Bỉ nữ thiên hạ
Chương 1 : Ta là thái giám?
Tí tách…
Hình như có nước rớt xuống, chảy từ cổ ta xuống dưới.
Đang ngủ mơ mơ màng màng ta khẽ mở hai mắt, trước mặt tối đen như mực…
Ôi, dưới người sao cứng thế này? Đây không phải là chiếc giường mềm mại của ta!
Ta vừa định bò dậy, lại đột nhiên ngã ngồi xuống…
Sao toàn thân đau nhức như vừa ẩu đả qua một trận thế này!
Không đợi ta nghĩ thêm, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, hình như… nếu ta không nghe sai, còn kèm theo tiếng rên rỉ…
Ta đã quên luôn việc tự hỏi mình rốt cuộc đang ở đâu, mà chạy như điên về phía phát ra tiếng, tận đáy lòng mỗ đáng khinh đang cuồng loạn hò hét: phiên bản hiện trường, phiên bản hiện trường đó!
Đi qua một chỗ rẽ, ánh sáng mờ mịt chiếu tới, tầm nhìn của ta sáng hơn một chút — chỉ thấy chỗ tối phía trước, một nam đè một nữ lên vách đá hôn hít, nữ hai mắt khép hờ, ánh mắt mê ly…
Màn này rơi vào mắt ta cùng lắm chỉ được hai giây, ta còn kịp bình luận độ ướt át, độ mê người độ vân vân vân của tạo hình ái muội này, thì nam nhân kia đột nhiên xoay người lại, “Ai?”
Đột nhiên một gió mạnh thổi qua, cả người ta bị xách lên.
Trời ạ, đây là tốc độ gì thế này? Rõ ràng vừa nãy còn cách ta hơn một thước!
“Sao ngươi lại ở đây?” Nam nhân bóp mạnh cổ ta, trong mắt bắn ra ý lạnh lạnh đến thấu xương.
“Buông… Buông ra…” Ta bị ngộp thở nói không nên lời, máu toàn thân đều dâng lên phía trên, liều mạng tập hợp chút lực còn sót lại giãy dụa.
“Nói! Sao ở đây?”
“Không… nói… được…” Ta cực kỳ gian nan trả lời, hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, hình như đây là một sơn động.
Gặp quỷ rồi, ta cũng muốn hỏi mình vì sao ở chỗ này đây!
Một khắc trước, ta rõ ràng còn nằm trên giường làm giấc mộng xuân thu…
Đợi chút, hình như ta quên mất một vấn đề quan trọng, tạo hình của nam nữ này…
Nam thân cẩm bảo hồng trắng xen lẫn, ngọc quan cột tóc, bên hông còn đeo bội kiếm… Nữ kia một thân tơ lụa mềm mại, trên đầu cài trâm đỏ…
Phụt ——
Loại tạo hình này ta rất quen thuộc, quá quá quá quen thuộc, thậm chí đã nhìn qua vô số lần…
Đúng vậy, ở trong TV.
Cổ trang ——
Cổ trang đấy nha ——
Không sai được, không sai được, ta xuyên qua! !
… Không thở được … Thật khó chịu!
Cảm giác ngạt thở lôi ta ra khỏi cảm giác kinh hoàng, mạng nhỏ vẫn còn đang treo đây.
“Hoa trong vườn này nở thật đẹp…” Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người, nam nhân trước mắt biến sắc, đột nhiên buông tay đang bóp cổ ta, ngược lại bịt kín miệng mũi ta.
“Đây là những giống hoa Thái tử đặc biệt đưa từ bên ngoài về, chỉ vì một nụ cười của Hoàng hậu nương nương.”
“Lắm miệng.”
“Ha ha, Ngôn nhi gần đây mọi chuyện đều như ý sao?”
Vườn, hoa cỏ, động… Chẳng lẽ ta đang ở trong núi giả hoa viên? Tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, từ lời nói chuyện có thể nghe ra, là Hoàng hậu cùng một Hoàng tử, còn có một đám thái giám.
Chết tiệt! Miệng mũi của ta bị tên chết tiệt này bịt kín, sắp ngạt thở rồi.
Trời không cứu người thì người tự cứu! Ta âm thầm dồn sức, nương theo ánh sáng mờ mịt, thừa dịp bất ngờ bỗng dưng xuất thủ, hai ngón đột nhiên đâm đến hai mắt người đó!
“Ti ——” nghe thấy hắn hít một ngụm khí lạnh, phút chốc sau buông tay, che mắt.
Ta thừa dịp thắng mà truy kích, lại dùng sức đá hắn một cái, tên tiểu tử kia không kịp phòng bị đập người lên vách đá.
“Ai?” Bên ngoài vang lên tiếng đồng thanh.
Hắn quay đầu nhanh như chớp, hai mắt đỏ lên nheo lại, ánh mắt hung ác, nhìn chằm chằm ta!
Trong lòng ta phát lạnh, chỉ cảm thấy đầu của mình như lung lay sắp rụng. Nhưng lúc này hắn lại đi ra khỏi núi giả.
“À, không phải là Hiên Viên thống lĩnh sao? Tiếng động vừa nãy là do ngươi phát ra sao?”
“Dạ… Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ.”
“Vì sao? Lại ở trong núi giả?”
“Vi thần phát hiện một người khả nghi, truy đuổi đến tận đây.”
Ta tránh ở trong núi giả nghe bọn họ nói chuyện, tim như đang đánh trống trong ngực. Chờ tên gia hoả kia diễn trò cho có lệ đuổi bọn họ đi, còn chẳng lập tức chém ta thành tám khối? Ta còn giữ được mạng sao…
Không được, không thể ngồi chờ chết!
“A!” Kèm theo một tiếng hét thảm, người nào đó lấy tư thế chật vật bổ nhào lên sân khấu.
“Lại là người nào?” Nữ nhân kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Ta…”
“Nô tài này đang làm việc ở trong cung Thái tử điện hạ.” Ta còn chưa kịp nói, thì tên kia đã giành nói trước, “Vừa rồi ở trong núi giả tìm bắt con mèo của Bát điện hạ, còn suýt nữa bị thần bắt nhầm.”
Vì thế ta cúi đầu không nói, mà vừa cúi đầu, nhìn thấy quần áo của mình, lại kinh hoàng. Đây… đây không phải là… trang phục thái giám sao? !
Lại run run đưa tay sờ ngực mình…
Phẳng… phi thường phẳng…
Ầm một tiếng, đỉnh đầu như có vài tiếng sấm đánh xuống!
Ta là linh hồn xuyên qua? Ta… Ta ta ta… Ta xuyên vào thân một tên thái giám? ? ?
A a a a ——
Không phải phi tần công chúa mấy thân phận đó thì thôi, vì sao ngay cả nữ nhân cũng không cho ta làm? !
“Đều lui xuống đi.” Trong lúc ta vẫn đang đau đớn bi phẫn, thì bên kia Hoàng hậu phất tay, rộng lượng nói.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——” ta trong mắt đầy lệ, học theo bọn họ quỳ lạy.
Cắn răng, cho dù không phải là nữ nhân, cho dù cũng không phải là đàn ông, thì vẫn phải sống qua ngày!
Vừa mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc nữ của ta trải qua muôn vàn thực chiến được tôi luyện hơn hai mươi năm, tự động phân tích vị Hoàng tử đang đứng kia.
Đã xong! Nam nhân kia một thân cẩm bào màu vàng, thân cao trên một mét tám, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, môi đỏ mặt trắng, lau nước miếng trước…
“Lớn mật!” Một tiếng quát khẽ đột nhiên kéo tâm thần nhộn nhạo của ta kéo về thực tế.”Cẩu nô tài, dám làm càn nhìn chằm chằm Thái tử điện hạ!” Vị Hoàng hậu đẹp đẽ quý giá ung dung kia trợn trừng mắt nhìn ta.
Cũng không phải nhìn ngươi, hung cái gì mà hung, đúng thật là! Nhưng mà câu răn dạy này, cũng làm ta nảy ra một ý hay, chỉ có cách khiến Thái tử cùng Hoàng hậu chú ý, mới miễn tai hoạ chết người cho ta.
“Nô tài… chính là đang lo lắng vì điện hạ…” Ta giả bộ sợ hãi nói run run.
“Nói xằng nói bậy. Đường đường là Thái tử điện hạ cần ngươi một nô tài đi lo lắng chắc?”
Ta lập tức ngồi thẳng lưng, nói dâng trào không ngừng nghỉ, “Tương lai Thái tử là vua của một nước, mỗi người đều phải quan tâm lo lắng cùng ủng hộ, nô tài sao lại không thể vì điện hạ mà lo lắng?”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi vì điện hạ lo lắng chuyện gì?” Dù sao cũng là Hoàng hậu, nghe xong lời này, không khiển trách nữa.
Ồ, cơ hội tới rồi! Ta lại dùng ánh mắt nóng hừng hực nghênh ngang, không kiêng nể chút gì dệt thành thiên la địa vọng, bao phủ lấy Thái tử soái ca —— từ đầu sợi tóc đến lòng bàn chân không chừa một chút nào. Nhưng chống lại ánh mắt như hổ như sói của ta là vẻ mặt tuyệt đối nghiêm túc, ta húng hắng cổ họng, trầm giọng nói, “Thái tử điện hạ khuôn mặt tuấn lãng, thần thái nổi bật, tất nhiên tướng đế vương trăm năm khó tìm, chỉ có điều…”
Không hổ là Thái tử, dưới ánh nhìn chăm chú nhiệt liệt như thế mà mặt vẫn không đổi sắc, vẫn thản nhiên nhìn ta, mà đôi mắt thâm sâu trong suốt như mực đã sớm làm hồn ta bay lên tận trời ——
A men! Chính chủ viết: phải bình tĩnh.
“Nhưng mà giữa mắt điện hạ có chứa lo âu nặng nề, có thể thấy được vẻ u sầu chôn sâu trong thâm tâm. Nô tài lo lắng cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”
Nhà đế vương hục hặc với nhau trong tiểu thuyết với truyền hình đã thấy nhiều rồi, huống chi hắn còn ở chức vị Thái tử, không biết có bao nhiêu huynh đệ như hổ rình mồi, sao mà thư thả nổi.
“Nô tài trước khi vào cung cũng có chút nghiên cứu với thuật xem tướng, thứ cho nô tài nói thẳng, ấn đường (*chỉ phần giữa hai lông mày*) điện hạ mờ mờ biến thành màu đen, sắp tới sợ là sẽ phát sinh việc khó khăn…” Ta tiếp tục nói, trong hoàng cung chẳng lẽ không xuất hiện thích khách hay gì đó sao? Hắc.
“Ngươi tên nô tài này…” “Mẫu hậu.” Oa, rốt cục hắn cũng mở miệng, nhưng lại ngắt lời Hoàng hậu.
“Không cần phải so đo với một nô tài làm gì, nghe một chút rồi thôi.” Hắn mỉm cười nói với Hoàng hậu. Giọng nói này trầm thấp dễ nghe, rất có từ tính, giọng nói thuộc tiêu chuẩn soái ca đấy!
Lúc tầm mắt hắn chuyển đến chỗ ta, vẻ mặt mang ý cười nháy mắt đã biến mất, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, khí thế không giận mà uy, giọng nói cũng thản nhiên , “Bản Điện hạ không trách ngươi tội ăn nói lung tung, bắt được mèo của Bát đệ thì rời đi.”
Cái gì? Đi? Soái ca, ngươi sao có thể bảo ta đi? Ta còn chờ ngươi cứu mạng mà a a a ——
“Vi thần sẽ mang nô tài lớn mật này rời đi.” Ta lâm vào khiếp sợ không thể kìm nén được, mà tên bên cạnh đã vội vàng quỳ xuống khấu tạ, mang theo ta nhanh chóng biến đi.
Thượng đế à! Mạng của ngô sắp mất —— (*Ngô cũng là ta*)
Ta một đường bị hắn xách như chó như mèo, xuyên qua một con đường nhỏ vắng vẻ âm u, đến một tiếng động cũng không phát ra, bởi vì bị điểm á huyệt… /(ㄒoㄒ)/~~
Hoàng cung lộng lẫy đồ sộ —— ngài trăm ngàn lần đừng trở thành nơi táng thân của ta!
“Khấu kiến thống lĩnh!” “Khấu kiến thống lĩnh!” … Dọc đường đi không ngừng có thị vệ khom lưng chào hắn.
Không lâu sau, ta bị hắn xách vào một căn phòng lớn âm trầm, nhìn khắp bốn phía, cửa sổ lớn khép kín, không khí nặng nề, giữa bầu không khí có cảm giác lành lạnh! Hắn ném ta xuống rồi quay người đóng cửa lại.
Má ơi, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là tiền dâm hậu sát? Ta phản xạ có điều kiện che trước ngực mình! (*tiền dâm hậu sát: trước dâm sau giết*)
Hắn xoay người, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm ta, “Nói! Vì sao ở trong núi giả? Do ai phái tới?” Khuôn mặt kia rõ ràng rất trẻ tuổi cũng rất tuấn tú, vì sao thoạt nhìn lại âm độc khủng bố như thế…
Ta rùng mình, lắp bắp nói, “Ta… Thật sự không biết… Vừa tỉnh lại đã nằm ở nơi đó…”
Lời ta nói đều là nói thật! Mà chẳng hiểu sao vẻ mặt hắn càng lúc càng âm trầm …
“Không muốn nói chuyện thành thật cũng không sao, trong cung thiếu một tiểu thái giám cũng chẳng ai quan tâm.” Hắn chắp tay sau lưng, cười lạnh tới gần, bước chân thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch lộ ra sát khí nặng nề.
“Vị hảo hán này, ngài bình tĩnh một chút…” Ta run run lui về phía sau, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, “Ta không lừa ngươi… Thật sự không lừa ngươi mà!” Ta nghĩ thầm ta còn oan hơn cả Đậu Nga, địa điểm xuyên qua không phải tự bản thân có thể quyết định!
Làm sao bây giờ…
Giả chết? Không cần giả rất nhanh sẽ chết!
Giả bộ mất trí nhớ? Sẽ chỉ làm mình chết nhanh hơn!
Một tiếng vang lên, ta đã đụng vào vách tường, không còn đường lui, ta tuyệt vọng nhìn hắn tới gần…
Hạ quyết tâm, mắt nhắm lại, chết thì chết đi! Cùng lắm thì đầu thai lần nữa, mười tám năm sau lại là một sắc nữ anh hùng!
Nhưng mà, ta nhịn không được vụng trộm hé mắt ra một đường nhỏ, chỉ thấy hắn đang giơ tay lên…
“Đợi chút!” Ta đột nhiên mở mắt, ngay lúc tay hắn đạt đến độ cao tối đa thì đúng lúc túm lấy, đáng thương tội nghiệp nói, “Hảo hán, để cho ta nói nốt câu di ngôn đi…”
Hắn dừng tay, hai mắt nheo lại, nguy hiểm nhìn ta.
Ánh mắt của ta lập tức biến thành đau đớn kịch liệt mà tràn đầy nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn hắn, thở thật dài, “Nếu đã đến mức này, ta cũng không muốn giấu diếm nữa … Darling ——” ta gào khóc nhào vào lòng hắn, khóc lóc kể lể, “Ta là mối tình đầu của ngươi Tiểu Phương đây”
Lúc đó, thân thể bị ta ôm khẽ run run, ta cũng run run, không khí thật lạnh…
“Vô liêm sỉ!” Hắn từ chấn động khôi phục lại, mạnh tay đẩy ta ra, khuôn mặt tuấn tú phút chốc đã trắng bệch. Ngay lúc hắn chuẩn bị ra chiêu đoạt mệnh, ta thấy tình thế không ổn, rất nhanh đã nhảy ra, “Nhầm nhầm nhầm! Là đệ đệ!” Chết mất, dùng nhầm cấp cứu đại pháp rồi!
“Ta là đệ đệ ruột thịt của ngươi Tiểu Cường đây!” Ta vừa chạy vừa vô cùng đau đớn kêu gào, “Chúng ta năm năm tuổi bị lũ đánh trôi dạt, ca sao đã quên rồi ——” ta tùy tay cầm lấy một băng ghế, ném về phía hắn.
“Rầm ” một tiếng vang lên, hắn nhẹ nhàng vung tay lên đã chém cái ghế thành bốn năm phần.
Mẹ… Mẹ ơi…
Ai tới cứu cứu ta——
Chạy, chạy, lại chạy! Ôi, ta chạy nhanh thật —— a a a, phanh không được !”Rầm!” đã đâm vào vách tường.
Hắn đạp một cái bay lên không rồi thả người xuống, lập tức đứng ngay trước mắt ta, “A ——” cả người ta bị hắn nhấc lên.
“Tay chân rất linh hoạt.” Hắn nhìn bộ dáng lật ngược của ta, lúc này hình như không còn vội đánh chết ta nữa.
“Ta nhầm, ta thật sự nhầm rồi…” Ta nức nở khóc rống lên, vẻ mặt rất hối hận, “Thật ra ta rất ngưỡng mộ ngài! Ba năm trước, lúc ngài hộ tống Hoàng Thượng du ngoạn, ta ở trong đám người từ xa xa nhìn thấy ngài, phong cách kiểu tóc của ngày, ánh mắt u buồn, dáng vẻ uy vũ, đều mê hoặc ta thật sâu…”
Cảm thấy hắn lại run lên, giọng nói âm trầm, “Ba năm trước ta còn chưa tiến cung.”
“Hả… Một năm trước! A, đúng rồi, là một năm trước! Ta nhớ nhầm …”
“Lưỡi của ngươi, đúng là phải cắt đi mới tốt!”
Lúc này không ra tay, còn đợi đến khi nào. Thừa dịp hắn nhìn ta quẫn bách, đầu óc xoay chuyển, đánh thật mạnh vào hạ thân hắn!
Tuy hắn võ công cao cường, nhưng cũng bị ăn đau vẻ mặt vặn vẹo, lập tức buông lỏng chân ta ra.
Ta rơi xuống đất, không quan tâm đến đau đớn, lạch bạch bò dậy chạy về phía trước, mà tay vừa mới chạm vào cửa, cổ đã bị bóp chặt… Ta ngoan ngoãn xoay đầu, không ngừng cười hắc hắc với hắn.
Hắn ấn đầu ta lên cửa, khuôn mặt tuấn tú lúc đỏ lúc trắng, rất là ‘đẹp’, cắn răng thản nhiên nói, “Tin hay không ta sẽ cho ngươi chết cũng chết không thoải mái?”
“Ta… Ta sai rồi… Hiệp khách…”
“Xem ra ta không chỉ cắt lưỡi ngươi, còn phải chặt đứt hai tay ngươi.” Xương ngón tay hắn kêu răng rắc.
O(>﹏
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
51 chương
172 chương
122 chương