Tư Gia Di chuyển tiền vào tài khoản của Phương Tử Hằng, không tới năm phút sau đã nhận được điện thoại của anh. “Gia Di, cảm ơn…” Khác với âm thanh kích động đến nỗi run rẩy của Phương Tử Hằng thì giọng nói của Tư Gia Di lại bình tĩnh như nước: “Năm đó, tôi vì kéo Diêu Á Nam ra khỏi phòng của tên háo sắc có tiền có thế kia, nhất thời xúc động lấy bình rượu đập hắn, hắn liền sử dụng mối quan hệ để cấm túc tôi cả một năm, trong một năm đó, ngay cả người đại diện cũng chẳng thèm để ý tới tôi, thì càng khỏi phải nói tới thái độ của ông chủ đối với tôi có bao nhiêu tồi tệ, lúc đó Phó Dĩnh còn thảm hơn tôi, tôi không thể nào xin cô ấy giúp đỡ được, đây gọi là bạn bè trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, tôi biết trong những người đó chỉ có anh là chịu giúp tôi, đi khắp nơi nhờ cậy người ta, chỉ vì có thể đưa tôi lên màn ảnh nhiều hơn một chút, không biết anh phải nhìn sắc mặt của bao nhiêu người, thậm chí anh còn lén lút lấy danh nghĩa của tôi để gửi tiền cho gia đình tôi, giúp tôi duy trì một chút tự tôn cuối cùng. Tôi đã từng nói với chính mình, Tư Gia Di, người đàn ông này tốt với mày như vậy, mày nhất định phải ở bên anh ấy suốt đời.” Nói đến chuyện cũ, Phương Tử Hằng không phải không biết: “Sao đột nhiên lại nói tới việc này…” Tư Gia Di cắt ngang câu nói của anh ta: “Có lẽ thật đúng với câu “Thế sự khó lường”, cuối cùng Diêu Á Nam lại leo lên giường của tên quỷ háo sắc kia, tôi xen vào việc của người khác, cho nên kết quả tôi nhận được là một cái tát thật mạnh, nhưng những việc này lại trở thành cái cớ để anh lợi dụng tôi, anh lén lút ghi âm lại những lời nói chất vấn của tôi với Diêu Á Nam, sau đó anh mượn nó để leo lên cái chức phó chủ biên, anh mặt dày nói với tôi là giúp tôi xả giận, một bên thì van xin tôi đừng chia tay, nhưng bên kia lại lấy cớ uống rượu say để đi theo thư ký mới của anh” “Gia Di, đừng nói nữa…” “Anh không có dũng khí nghe những chuyện thối nát này, tôi cũng không muốn nhắc lại. Không giấu gì anh, tiền này là do người đàn ông của tôi cho tôi mượn, hơn nữa không cần nói tới hai lời liền mượn được, anh ấy cũng không hỏi gì, tôi càng hổ thẹn với anh ấy, anh cũng đừng có nghĩ tôi làm như vậy là vì quan tâm anh, khi anh cầm số tiền này, thì những ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ, về sau đừng mong tôi giúp anh thêm lần nào nữa… Không đúng, phải nói là, từ nay về sau tôi không biết người nào tên là Phương Tử Hằng”. Phương Tử Hằng im lặng không lên tiếng, giống như cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa câu nói của cô: “Em muốn cắt đứt tất cả những tình cảm trước kia của chúng ta sao?” “…” “ Tư Gia Di, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?” Tư Gia Di không nói nữa, lập tức cúp điện thoại. Chiều nay cô hẹn Phó Dĩnh làm spa, bầu không khí của hội quán khá yên tĩnh, thoang thoảng hương thơm của tinh dầu, Tư Gia Di nằm sấp trên giường sắp ngủ tới nơi, Phó Dĩnh ngồi bên cạnh lấy ra bộ đồ nghề chăm sóc da, vừa dùng đồ uống, vừa hỏi cô: “Sao tớ lại cảm thấy hôm nay tâm trạng của cậu cực kì tốt vậy?” “Bởi vì từ hôm nay trở đi, mình có thể hoàn toàn từ biệt quá khứ, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.” Phó Dĩnh nghe câu xong như lọt vào sương mù, Tư Gia Di lại không muốn giải thích nhiều, trong lòng nghĩ, hiếm khi có ngày cuối tuần, cô phải làm chút gì vào buổi tối để chiêu đãi Diêu tiên sinh đi làm về mới được… Tư Gia Di mới học được mấy món cay Tứ Xuyên, làm spa xong phải đi mua đồ ăn, về đến nhà liền đi thẳng vào trong bếp. Cá nấu dưa chua réo ầm ĩ trên bếp lò, mùi cay cay tràn ngập trong phòng, Tư Gia Di vùi đầu xắt gừng thành từng sợi nhỏ, trên lưng đột nhiên cứng đờ, làm cô sợ tới mức tay cũng run lên, dao thiếu chút nữa rơi xuống đất. Hai tay vẫn đang ôm eo cô rất đúng lúc mà buông lỏng một bên, thay cô cầm lấy cán dao. Lúc này Tư Gia Di mới kịp quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt khẽ cười của Diêu Tử Chính, cô cũng cười theo: “Không phải anh nói 7 giờ mới về nhà sao?” “Kẻ hèn này nóng lòng muốn quay về nhà, vậy Tư Gia Di tiểu thư có thưởng gì không nào?” Không đợi cô trả lời, Diêu Tử Chính đã cúi người tìm đến môi cô. Tư Gia Di làm bộ muốn tránh đi, ánh sáng chiều tà chiếu vào, hình bóng của bọn họ ngã đổ trên chậu rửa, một phút đó Tư Gia Di cảm thấy rất thỏa mãn. “Diêu Tử Chính…” “Hả?” “Có phải em chưa nói với anh, em yêu anh?” đến đây,tối về sửa tiếp Dường như Diêu Tử Chính có chút kinh ngạc, đôi môi đang dán trên môi cô như cong lên nửa tấc, chậm chạp không nhúc nhích, Tư Gia Di nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, trầm giọng nói: “Tôi…” Diêu Tử Chính dùng sức hôn cô, không để cho cô nói tiếp nữa… **** Kỳ nghỉ dài hạn đã kết thúc… Sau khi Tư Gia Di đi làm lại, bộ phim đầu tiên mà cô nhận chính là phim mà Trung Quốc hợp tác sản xuất với Nhật, kể về cuộc sống hoàn toàn đối lập của ba người phụ nữ khi lần đầu tiên đến Tô-ki-ô… Phân cảnh ở trong nước chiếm khoảng một phần năm, Tư Gia Di phải ở Tô-ki-ô nghỉ ngơi mấy tháng, nghĩ đến những lời phát ngôn trong buổi đàm phán vừa rồi rất có thể là nguyên nhân gây dời ngày, người đại diện khá lúng túng, hơn nữa vai diễn lần này của Tư Gia Di gần như là “thuốc phiện không thể cai”, về sau còn dính vào ma túy, người đại diện thật sự rất lo lắng cơ thể cô sẽ không chịu nổi, muốn thay cô từ chối kịch bản, tiếc rằng sau khi Tư Gia Di nhìn thấy kịch bản liền thích ngay, không để ý tới sự phản đối của người đại diện bắt đầu giảm cân… Khoảng thời gian trước Tư Gia Di bỗng dưng mập lên không ít, trong một thời gian ngắn muốn biến thành một kẻ nghiện gầy đét, cô chỉ còn cách tự ngược đãi chính mình. Nhìn thấy cô vừa ăn kiêng vừa tăng cường hoạt động, người đại diện khuyên can: “Gia Di à, không phải tôi nói với cô rồi sao, sao cô cứ phải nhận cái vai diễn gái điếm, kẻ nghiện ngập kia chứ? Để cho người xem nhớ kỹ dáng vẻ xinh đẹp như tiên của cô có gì không tốt? Tôi biết cô muốn thách thức khả năng diễn xuất của mình, ai nói với cô nhận những bộ phim này mới là mốt, lựa chọn cách ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy mỗi ngày không phải sẽ khiêu chiến khả năng của cô sao? Các người… các anh chị diễn viên này đúng là dễ mắc sai lầm loại này quá” Chẳng qua những lời này bị Tư Gia Di coi như gió thoảng bên tai, Diêu tiên sinh cùng cô chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, sau khi nhìn thấy cô, anh liền thẳng thắng nói: “Sao có thể nói muốn béo thì béo, muốn gầy thì gầy, chẳng lẽ em là quả bóng cao su sao?” Tư Gia Di hiếm khi bị tế bào hài hước của anh làm cho cười ngặt nghẽo, khi cô đang định nói gì đó, thì di động của anh vang lên. Không biết người bên kia nói cái gì, sắc mặt của Diêu Tử Chính rất tức giận, Tư Gia Di thấy anh nhíu mày cũng trì trệ không nói tiếp, không khỏi hỏi anh: “Làm sao vậy?” Diêu Tử Chính nhìn Tư Gia Di, hình như có chút xin lỗi: “Công ty có chút việc gấp” Tư Gia Di đành hết cách với người bận rộn công việc, vừa mới vào nhà chưa tới ba phút liền muốn đi , dở khóc dở cười mà giúp anh lấy chiếc áo khoát từ trên mắc áo xuống: “Đi sớm về sớm” Diêu Tử Chính cúp máy, giống như một người rãnh rỗi mà ôm Tư Gia Di trở về phòng: “Hôm nay anh muốn ở cùng với em, để cho bọn họ chờ đi” Cũng trong lúc đó, trợ lý của Diêu Tử Chính nghe thấy âm thanh báo bận, sau đó cũng cúp điện thoại, nói với vị khách nghèo túng không mời mà đến trong phòng làm việc: “Phó chủ biên Phương, hôm nay Diêu tiên sinh không trở về công ty, ngài nên về đi” Phương Tử Hằng đánh giá vị trợ lý này từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bật cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, anh là … Đinh Duệ?” “…” “Từng là trợ lý của Diêu Á Nam, đúng không?” “…” Phương Tử Hằng rất khó khăn mà đem bốn chữ “Bừng tỉnh đại ngộ” giấu ở trong mắt, vẻ mặt gần như trắng bệch: “Hôm nay tôi rốt cuộc cũng liên lạc được với người tự xưng là đối tác mà trước đó đã ngỏ ý muốn cùng tôi thành lập nên tạp chí mới, lúc mới bắt đầu anh ta đã nói cho tôi biết, vì tôi đắc tội với người quyền quý mới rơi vào kết cục như vậy, anh ta gạt tôi khiến cho tôi ném tiền vào cái động không đáy này, nhưng chẳng qua chỉ là thay người làm việc. Nếu không phải tôi diễn kịch trước mặt anh ta, nhắc tới việc sẽ đưa văn kiện tố cáo anh ta cho luật sư, chắc cả đời này anh ta sẽ không nói cho tôi biết, người ở sau lưng chỉnh tôi rốt cuộc là ai” Đã nói rõ rành rành tới mức này, nhưng Định Duệ cũng không vì vậy mà có chút hành động nào, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, đúng tiêu chuẩn: “Tôi không biết ngài có ý gì” “Trên đường lái xe tới đây tôi vẫn một mực nghĩ tới, rốt cuộc tôi đắc tội với Diêu Tử Chính ở chỗ nào, mà anh ta muốn dồn tôi vào đường cùng, bây giờ nhìn thấy anh, cuối cùng tôi cũng đã hiểu” “…” Đối phương dùng nụ cười và sự trầm mặc để đáp trả những câu chất vấn của anh ta, việc này khiến cho Phương Tử Hằng mất khống chế với những lời nói của mình, dần dần trở nên vội vàng: “Năm đó, sau khi tôi bị giáng chức xuống tạp chí lá cải để làm chó săn không lâu, một phóng viên có thâm niên trong nghề đã mang lại cho tôi một manh mối, nói là trợ lý của nữ ngôi sao đang nổi Diêu Á Nam thực ra chính là bạn trai mà cô ta đã quen nhiều năm___ tin tức này vốn dĩ có thể đăng báo, chỉ tiếc là tôi lại đào ra cái nghi án “Môi giới mại dâm”, tin tức này so với đoạn tình cảm âm thầm lưu luyến kia còn táo bạo hơn, tất cả những trang nhật báo hằng ngày đều bị tin tức “Môi giới mại dâm” của Diêu Á Nam chiếm giữ. Bốn chữ “Môi giới mại dâm”, Phương Tử Hằng cố ý nhấn mạnh từ này, nhưng từ đầu tới cuối Đinh Duệ vẫn rất bình tĩnh "嚯" mà nhìn thẳng vào anh ta, sự tức giận cũng nhanh chóng được đè nén xuống, Đinh Duệ vẫn bất động như cũ: “Phó chủ biên Phương, việc riêng của ngài tôi không quan tâm, mời ngài trở về” Nhiều lời cũng vô ích, Phương Tử Hằng cắn răng đứng lên, tuy không cam lòng nhưng đành bó tay, đi đến cạnh cửa phòng làm việc, điều chỉnh tốt cảm xúc, duy trì chút tự tôn cuối cùng: “Giúp tôi chuyển lời tới Diêu Tử Chính, anh ta hại tôi khuynh gia bại sản, vậy anh ta đã hài lòng chưa?” Đinh Duệ mỉm cười: “Tôi sẽ chuyển lời giúp ngài” Ngày lại trôi qua từng phút từng giây, Diêu Tử Chính nhận được cuộc gọi ghi âm… Lúc này đã sắp đến nửa đêm, mây đen che kín bầu trời, cũng không thấy sao, ánh sáng duy nhất ngoài ban công là từ điếu thuốc trong tay của Diêu Tử Chính. Diêu Tử Chính ngắt cuộc gọi của Đinh Duệ, từ ban công quay trở lại phòng ngủ, tiếng nói đó cùng với hương vị của ni-cô-tin quanh quẩn trong lồng ngực anh: “Vừa lòng? Không, việc này chỉ mới bắt đầu thôi?” Tư Gia Di đang ngủ, cảm giác được có người đến gần giường, một lần nữa kéo cô vào lòng, Tư Gia Di nửa mê nửa tỉnh, nghe được câu hỏi của Diêu Tử Chính: “Đúng rồi, lúc trước quên hỏi em, chuyện mặt tiền cửa hàng của ba mẹ em đã giải quyết xong chưa? Có cần anh đưa cho em một ít tiền nữa hay không?” Trong lòng Tư Gia Di không khỏi “Lộp bộp” một tiếng, sự áy náy trong lòng vẫn chưa bớt đi lúc này đã vây kín toàn bộ tâm trí cô: “Vâng… Đều được giải quyết” Nhìn người con gái đã thiếp đi trong lòng, Diêu Tử Chính dựa vào đầu giường, vẻ mặt không chút thay đổi, hút hết điếu thuốc.