Điền viên mật sủng
Chương 1 : Ninh hinh
Trữ gia trang yên tĩnh nằm dưới chân dãy Lang Sơn, ở phía đông của thôn có một dòng sông nhỏ chảy ngang qua, không những đem lại linh khí sinh động cho thôn trang nhỏ, mà còn nguồn sống chính trong thôn.
Mùa hè trời chóng sáng, tay trái Ninh Hinh mang một chiếc rổ, tay phải xách một thùng gỗ nhỏ, đi về phía mảnh đất trồng rau của gia đình. Trên đường gặp được những người dân cùng thôn đi làm đồng, Ninh Hinh đều ngọt ngào mìm cười chào hỏi.
“Tứ thẩm, thẩm đi họp chợ ở trấn trên sao?” Vợ của lão Tứ nhà họ Doãn đang mang một cái rổ lớn đi về hướng Tây của thôn, gặp được Ninh Hinh chào hỏi, liền đáp: “Đúng vậy, chồng thẩm vì cứu người qua đời, mà trong nhà còn mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn thì tiếc, nên ta đêm lên trấn đổi lấy chút rau dưa”
Mấy năm trước, Doãn lão Tứ cùng với Cố Đại Lỗi lên núi hái thảo dược, gặp phải sói hoang. Cố Đại Lỗi bị sói hoang tấn công mà bị thương, Doãn lão Tứ lại không bỏ hắn mà trốn, ngược lại còn đánh đuổi bọn sói hoang, sau hai người dìu nhau xuống núi, vừa đến nhà, Doãn lão Tứ liền tắt thở.
Cố Đại Lỗi lúc đó liền nói với con trai của mình là Cố Thanh Sơn, rằng “Tứ thúc là ân nhân cứu mạng của Cha, sau này con phải hiếu kính với Tứ thẩm, chăm sóc tỷ đệ Doãn gia”. Cố Đại Lỗi bị trọng thương cũng không cầm cự được lâu, bao nhiêu của cải đều dồn vào để trị thương cho ông, gắng gượng được một năm, vẫn là buông tay đi theo người vợ đã mất từ lâu của mình, chỉ để lại một người con trai duy nhất là Cố Thanh Sơn.
Hiện giờ Cố Thanh Sơn đang nằm trước cái chòi canh của mình, miệng ngậm một cọng cỏ lau, nhàn nhã huơ huơ đôi chân đang bắt chéo. Vì trị thương cho cha, hầu như đất đai của gia đình đều bán hết, hiện giờ chỉ còn lại một mảnh đất nhỏ dưới chân núi, nhưng lại không thể trồng được lúa, chỉ trồng được duy nhất loại quả dưa hấu. Hắn từ bé đã theo cha mẹ chăm sóc mảnh đất này, nên bây giờ cũng tự biết mà tiếp tục.
Dưa hấu là một loại trái cây hiếm lạ từ Tây Vực truyền đến, vụ năm nay thu hoạch không tồi, hôm qua hắn đem một xe dưa lên trấn bán, được hơn một quan tiền, tính sơ qua, đủ để hắn sống trong một năm.
Xa xa đã thấy tiểu cô nương đi đến, hôm nay nàng mặc một thân váy màu quả hạnh, làn váy lay động theo từng bước chân đi, giống như một đóa hoa nhỏ dập dềnh trên mặt nước, hấp dẫn ánh mắt Cố Thanh Sơn.
Ninh Hinh đặt rổ xuống, chỉ đem theo thùng gỗ nhỏ đến bờ sông múc nước.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy, không hề nghĩ ngợi, phun mạnh cọng cỏ trong miệng, lưu loát nhảy xuống khỏi chòi nghỉ, chạy đến đoạt lấy thùng gỗ trong tay nàng: “Ninh Hinh muội muội, để ta giúp muội lấy nước”.
- “Thanh Sơn ca ca, không thể làm phiền huynh như vậy được, Tiểu Hạo cũng sắp đến rồi, khi đó bọn muội cùng khiêng thùng là được”. Ninh Hinh có chút ngượng ngùng.
- “Không việc gì, thùng nước nhỏ như này, cũng không lấy được của ta chút sức nào đâu”. Cố Thanh Sơn vừa cười nói vừa mang thùng nước lên, chân dài sải bước, trong nhát mắt đã đi đến mảnh đất của Ninh gia.
Mảnh đất trồng rau này không lớn, là cha của Ninh Hinh đến khai hoang, bởi vì những mảnh đất tốt khác đều đã trồng lúa, nay tiện thể trồng thêm ít hoa màu. Vừa vặn ở cạnh bờ sông, tưới nước cũng tiện.
- “Thanh Sơn ca ca, có trái dưa chuột vừa mới hái, muội rửa qua cho huynh” Ninh Hinh hái xuống một trái dưa chuột xanh tươi, chuẩn bị múc một gáo nước rửa qua.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua trái dưa chuột còn mọng nước, thật là có chút tham ăn. Ánh mắt lại dời qua bàn tay nhỏ cầm trái dưa chuột, trắng trắng mềm mềm, làn da tinh tế nhẵn bóng.
Hắn không tiếng động, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- “Để ta tự rửa thôi, trên trái dưa chuột có dằm, cẩn thận đâm tay muội” Hắn nhanh chóng đoạt lấy trái dưa, tuốt hết lớp dằm bên ngoài vỏ. Ninh Hình giúp hắn xối nước từ trên xuống, rửa sạch quả dưa chuột.
“Oạch”. Cố Thanh Sơn bẻ đôi trái dưa chuột, đem phần ngon của trái dưa đưa cho Ninh Hinh, rồi tự mình lấy phần còn lại, đưa lên miệng cắn một cái.
Ninh Hinh cười cười nhưng không nhận lấy: “Huynh ăn hết đi, hôm qua muội đã ăn hai trái, hôm nay không muốn ăn nữa”
Người ta giúp mình, lại còn ăn phần dưa chuột của người ta, nàng cũng không phải loại người không biết xấu hổ.
Cố Thanh Sơn có chút mất mác, không rõ vì điều gì, nhưng hắn thật hy vọng Ninh Hinh sẽ ăn, nhưng nàng không ăn, hắn cũng không thể ép buộc được.
- “Muội, muội thật khéo tay, nhìn mấy cây hoa này đi, thật xinh đẹp, mới đây đã nở hoa rồi” Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống trước cây hoa nhài, vươn cổ tham lam ngửi hương hoa, lại sợ sẽ phá hỏng cây hoa mà nàng thích, nên cũng không dám đến quá gần.
Ninh Hinh cười nói: “Đúng vậy, muội rất thích trồng hoa, nhưng hoa thì không thể ăn, cũng không thể bán lấy tiền, nếu không, muội muốn trồng hoa mà sống đấy”
Cố Thanh Sơn bị nàng chọc cười: “Nhà muội vốn không cần muội kiếm tiền, muội lại là tiểu tham tiền”
Trữ gia trang có một nửa số hộ mang họ Ninh, cha của Ninh Hinh lại là một trong số đó, nhà bọn họ cũng được xem là phú hộ trong Trữ gia trang. Trong nhà có đến mười mẫu ruộng tốt, một nửa cho người ta thuê lại, mỗi năm thu địa tô cũng đủ để cả nhà ăn uống. Cha mẹ của nàng cũng rất giỏi giang, không để Ninh Hinh phải ra đồng làm việc, nuôi một đôi lừa, tự mình trồng trọt năm mẫu ruộng đó, cũng không thấy mệt.
Ninh Hinh cũng là người chịu khó, không cho nàng ra đồng, nàng liền mỗi sáng đều đi chăm sóc vườn rau nhỏ này. Trồng thật nhiều đến nỗi cả nhà ăn không hết, phải đem biếu thân thích một ít, còn lại các loại đậu thì đem đi phơi cho khô ráo, lưu trữ đến mùa đông thì đem hầm với thịt, khỏi phải nói có bao nhiêu thơm ngon. Đối với nhà nông mà nói, mùa đông còn có thể ăn rau, thì Ninh gia thật là khiến người khác hâm mộ không thôi.
Còn Cố Thanh sơn thì căn bản là mùa đông không thể ăn cơm, ngày thường thì nấu chút cháo ăn tạm qua ngày, nếu may mắn thì có thể bắt được vài con thỏ hoang trên sườn núi, thèm lắm thì đi đến con sông nhỏ bắt vài con cá, nếm chút vị thịt tươi. Đêm ba mươi vào năm trước, Cố Thanh Sơn vác cuốc đi phá băng, tình cờ gặp cha Ninh. Ông thấy đứa trẻ này đáng thương, đã bảo hắn đến nhà mình đón tất niên, hắn mới biết được những món ăn kia, giờ nghĩ lại còn cảm thấy thèm muốn chảy nước miếng.
- “Thanh Sơn ca ca, huynh nghĩ gì vậy?” Ninh Hinh thấy hắn vẫn nhìn mình chằm chằm, như người lạc vào cõi mộng, liền cười.
- “Không, không có gì, ta chính là nhớ tới…Năm trước ăn cơm tất niên ở nhà muội, muội chưng cá ăn thật ngon. Hôm qua ta có đánh được một sọt tôm, gần đây nước về, từ thượng nguồn tràn xuống không ít cá tôm, nói không chừng hôm nay cũng đánh được một ít. Chính là ta không biết làm, muội có thể giúp ta hay không?” Kỳ thật, nàng nấu món cá chưng sốt đậu cà chua rất ngon, nhưng lại không có đủ nguyên liệu để làm.
- “Tốt, vậy huynh đi xem thử xem có bắt được không?” Ninh Hinh đem gáo nước cuối cùng tưới vào một dây bí đao, rồi đừng dậy.
- “Chúng ta cùng đi đi.” Con ngươi của Cố Thanh Sơn sáng rực, ngập tràn chờ mong.
Ninh Hinh có chút do dự, năm nay nàng 13 tuổi, mẹ dặn không nên quá thân cận với những tên tiểu tử, miễn cho việc truyền ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chính mình. Tuy rằng Trữ gia trang không có quá nhiều quy củ, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Thanh Sơn ca ca là người quen cũ, trong mắt nàng là một người huynh trưởng thật thà phúc hậu, không nghĩ sẽ trốn tránh hắn. Trong vườn có vài gốc đậu, lại thêm vài cái giá đỡ dưa chuột che chắn bên ngoài không thấy rõ lắm nơi này, nàng mới không cố kỵ cùng hắn trò chuyện. Nhưng là, nếu ra đến bờ sông rồi, hai bờ nếu có người đi ngang qua, bị nhìn thấy là chuyện không thể tránh khỏi.
- “Ồ, Tiểu Hạo cũng đến rồi, khẳng định là muốn đi chung đây mà” Cố Thanh Sơn ngoài miệng tuy cười, nhưng trong lòng đã có chút lay động, Ninh Hinh không còn như trước kia thoải mái đồng ý, nguyên do là vì sao chứ?
Ninh Hạo – đệ đệ của Ninh Hinh, năm nay 8 tuổi, luôn theo tỷ tỷ đến đất trồng rau, cũng rất quen với Cố Thanh Sơn. Trước khia Cố Thanh Sơn cũng rất hay đưa hắn đi chơi, nhưng mà hiện tại thì…Cũng không phải là không thích, mà là dường như càng ngày huynh ấy lại càng chỉ thích một mình bên cạnh Ninh hinh tỷ tỷ.
- “Tiểu Hạo, ta đặt một giỏ tôm ngoài sông, đệ đoán thử xem có thể nào có cá trong đó không?” Cố Thanh Sơn nghênh mặt cười nói.
- “Có nha, khẳng định là có, Thanh Sơn ca ca, chúng ta mau trở ra sông xem sao đi.” Ninh Hạo vui vẻ nhảy dựng lên, chạy đến bắt lấy tay áo Cố Thanh Sơn, nhắm hướng bờ sông mà chạy.
Cố Thanh Sơn quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Ninh Hinh: “Ninh Hinh muội, chúng ta cùng đánh cược đi, xem ai đón đúng, cuối cùng là có thể bắt được bao nhiêu con cá?”
Ninh Hinh bị gợi lên lòng hiếu kỳ, cũng đuổi theo, nghiêng đầu nhìn nước sông trong suốt, cũng không thấy bóng dáng con cá nào, liền thấp giọng nói: “Muội đoán chắc là hai con”
Ninh Hạo bất mãn chu miệng nói: “Hai con thì làm sao ăn? Đệ đoán là năm con, Thanh Sơn ca, huynh đoán bao nhiêu?”
- “Ta á, ta đoán hẳn là bốn con đi” Kỳ thật, sáng nay lúc Ninh Hinh chưa đến, hắn có đến xem dò cái sọt, lúc ấy có ba con, qua một khoảng thời gian, hẳn là đã tăng lên một con rồi.
- “Ai đoán đúng, người đó sẽ ăn con lớn nhất.” Ninh Hạo hào hứng nói.
Cố Thanh Sơn nhặt tảng đá làm dấu lên, dùng kỹ thuật nhanh nhẹn giữ chặt dây thừng kéo cái sọt lên. Đặt bẫy tôm cũng không phải việc ai cũng làm được, muốn biết kỹ thuật người đó có tốt hay không, phải xem số lượng cá tôm lúc kéo lên còn lưu lại nhiều hay không. Ninh Hạo đã từng thử vài cái đều không được, cá vào đầu đều chui ra đầu kia. Có đôi khi bẫy được một con, thời điểm kéo lên, nó lại theo dòng nước trôi tuột ra ngoài. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cá thoát ra ngoài, Ninh Hạo tức giận đến giơ chân.
- “Lên rồi, lên rồi, thật sự có vài con cá nha.” Ninh Hạo mừng rỡ vỗ tay.
Cố Thanh Sơn giữ vững sọt tôm đến khi kéo lên, đặt lên bờ. Thuận tay hái được hai cái lá sen, trải ra trên mặt đất, mở đầu xoắn ốc của sọt tôm, lắc lắc cái sọt nhiều lần, mới đem hết các tôm trong sọt đổ hết lên lá sen. Có hai con cá trắm lớn, một con cá mè hoa cỡ nhỡ, lại thêm hai con cá trích nhỏ và một đống tôm.
- “Đệ nói đúng rồi, năm con, thật là năm con” Ninh Hạo cao hứng cười to.
Ninh Hinh chu môi nhỏ, có điểm không phục. Nước sông trong thấy đấy, ngay cả mấy cọng sen cũng xem rõ ràng từng chút một, rõ ràng là không có cá.
Cố Thanh Sơn thấy Ninh Hinh mất hứng, liền da mặt dày nói: “Kỳ thật Ninh Hinh nói đúng, chỉ có hai con cá trắm lớn, còn lại quá nhỏ, không tính”
Đến đây Ninh Hạo cũng không phục, ngênh khuôn mặt nhỏ nhắn: “Huynh bất công, rõ ràng là năm con, huynh cho là đệ không biết đếm sao”
Cố Thanh Sơn vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cổ Ninh Hạo, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: “Đệ không muốn ăn cá chưng sao?”
- “Đương nhiên là muốn” Ninh Hạo thành thật đáp
Cố Thanh Sơn cũng vờ mếu máo: “Ta cũng muốn ăn, không nhường tỷ tỷ của đệ, ai sẽ chưng cá cho chúng ta ăn?”
Ninh Hạo suy nghĩ thật nhanh, hiểu được tầm quan trọng của tỷ tỷ, không tình nguyện gật đầu một cái: “Vậy, tính là hai con đi, nhường cho tỷ tỷ ăn một con lớn là được”.
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
66 chương
33 chương
11 chương
42 chương
70 chương
8 chương