm:
«Hai món quà tặng kèm này xem ra không dễ nhận, vẫn là nên trả lại đi thì tốt hơn."
Nói là làm, Mục Kê Nhi liền nhân lúc hai hồ ly đang mải đánh nhau, một mình lẻn xuống núi, định bụng tìm bà lão hôm qua để xin trả lại hai mỹ nam trong tranh kia. Nào ngờ, khi nàng quay lại tìm, ở góc tường cũ đã chẳng còn bà lão ấy.
Mục Kê Nhi túm lấy lão bán thịt kế bên đó, hỏi:
«Lão bá bá à, xin hỏi ông có thấy bà cụ hôm qua ngồi ở chỗ đấy đã đi đâu không?"
Ông lão bán thịt nhìn nàng như nhìn kẻ bị thần kinh, bảo:
«Lão bán ở chỗ này mấy mươi năm, chưa từng thấy có bà cụ nào ngồi ở đó."
Mục Kê Nhi cắn cắn môi, đi tìm khắp một vòng quanh phố vẫn không tài nào trông thấy bà lão ấy. Đương lúc nàng mệt mỏi uể oải, liền thấy một tờ giấy là đà từ trên trời rơi xuống, đáp vào đúng lòng bàn tay nàng. Trên giấy viết:
«Quà nếu đã tặng người, nào có lí lấy lại? Ấy là duyên trời định, làm sao tránh cho khỏi?"
Vì vậy, Mục cô nương trong một phút sa chân trót dại đã khiến cả đời còn lại ôm hận thiên cổ, có hối hận cũng muộn màng rồi.
Sau này, mỗi lần bị con hồ ly giảo hoạt kia đè ra ăn sạch đến mẩu xương cũng không chừa, nàng đều nghiến răng oán trách bà lão năm xưa đã lừa mình dẫn cáo về nhà.
Về việc này, gã hồ ly nào đó sau khi đã no nê thỏa mãn, híp mắt dùng đuôi quấn chặt lấy con gà ngốc đáng thương nhà mình, mặt dày nói:
«Nương tử, hàng đã nhận, miễn trả lại, nàng đành phải cố mà dùng đi vậy."
"..."
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
329 chương
32 chương
72 chương
83 chương
55 chương
100 chương