Yêu Giả Cưới Thật
Chương 33 : Chiếc điện thoại trầm mặc
Người đàn ông đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn dật, con ngươi đen sáng ngời, khóe miệng cười ôn nhu.
“Dạo này sao rồi?” Mục Duy Hàm hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi Đồng Niệm, giọng điệu của bọn họ rất thân thiết, hiển nhiên đã quen biết nhau từ sớm.
Nhìn thấy anh trở về, trong lòng Đồng Niệm rất vui, cô vội vàng gật gật đầu: “Tốt lắm, sao anh lại đi lâu như vậy?”
“Ha ha, không còn cách nào! Cận Dương phân cho anh nhiệm vụ rất khó khăn.” Hai tay Mục Duy Hàm ôm ngực, cười dài nhìn cô.
Tâm trạng đang tốt tự dưng nghe đến tên của người kia, lập tức tụt hứng. Đồng Niệm cúi đầu không nói gì. Mục Duy Hàm là trợ lý chủ tịch, mấy năm nay là trợ thủ đắc lực của cha con nhà họ Lăng, đồng thời là bạn từ nhỏ của Lăng Cận Dương, quan hệ hai người rất khắn khít.
Mắt thấy cảm xúc cô biến hóa, Mục Duy Hàm cười lắc đầu, thò tay vào túi lấy ra một cái bình thủy tinh đưa cho cô: “Cố ý mang về cho em nè.”
Ở giữa bình thủy tinh trong suốt có một viên kẹo đường màu hồng nhạt mê người. Đồng Niệm ngẩng đầu, hai tròng mắt đang ảm đạm bỗng sáng rực: “Oa, Mục Duy Hàm anh là tốt nhất! Anh lại mang cái này cho em.”
Cô nhào tới người anh, đoạt lấy cái chai, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười. Viên kẹo đường nhanh chóng được cho vào miệng, cô thỏa mãn gật đầu. “Ngon quá! Lâu lắm rồi không có ăn kẹo đường ngon như vậy!”
Mục Duy Hàm quen cô từ rất sớm, khi đó cô còn nhỏ, khi tới nhà họ Lăng thì sợ hãi. Cho nên trong mắt anh, cô gái nhỏ này như em gái của mình, cần người thân che chở.
“Em thích là tốt rồi.” Mục Duy Hàm thấy cô vui vẻ, đáy lòng có chút cảm xúc. Ba năm rồi khó thấy được gương mặt tươi cười của cô như thế, anh chỉ có thể cố gắng hy vọng cô trở lại bộ dạng khờ dại rực rỡ của trước kia.
Rella có cái mũi rất thính, nhìn thấy Đồng Niệm miệng nó bỗng ư ư, lập tức lắc lắc thân mình cũng muốn nếm thử chút hương vị.
Đồng Niệm xoay người vỗ đầu nó, giận tái mặt lạnh lùng nói: “Rella, mày tham ăn quá rồi, ta phải cho mày đi giảm béo thôi!”
Trong lời nói của chủ nhân lập tức làm cho Rella cụp đuôi lại, nức nở chạy lên lầu.
Dáng điệu thơ ngây đáng yêu của nó nhất thời làm cho Mục Duy Hàm cười. Anh xuất ngoại đã lâu, Đồng Niệm nhịn không được hỏi đông hỏi tây, rất hưng phấn nói chuyện phiếm cùng anh.
“Duy Hàm ——"
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, Đồng Niệm không cần quay đầu cũng biết người đến là ai. Nụ cười trên miệng cô chợt tắt, đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Lăng Cận Dương nhét hai tay vào túi đi tới, đôi mắt thâm thúy lướt qua bóng dáng kia, trên mặt không có cảm xúc gì.
Giây lát sau anh quay đầu nhìn chằm chằm Mục Duy Hàm, ánh mắt chớp lên: “Chuyện như thế nào rồi?”
Mục Duy Hàm giơ túi văn kiện trong tay lên, vẻ mặt đắc ý: “Không có phụ sứ mệnh!”
Lăng Cận Dương thở phào nhẹ nhõm, bước vài bước đến bên cạnh anh, hai người vội vàng đi tới thư phòng.
Đồng Niệm nhìn hai người đi xa, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, bất quá hai người họ làm việc kín đáo cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Cô ôm bình thủy tinh trong ngực, mím môi cười khẽ, thì ra vẫn còn có người nhớ mình thích ăn kẹo đường.
Trở lại phòng ngủ, cũng không nhìn Rella ở đâu, Đồng Niệm nhíu mi ra khỏi phòng, dọc theo lầu hai tìm kiếm, cô đi qua phòng cách vách nghe được bên trong có động tĩnh nhỏ, cô nhìn vào liền phát hiện Rella ở bên trong.
"Rella——"
Đồng Niệm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy miệng nó đang ngậm cái cà vạt, tứ chi đang chơi đùa rất nghịch ngợm.
Người đàn ông kia rất sạch sẽ, Đồng Niệm sợ anh tức giận, vội vàng đoạt đồ trong miệng Rella lại. Cô gõ gõ đầu của nó, dạy dỗ: “Mày sao lại loạn như vậy, dám động vào đồ của anh ấy, cẩn thận anh ấy sẽ nhốt mày lại.”
Rella tựa hồ nghe hiểu lời của cô, vội vàng lui thân mình xuống dưới không dám động đậy.
Đồng Niệm buồn cười, đưa tay kéo ngăn kéo ra, khóe mắt đảo qua phát hiện ra cái gì, cả người cứng đờ.
Tận cùng bên trong ngăn kéo, để một cái di động màu đen, Đồng Niệm nhịn không được lấy nó ra, nắm ở trong lòng bàn tay, cô hơi run run.
Màn hình di động đen kịt, hiển nhiên là đã lâu rồi không sử dụng qua. Ngón tay cô vuốt nhẹ màn hình, ánh mắt Đồng Niệm ảm đạm, cô hung hăng dùng sức, dùng sức cho đến khi đầu ngón tay trở nên trắng, tựa hồ muốn ngăn chặn cảm xúc nào đó.
Một lúc sau, cô mới dịu lại, đưa điện thoại bỏ vào chỗ cũ, mang theo Rella trở về phòng ngủ, Đồng Niệm đi về phòng mình, cô đi đến bên cửa sổ, hai tròng mắt sáng ngời nhìn về phía xa, suy nghĩ thất thần.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rơi trên đầu vai, mặt cô đờ đẫn không có cảm xúc gì. Dần dần khóe môi cô nở một nụ cười châm chọc, cặp đồng tiễn nổi sóng lên nhưng rồi nhanh chóng tĩnh lặng lại.
......
Lễ cử hành tốt nghiệp lập tức sẽ diễn ra, nhiều bạn học bắt đầu sửa sang lại để dự lễ chuẩn bị rời trường. Nhìn bóng dáng bên người lưu luyến không rời, trong lòng Đồng Niệm phủ một tầng mây đen. Mỗi người đều hướng tới một cuộc sống tốt đẹp chỉ có cô bị giam trong một nhà tù hoa lệ.
Có lẽ Lăng Cận Dương nói đúng, nhân thế nhiều hiểm ác, nếu như vậy cô cũng tình nguyện đối mặt, cô không muốn bị bẻ gãy cánh chim, cả đời không thể đứng dậy.
Hắt xì ——
Một chiếc Lamborghini màu trắng đi vào trường, người đàn ông kiêu ngạo đứng ở ven đường, anh đẩy cửa xe ra bước nhanh tới.
"Đồng Niệm!"
Con ngươi mị hoặc của Vi Kỳ Hạo nhìn tới chỗ cô, vẻ mặt thô bạo: “Em dám không nghe điện thoại của tôi?!”
Nhìn thấy anh, Đồng Niệm đau đầu, bên cạnh nhiều người xúm lại xem náo nhiệt. Thỉnh thoảng có người biết Vi Kỳ Hạo, đều trưng bộ mặt xem náo nhiệt ra.
Đồng Niệm lạnh lùng nhìn anh cả vú lấp miệng em, đáy lòng tức giận: “Vi Kỳ Hạo, tôi đã nói rõ rồi, anh nghe không rõ sao?”
Vi Kỳ Hạo giận tái mặt, nhanh nhíu chân mày, khẩu khí âm lãnh: “Như thế nào, em muốn quỵt nợ?”
Tâm tình vốn nặng nề hiện giờ bị anh ép hỏi, Đồng Niệm càng thêm ủy khuất, cô ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, tức giạn nói: “Bổn tiểu thư quỵt nợ đó, anh định làm gì?”
Một lát sau, cô giơ hai đấm lên trước mặt anh, ánh mắt ngoan cường: “Còn dám uy hiếp tôi, tin tôi sẽ đánh anh không!”
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc.
Vi Kỳ Hạo nhìn chằm chằm cô, thấy cô quật cường ra mặt, anh cũng không biết sao lửa giận trong lòng dần tiêu tan.
Anh đưa tay sờ chóp mũi, nhịn không được cười khẽ.
Thoáng nhìn anh đang cười, Đồng Niệm cũng cúi đầu khóe miệng cũng nở nụ cười, áp lực trong lòng dần tản ra.
Không kịp nói gì nữa, Vi Kỳ Hạo dùng sức kéo tay cô, đem cô nhét vào trong xe. Anh thả chân ga, oanh một tiếng, đem xe lái đi.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
37 chương
1 chương
156 chương
140 chương
5 chương