Diêu Tử Chính chạy xe đến thẳng vùng ngoại ô. Di động của Tư Gia Di từ ngày gặp chuyện không may đã bị anh tịch thu, trong biệt thự cũng không lắp đặt máy bàn. Bây giờ không liên lạc được với cô, Diêu Tử Chính cảm nhận được một nỗi sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Tới cổng biệt thự, thắng xe gấp, hai ba bước đã mở được cửa vào nhà, nhìn phòng khách trống trải, Diêu Tử chính sửng sốt mấy giây, bỗng nhiên bật cười. Bây giờ anh đang làm gì vậy? Thật nực cười… Diêu Tử Chính thong dong ngồi trở lại sofa, bấm số di động của Quý Khả Vi. Phía bên kia không nhận điện thoại, cuộc gọi của anh liền chuyển sang hộp thư thoại. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng khắp phòng: “ Nếu em đã cam tâm tình nguyện thay tôi nói ra sự thật khó mở miệng kia, vậy… xin cứ tự nhiên. Thực ra, lúc trước tôi cũng đã nghĩ tới, nếu bí mật bị tiết lộ, tôi phải vứt bỏ cái kế hoạch đó thôi, phải chăng lúc đó tôi có thể đơn thuần yêu cô ấy mà không cần toan tính gì cả? Nói xong, cúp máy, Diêu Tử Chính nhìn khuôn mặt của mình được phản chiếu trên màn hình đã tắt ngấm của di động, chân tình giả ý, có khi ngay cả chính bản thân anh cũng không phân biệt rõ. Cửa lớn chưa kịp đóng, không biết từ khi nào đã vang lên tiếng bước chân, thanh âm càng ngày càng rõ, Diêu Tử Chính khôi phục tinh thần rồi quay đầu nhìn lại… Tư Gia Di với vẻ mặt phức tạp đang đứng cạnh cửa, thấy người đàn ông này nhìn mình, bước chân của cô hơi chậm lại, rồi ngay sau đó đột nhiên chạy nhanh lên, chạy như điên về phía anh. Diêu Tử Chính đứng lên ngay lập tức, người con gái mạnh mẽ nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh. “Vừa rồi đã đi đâu?” Tư Gia Di nghe thấy anh hỏi mình. “Tôi đi gọi điện thoại ở siêu thị gần đây. Những chuyện xảy ra mấy ngày nay, người đại diện đã nói cho tôi biết hết rồi”, Thanh âm rầu rĩ của Tư Gia Di, nghe không ra cảm xúc gì, “Vì sao lại tốt với tôi như vậy?” Bàn tay của người đàn ông vuốt ve mái tóc của cô, động tác nhẹ nhàng, tiếng nói thì ôn hòa : “Những tin tức mà giới truyền thông lấy được rõ ràng là do đội ngũ PR của chúng ta và nhóm lập kế hoạch để lộ ra ngoài, thân là giám đốc kế hoạch của công ty, những chuyện này đều thuộc trách nhiệm của tôi.” Dường như Diêu Tử Chính nghe thấy tiếng cô cười: “Vậy mà tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói, bởi vì anh yêu tôi.” Diêu Tử Chính nghe xong cũng bật cười, càng ôm cô chặt hơn, gò má của Tư Gia Di vùi vào ngực anh, thuận thế dựa sát vào anh hơn. Ánh sáng buổi chiều chiếu vào khung cửa sổ, bên trong là không gian yên bình của hai người đang ôm nhau, di động đặt trên bàn trà của Diêu Tử Chính im lặng báo có tin nhắn____ “Tiểu Ngụy nói lúc trước anh đã từng nói với cô ấy, khoảnh khắc mà cô ấy bắt đầu yêu anh, chính là lúc khởi đầu cho số kiếp “vạn kiếp bất phục” của cô ấy. Diêu Tử Chính, tôi đã bắt đầu mong chờ ngày đó sẽ đến.” Kí tên: Quý Khả Vi. ***** Mấy ngày gần đây, những scandal đẩy Tư Gia Di lên đầu sóng ngọn gió rất thu hút sự chú ý của mọi người, fan không giảm ngược còn tăng lên, nghiễm nhiên đã trở thành bà hoàng trong các đề tài bàn luận, mọi người đều ca thán: Lại thêm một nữ minh tinh scandal càng nhiều thì càng nổi tiếng. Cùng hợp tác với đạo diễn Bành trong bộ phim mới “Phong Hỏa” sau hơn một tháng đã đóng máy. Mùa hè nóng bức đã đến, cuối cùng Tư Gia Di có thể nhàn rỗi mà ở nhà, người đại diện thay cô từ chối một số kịch bản phim, anh ta giải thích có chút ngang ngược: “Bây giờ cô nổi tiếng rồi, không nên tùy tiện nhận tiếp vai diễn, sắp tới đây cô nên chụp hình quảng cáo đi, tham gia một số hoạt động, vừa thoải mái lại vừa có thể làm gia tăng tỉ suất người xem, nếu phản ứng dành cho bộ phim “Phong Hỏa” đủ tốt, kịch bản hay tự nhiên sẽ tìm đến cửa, cát-sê của chúng ta cũng sẽ được tăng lên, cô nói có đúng không?” Lúc không nổi danh, thì liều mạng nhận công việc, rất sợ nếu có chút buông lỏng sẽ bị người xem hoàn toàn quên lãng, sau khi nổi tiếng, trái lại càng muốn có nhiều không gian riêng tư, lại càng không muốn bị chú ý tới ___ Tư Gia Di cũng không có khả năng thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này. Cô nhàn rỗi trải qua mùa hè khắc nghiệt. Diêu Tử Chính vẫn như trước đây, bận rộn với những công việc của công ty, thường xuyên không ở trong nước, nhưng Tư Gia Di vẫn luôn nhận được các món quà gửi từ nước ngoài về. Có khi là một chai rượu ngon, có khi là thú nhồi bông số lượng có hạn: “Mấy con Snoopy anh gửi cho tôi sắp không còn chỗ để rồi, sao anh còn chưa về?” Anh ở bên kia đại dương, thanh âm lộ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn êm tai: “Sao? Nhớ tôi?” “Nếu tôi nói nhớ anh, có phải anh sẽ lập tức mua vé máy bay trở về không?” Anh trầm mặc trong phút chốc, Tư Gia Di đột nhiên có chút hoảng sợ cô phát hiện yêu cầu mình nói ra bốc đồng đến cỡ nào, hậm hực mà đổi giọng: “Vâng, nhớ anh. Nhưng mà công việc vẫn quan trọng hơn, tôi hiểu mà.” Ngoại trừ cha mẹ, Phó Dĩnh, Diêu Tử Chính, người liên lạc với cô thường xuyên nhất, không phải người đại diện thì chẳng còn ai cả, người đại diện thỉnh thoảng nói một chút chuyện công ty với cô, dĩ nhiên, còn có chuyện của Diêu Tử Chính. Cách ngày gọi điện cho Diêu Tử Chính, người đại diện có nói với cô: “Hôm nay tôi tình cờ nghe được trợ lý của Diêu tiên sinh đặt vé máy bay cho Diêu tiên sinh, đoán chừng một hai ngày nữa Diêu tiên sinh có thể sẽ về nước.” Tư Gia Di không khỏi nhớ tới câu nói đùa kia của mình: nếu tôi nói nhớ anh, có phải anh sẽ lập tức mua vé máy bay trở về không? Cô bật cười lắc đầu, trong lòng ngọt ngào. Đây là nhà trọ mới của cô, ngoại trừ Diêu Tử Chính và Phó Dĩnh, không ai biết địa chỉ này, tạm thời không cần lo lắng mấy tay chó săn. Có điều ở trong nhà trọ mới hai ngày nay, dường như mỗi phút mỗi giây Tư Gia Di đều nghĩ đến, chuông cửa có thể vang lên ngay sau đó, chỉ cần mở cửa là có thể thấy một Diêu Tử Chính phong trần mệt mỏi đứng trước mặt hay không? Nhưng khi chuông cửa reo thật, Tư Gia Di kích động mà chạy tới, mở cửa ra người cô nhìn thấy lại là ___ Phương Tử Hằng… Trong lúc Tư Gia Di đang sửng sốt, Phương Tử Hằng bỗng nhiên giữ chặt cánh cửa, rất sợ cô không muốn gặp… “Anh rất vất vả mới hỏi được địa chỉ của em từ chỗ Phó Dĩnh, em xem anh vất vả tìm em như vậy, hãy nghe anh nói khoảng vài phút thôi, được không?” Tư Gia Di do dự chốc lát, im lặng kéo cửa ra một chút, để cho anh ta vào nhà. Nhưng Phương Tử Hằng gấp đến độ trực tiếp đứng ngay cửa mà nói luôn: “Người góp vốn cùng với anh đã bốc hơi rồi, vì đang bắt đầu làm tập san mới, về cơ bản bây giờ anh đã khuynh gia bại sản, nhưng cái hố này càng đào càng lớn, không chỉ toàn bộ tiền của anh đều dốc vào đó, anh còn rất nhiều chủ nợ nữa… Anh không thể để tình trạng này tiếp tục chuyển biến xấu thêm, Gia Di, bây giờ người duy nhất có thể giúp anh chính là em, Gia Di, coi như anh cầu xin em, giúp anh lần này đi.” “…” “….” “Anh muốn mượn bao nhiêu?” *** Trước nay Tư Gia Di mù tịt đối với chuyện đầu tư, trước đây khi người đại diện nhắc tới tiền cát-sê có vấn đề, bình thường cô đều cười cho qua chuyện. Bây giờ cần gấp một số tiền lớn như vậy, Tư Gia Di hơi lúng túng… Buổi tối ngày hôm đó Diêu Tử Chính về nước giống hệt như dự đoán của cô, Tư Gia Di cảm thấy cô cần biểu hiện vẻ kinh ngạc vui mừng một chút, nhưng trong đầu, toàn là chuyện tiền bạc. Trong lòng rối rắm rất lâu, cơ hồ sắp đi vào giấc ngủ cô mới cố lấy dũng khí mở miệng với người bên gối. “Diêu Tử Chính.” “Sao?” “…” “…” “Có thể cho tôi mượn một ít tiền không?” Bởi vì trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng của một chiếc đèn bàn, Tư Gia Di không xác định được trong khoảnh khắc cô mở miệng, chính mình có phải đã nhìn thấy vẻ mặt u ám của người đàn ông trước mắt này hay không… Nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt nhìn lại, sắc mặt của Diêu Tử Chính, vẫn khá trầm tĩnh: “Mượn bao nhiêu?”