Hai mươi hai viên tròn tròn, to to, nhỏ nhỏ chen chúc, cọ cọ một chỗ, bên này cào một cái, bên kia vứt một trảo, ngẫu nhiên mỗ mỗ đầu, sờ sờ bụng, âm thanh rộn rã chiêm chiêm chiếp vang vọng khắp Thái Âm tinh, ngay cả những nhân tộc đứng dưới Hồng Hoang đều có thể nghe thấy tiếng vang lên nho nhỏ, rộn rã trên kia. Sau khi đùa giỡn một lúc lâu, trong lần gia đình đoàn tụ này, Đế Tuấn không thể nhịn nổi ném bay chín con Tiểu Kim Ô luôn có ý đồ muốn để Thường Hi ôm vào trong ngực. Tiểu Kim Ô: …….. Không cho chúng ta ôm muội muôi thì thôi đi, ngay cả việc gần gũi thân cha cũng không cho, đến tột cùng ngươi đã đánh ngã bao nhiêu vại dấm hả. Thường Hi: ……. Cậu sẽ không nói, cảm giác khi cọ cọ mấy viên tròn thật sướng, xúc cảm ấm áp kia, ừm, hắn quyết định từ nay về sau phải ôm bọn nhóc nhiều hơn nữa. Chỉ riêng Đế Tuấn lại vô cùng ủy khuất, rõ ràng là lão bà của hắn, hắn sao có thể cho phép mấy tên tiểu tử thúi nào chạm vào? Tuy lão bà luôn nói là mình ôm tụi nó, nhưng lấy hình thể đối lập giữa một con Kim Ô và một con thỏ ngọc thì rõ rành rành là mấy tiểu tử thối kia ôm cha tụi nó, hừ! Hắn tuyệt đối không để đám tiểu tử thối kia đạt được, dù chúng nó là con của hắn và Thường Hi thì hắn cũng không đồng ý! Đế Tuấn đang đánh ngã vại dấm sắc mặt thối thối, hết sức hối hận, nhớ nhi nữ thì đem mấy đứa nhỏ thả ra là được rồi, cố tình thả ra nhi tử để làm gì, coi kìa, mấy tên tiểu tử thối kia quả thực là đòi nợ mà, sớm biết như thế thà nhốt tụi nó trong Yêu giới không cho phép ra ngoài. Sau khi chín Tiểu Kim Ô bay trở về, Thường Hi và Đế Tuấn như mở máy hát nói các sự việc xảy ra trong một ngàn năm này. “Một ngàn năm này, ngươi chạy đi đâu vậy?” Thường Hi hoài nghi nhìn Đế Tuấn, trong lòng tự động mô phỏng n bản cũ, ví dụ như Đế Tuấn bị mỗ yêu nào câu dẫn, hắn đi ngoại tình với tên nào đó,…. Đế Tuấn nhìn vẻ mặt Thường Hi, trán đầy mồ hôi lạnh, bắc đắc dĩ, nói: “Ta bị Đạo Tổ nhốt vào phòng tối tự kiểm điểm.” “Tự kiểm điểm?” Thường Hi trừng mắt, lổ tai thỏ thật dài đập đập, khiến Đế Tuấn ngứa tay sờ soạn một phen. “Đúng vậy, ngồi không trong phòng tối một ngàn năm, vừa được thả ra.” “Tại sao?” Thường Hi cau mày, Đạo Tổ dựa vào cái gì lại giam Tiểu Đế Tuấn nhà cậu, Tiểu Đế Tuấn của cậu ngoan như thế, nhất định do lỗi của kẻ khác! Đế Tuấn không nhịn được lộ ra vẻ mặt hả lòng hả dạ, cho dù bị tru kiếm tiên trận của Thông Thiên vây khốn, cho dù bị Đạo Tổ nhốt vào phòng tối, hắn cũng không hề hối hận: “Bởi vì ta đánh nát thân thể thật của Nguyên Thủy, hại gã chỉ có thể sống nhờ vào thân thể tạo ra từ hạt sen của thanh liên, rồi bị tru kiếm tiên trận của Thông Thiên vây khốn, ta, Nữ Oa và Lục Áp đánh một trận với Tam Thanh, a không, không nên gọi là Tam Thanh nữa, hiện tại hẳn nên gọi là Nhị Thanh.” “Đạo Tổ vì cứu chúng ta mới giam chúng ta vào phòng tối, bằng không với sức lực ba người, chúng ta không thể nào phá được tru kiếm tiên trận.” Trong lòng Thường Hi có một phần phức tạp, Nguyên Thủy….. Muốn nói không hận hắn không ghét hắn thì không có khả năng, bây giờ nghe thấy chân thân gã bị đánh nát chỉ có cảm giác hết giận, còn Tiểu Đế Tuấn….. “Ngươi muốn báo thù cho ta.” Thường Hi nghĩ lại hoài nghi của mình khi nãy có chút xấu hổ, nhảy lên đùi Đế Tuấn, nhìn theo góc độ này, khuôn mặt Đế Tuấn tôn quý lạ thường, Thường Hi nháy nháy mắt, hôn nhẹ chiếc cằm ở trong độ cao cậu có thể với tới. Thân thể Đế Tuấn có chút cứng ngắc, nhìn thỏ nhỏ đang ngồi trên đùi mình giả vờ vô tội, trong lòng như có cuồng phong thổi qua. Lão bà của hắn, thỏ nhỏ của hắn hôn hắn!!!!!! Quả nhiên bọn họ là tương ái, nghĩ tới liền muốn hôn. Đế Tuấn kích động nghĩ hôn lại, kỳ thật lúc này hắn muốn làm việc khác cơ, nhưng sau khi hôn lỗ tai hôn trán hôn mắt, rốt cục, Đế Tuấn mới ý thức được một sự thật, đó chính là… Lão bà thỏ nhỏ của hắn vẫn đang trong nguyên hình của một con thỏ….. Không cùng hình dạng thì song tu đại pháp kiểu gì… Thế đạo như thế này, cảm giác chẳng muốn yêu nữa… Thường Hi thấy thần tình ai oán của Đế Tuấn, nhịn cười, sờ sờ cái đầu to uể oải gục xuống của hắn, hôn nhẹ hai má, nhẹ giọng nói bên tai Tiểu Đế Tuấn: “Chờ ta hóa thành hình người.” Đế Tuấn trừng mắt, có phải cái ý nghĩ mà hắn muốn đúng không? Thường Hi cười tủm tỉm gật đầu, chính là cái đó. Đế Tuấn hớn hở cười tươi, hung hăng kêu lên với thỏ nhỏ một tiếng dài, ngao ngao, hắn không thể chờ kịp, thỏ nhỏ, thỏ nhỏ của ta, ngươi mau hóa thành hình người đi! Các Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ đứng một bên cũng thở dài một hơi, hai kẻ tú ân ái không phân biệt hoàn cảnh này, khiến bọn nó mù mắt hết rồi, bất quá nhìn cha và phụ thân tình cảm thâm hậu, bọn họ vừa vui vẻ lại pha lẫn hâm mộ. Ưm, nhất định sau này sẽ tìm một đạo lữ tốt như phụ thân/cha vậy. Cùng lúc đó, cũng có vài tên nhóc lén lút đỏ mặt, không biết là nghĩ tới cái gì rồi. Sau khi Đế Tuấn khai báo mọi việc trong một ngàn năm này, Thường Hi bắt đầu hội báo thành quả nghiên cứu của mình trong một ngàn năm. “Những chấm nhỏ tổng cộng lại trong Ngân Hà có mười hai triệu chín ngàn sáu trăm vạn viên, thần thức của ta có thể tùy tiện phân chia tiến vào một chấm nhỏ trong số đó, nhưng chỉ có thể nắm trong tay khi nó cách ta một đoạn khoản cách, trước mắt ta chỉ có thể nắm giữ tám triệu ba nghìn sáu trăm viên, tu vi của Thái Âm tinh đại khái năm trăm năm mới có thể tu tới đỉnh, đợi đến khi Thái Âm tinh hoàn toàn khôi phục, mấy điểm nhỏ kia tương đương với không công kiếm được lời.” Đế Tuấn nháy nháy mắt, lúc này, hắn càng quan tâm chuyện khác, “Nói vây…. Cần năm trăm năm ngươi mới có thể hóa hình?” Thường Hi nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Đế Tuấn, le lưỡi, gật gật đầu, nhìn bộ dáng chịu đả kích sâu của hắn, đặt tới góc phòng chắc có thể trồng thành nấm rồi. “Chờ một chút thôi.” Đế Tuấn không vui, hắn đã đợi biết bao nhiêu năm, ngươi có biêt đối với một tên không còn độc thân đã được ăn mặn như hắn có thể nhịn lâu như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn biết không hả? Hắn nhanh nghẹn đến thành bệnh tâm thần rồi đây này, kết quả vừa được thông báo bãi bỏ lệnh cấm, còn muốn hắn chờ năm trăm năm, so với việc không nói còn tàn nhẫn hơn…. Chờ được năm trăm năm đó có bao nhiên gian nan. Thường Hi cũng không đành lòng, hôn hôn cằm Tiểu Đế Tuấn, Tiểu Đế Tuấn vẫn không vui. “Không thể biến hóa trước thời hạn sao?” Đế Tuấn nhìn Thường Hi đầy ai oán. Thường Hi nhíu mày: “Nhưng tu vi của ta bị tổn hại rất nhiều, cứ vậy mà nâng lên một cấp thì rất khó.” “Do tu vi?” “Đúng vậy, hóa thành nguyên hình cũng có lợi đối với khả năng lĩnh hội Thái Âm phác tắc của ta.” Đôi mắt của Đế Tuấn lòe lòe sáng, nhe răng cười, “Không sao, không phải còn cách song tu sao, ta đã thành Thánh, song tu giữa ta và ngươi còn tốt hơn nhiều so với Thái Âm tinh.” Thường Hi nháy mắt:……….. A? Hình như…… Còn có cách này? Đế Tuấn nhìn Thường Hi, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, chóp mũi cọ cọ chiếc mũi nhỏ nhỏ ươn ướt của Thường Hi, nhìn ánh mắt ngây thơ chả biết gì của hắn, ý niệm tà ác dâng lên trong đầu không thể dừng lại. Vì thế chín Tiểu Kim Ô và mười hai tiểu tiểu thỏ còn chưa kịp nói hai câu đã bị tên phụ thân lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn, cố tình gây sự, đá bay về Yêu giới. Tạm thời không đề cập tới Yêu giới bởi vì sự trở về của Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ lại náo nhiệt một phen, lúc này Thường Hi đã hóa hình, trở thành một thanh niên tuấn dật phi phàm. Đế Tuấn thấy Thường Hi, sáng như ánh trăng, nhẹ nhàng như thiên tiên, bước lên từng bước, ôm Thường Hi vào lòng. Trằn trọc giữa cánh môi, Đế Tuấn không kềm nổi than thở một tiếng, càng làm sâu sắc hơn, ánh trăng xung quanh trở nên mông lung mơ hồ, cây Nguyệt Quế cách đó không xa đã dừng lại đứng im bất động, khắp Ngân Hà trên bầu trời đảo ngược vì họ, tạo thành một đại trận mới xung quanh Thái Âm tinh, phòng ngừa không để hai người trong đó bị quấy rầy. Thanh âm sung sướng dần dần truyền khắp Thái Âm tinh, mà bầu trời sao khôn cùng này, không có một kẻ làm khán giả, tất cả mọi người cảm giác ánh trăng đêm nay cực kỳ mông lung, giống như bị một tầng lụa đen mỏng nhẹ che lấp, thấy không rõ, nhưng cảm giác được cái đẹp của nó. Mà lúc này, Đế Tuấn nhìn Thường Hi đột nhiên biến ra hai cái lổ tai dài và cái đuôi nho nhỏ, yêu thích không buông tay. Ngao ngao, lổ tai và chiếc đuôi rất đáng yêu, nếu không phải hắn có đủ định lực, máu mũi của hắn đều chảy xuống rồi, có phải quả thực rất manh đúng không? Còn Thường Hi lại càng lúng túng không muốn gặp người….. Hắn vẫn bị vết thương ảnh hưởng tới, ít nhất trong Thái Âm tinh, hình người do hắn hóa ra không thể ổn định, không chỉ thế, tuy có thể biến thành người, nhưng trong lúc hắn không để ý tới lỗ tai và đuôi liền xuất hiện. Thường Hi luống cuống tay chân, muốn thu về lổ tai và đuôi, đột nhiên Đế Tuấn lại liếm lỗ tai hắn một chút. Cảm giác tê dại đến cực hạn lan rộng toàn thân, trong đầu Thường Hi nổ một tiếng, toàn thân như tôm luộc, cái đuôi cũng bị Đế Tuấn nhéo một cái, Thường Hi cảm giác cả người mình mềm đi. Đế Tuấn phát hiện ra sự khác thường của Thường Hi, đôi mắt sáng lên, khai phá hình tượng mới của hắn. Mà kết quả…. Đợi đến ba trăm năm sau, Thường Hi thề sẽ không bao giờ để Đế Tuấn đến gần nữa, còn Đế Tuấn, lại thoả mãn như một con mèo, nhếch miệng cười.