Đánh mất vàng, lại nhặt được kim cương!
Chương 1 : Rung động
An là một cô gái kiên cường bất khuất. Tự mình lớn lên trong cuộc sống không có bố lẫn mẹ nhưng cô chẳng bao giờ thắc mắc hay phàn nàn về điều đó. bởi vì cô biết lí do bố mẹ đưa cô đến cô nhi viện nuôi dưỡng để làm gì.
Từ khi cô bắt đầu có ý thức cô đã được chuyển đến đây sống chật vật cùng với đám bạn của cô. Mọi người chắc hẳn đang nghĩ rằng vì sao sống trong cô nhi viện lại cực khổ như vậy đúng không?
Thật ra cái cô nhi viện này là được tài trợ bởi những người nhà giàu thuộc tầng lớp thượng lưu ngoài tiền ra thì chẳng có gì. Muốn xây dựng phước đức cho con cháu đời sau nên đã không nhẹ tay mà chi ra một số liền lớn hằng năm cứ đóng góp vào cô nhi viện. Vậy là nhờ số tiền ấy chúng tôi mới có thể lớn lên được như ngày hôm nay.
Chỉ có điều muốn có những thứ đấy cô bắt buộc ngày ngày phải đối mặt với những đám tiểu thư công tử nhà giàu. Cô nhi viện này nằm giữa lòng thành phố, xung quanh đều có những ngôi nhà biệt thự to lớn, không nói thì chúng ta đều biết đó là của ai. Bởi đại đa số những người ở viện sinh ra đã là cô nhi, đã như thế còn ăn nhờ ở đậu dưới số tiền đầu tư của người ta. Thế là bỗng nhiên cô trở thành một trò đùa, một trò tiêu khiển cho những đứa con đại gia đây.
Lúc đầu cô chịu để người ta đánh đập, ức hiếp. Nhưng mãi sau này khi cô trưởng thành, vận dụng trí thông minh nhỏ bé của mình. Cô đã lần lượt lần lượt chơi lại từng người. Có một lần cô gài bẫy để một cô tiểu thư chảnh chọe đến cánh đồng hoang vu làm bạn với thiên nhiên thì thật không may trong lúc cô dẫn cô nàng tiểu thư kia đi thì cả hai lại bị lạc. Cô tiểu thư kia chính là Ninh Lạc Lạc, đứa con gái duy nhất của Ninh Gia. Theo như cô điều tra thì Ninh Gia là một gia tộc chẳng có tiếng nói nhất ở đây, bởi vì cô chẳng thể có đủ khả năng chơi với đám con nhà giàu kia thế là cô đành mặt dày qua khu cô nhi viện của chúng tôi để chèn ép.
Nhưng Tạ An tôi đâu có hiền như vậy, tôi nhất định sẽ cho cô ta một bài học sau nhiều ngày nhẫn nhịn. Năm nay cũng đã là mười lăm tuổi, một độ tuổi để có thể ý thức được những gì mình đang làm là đúng hay sai. Và cô tin chắc rằng những gì cô làm đều đúng.
Thành công dẫn dụ cô ta vào trong rừng sâu,..và thật không may là cô cũng bị lạc. Tạ An nhìn Ninh Lạc Lạc đang lo sợ, ngồi rúc sâu trong gốc cây. Cô liếc mắt xem thường, phủi mông đứng dậy tự tìm cách đi ra khỏi đây. Dù sao cái bẫy này là cô gài, chí ít hi vọng tìm thấy đường ra nhiều hơn một thiên kim tiểu thư chẳng biết gì.
Thế nhưng cô không ngờ vị thiên kim tiểu thư này vì sợ quá nên túm chặt vạt áo của cô chẳng cho cô đi, mười lăm tuổi nhưng khuôn mặt vị tiểu thư ấy rất xinh đẹp, nếu lớn lên thêm tí nữa chắc sẽ ăn đứt phần thiên hạ cho xem. Lạc Lạc nhỏ giọng bảo:
"Tạ An, cô đừng đi, ngoài đấy nguy hiểm lắm,ở đây rồi sẽ có người tới tìm mà" - Qủa thật lúc đấy tôi nghe xong, trái tim yếu đuối của tôi mách bảo với tôi rằng đây là một lời quan tâm từ đối thủ, một lời quan tâm hiếm hoi nhất của một con người kiêu hãnh. Những mãi đến sau này cô mới biết vì Ninh Lạc sợ ở một mình nên mới kêu cô ở lại chứ chẳng phải lo lắng gì.
Thế là con tim lấn át lí trí, cô ở lại cùng với Ninh Lạc Lạc cho đến khi có tiếng gọi vang vọng ở xa, khi ánh đèn tìm kiếm gần đến chỗ cô thì Ninh Lạc liền chạy đến ôm chặt một người phụ nữ trong đám người đó và khóc òa lên:
"Mẹ, sao giờ mẹ mới tới"
Ninh phu nhân rưng rưng nước mắt vỗ về con gái, một hình ảnh mẫu tử đẹp đẽ như thế Tạ An cô nào đâu có được, thở dài chua xót, đưa tay lên che đi vết máu trên tay mà cô vừa vô ý tự làm mình bị thương rồi quay đầu đi để cho mọi người ở đây không biết sự xuất hiện của cô. Ai ngờ vừa quay đầu lại liền thấy một chiếc khăn đưa ra trước mặt mình. Làm cô giật mình tự hỏi, người này xuất hiện ở đây từ khi nào?
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người đưa khăn cho cô. Một chàng trai cao hơn cô một cái đầu, dưới bóng đêm, ánh trăng và gió cùng nhịp phối khí hòa âm ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt góc cạnh của hắn làm cô ngẩn người. Sao trên đời này lại có một người đẹp đến như vậy?
Hắn còn vô ý cười cười, gãi đầu ngại ngùng, giọng nói trầm ấm cất lên bảo:
"Thật xin lỗi, tớ không có băng cứu thương, chỉ có khăn này, cậu lầm lấy cầm máu tạm vậy"
... ...... Và từ đấy Tạ An đã biết rung động.... .......
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
38 chương
54 chương
6 chương
33 chương
33 chương
32 chương