Yêu Giả Cưới Thật
Chương 16 : Ắt gặp
Cao ốc tập đoàn Lăng thị nằm ở con đường phồn hoa nhất thành phố, kiến trúc đồ sộ, xa xa làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn tới gần để chiêm ngưỡng.
Ở cửa lớn của cao ốc, một bóng dáng xinh đẹp đi tới, trên người mặc tây trang được cắt may tinh xảo, trên đầu đội mũ quý tộc vành nón che khuôn mặt không thấy rõ. Nếu không phải cô có dáng người lả lướt, thì trong mắt người khác họ lầm tưởng cô là một chàng trai khôi ngô.
Cô gái đứng ở quầy tiếp khách nhìn thấy người đi tới, nhịn không được đánh giá: “Cô là…
An Hân cười nhấc mũ ra khỏi đầu, thanh âm ôn hòa: “Xin chào, tôi là An Hân.”
Cô gái trước mặt thấy rõ mặt cô, đầu tiên là ngẩn người sau đó vội đưa cô đến thang máy, thái độ rất cung kính. Vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, ai mà không biết chứ? Ai dám chậm trễ?
Lăng Cận Dương từ phòng họp đi ra, sắc mặt lạnh lùng, anh đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, đột nhiên thấy khác thường. Trong không khí mùi nước hoa làm cho mày kiếm của anh nhăn lại.
Người đàn ông mỉm cười, cất bước đi tới bàn làm việc, xoay ghế màu đen lại, người ngồi bên trong liền nở nụ cười, đôi mắt sáng người giảo hoạt.
Lăng Cận Dương mím môi cười cười, đi đến bên cạnh bàn, hai tay ôm cô vào trong ngực, trong mắt hứng thú mười phần.
An Hân chậm rãi đứng lên, tay đưa lên ôm cổ anh, đem mặt tới gần bên tai anh hỏi: “Đẹp không?”
Người đàn ông cười khẽ ra tiếng, hai tròng mắt thâm thúy, anh đem cô cuốn vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô: “Đẹp.”
Bị anh ôm vào trong ngực, An Hân có thể chạm được vào cơ ngực rắn chắc của anh, đôi tay nhỏ bé của cô xoa ngực anh, vội vàng tham muốn đi vào.
Bỗng dưng, Lăng Cận Dương đè cô lại không cho cô lộn xộn, hai tròng mắt chim ưng hiện lên cái gì đó, ngón tay thon dài của anh vỗ về đôi môi của cô nói: “Là em nói phải chờ tới đêm tân hôn, như thế nào còn quyến rũ anh?”
(âu mài gót, chẳng lẽ Dương ca sạch ư? Cmnr... phấn khích quá nếu đây là sự thật <img src="images/smilies/icon_biggrin.gif" alt=:D title="Very Happy" align=absmiddle data-pagespeed-url-hash=463891139 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/><img src="images/smilies/icon_biggrin.gif" alt=:D title="Very Happy" align=absmiddle data-pagespeed-url-hash=463891139 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>, chụy Hân à, mấy khúc có chụy thì tôi thà edit khúc truyện anh ngược chị Niệm còn hơn =))))))))))
An Hân tựa vào trong lòng anh, cô ngước lên nhìn đáy mắt anh, chỉ thấy nơi đó mát lạnh không có chút tình dục nào. Miệng cô cười sượng, ngón tay lần thứ hai chạm vào ngực anh: “Giờ em hối hận rồi.”
“Ha ha…” Lăng Cận Dương cúi đâu cười, anh đưa tay mình đan vào tay cô: “Tiểu Hân, em làm sao vậy?”
Nhận thấy động tác của cô, hai má An Hân tươi cười, hạ thấp mặt nói: “Chúng ta kết hôn sớm một chút đi.”
Anh nâng cằm cô lên, Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ngày kết hôn không phải mẹ em đã tính rồi sao? Ngày quan trọng cả đời nếu sửa lại, mẹ em sẽ như thế nào?”
Nghe anh hỏi như thế, An Hân nhăn mày, cô quệt miệng than thở một câu: “Đây là thời đại nào rồi, mẹ em còn phải tin vào mấy cái thứ kia chứ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Lăng Cận Dương cười nhu hòa ôm cô vào lòng dịu dàng nói: “Trưa nay muốn ăn gì?”
An Hân cúi đầu, đáy mắt tối sầm lại, bất quá cô không có biểu hiện ra ngoài, gật đầu nhu thuận: “Anh quyết định đi.”
Tuy rằng An Hân che giấu tốt nhưng một chút biểu hiện khác thường anh cũng phát giác được, cô không nói thì Lăng Cận Dương tự nhiên sẽ không làm rõ, anh cười cười nắm tay cô, bước ra khỏi phòng.
Lúc đi tới nhà hàng Tây, hai má Đồng Niệm ửng đỏ, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi. Cô không cố ý tìm kiếm, liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi ở phía xa.
Thu lại sự khác thường trong lòng mình, cô bình tĩnh bước tới, kéo ghế đối diện ra ngồi xuống.
Người phục vụ cầm menu đến, Đồng Niệm không có xem, thanh âm lạnh lùng nói: “Không cần.”
Đối với thái độ lạnh lùng của cô, Vi Kỳ Hạo chỉ cười, không tức giận.
“Nói đi, anh muốn cho tôi xem cái gì?” Đồng Niệm ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt long lanh xem xét anh, khẩu khí không tốt.
Vi Kỳ Hạo lấy di động trong túi ra, anh mở đoạn video ra, đưa cho cô, giọng điệu ngạo mạn: “Từ từ xem đi.”
Nhìn đoạn tin kia, sắc mặt Đồng Niệm biến sắc, hình ảnh cho thấy cô dùng rượu đánh người, nhưng người đả thương là cô sao lại biến thành Khả Tâm?
Đóng đoạn clip lại, Đồng Niệm đưa điện thoại di động trở về, khóe miệng cười lạnh lẽo: “Anh đang giả tạo chứng cứ!”
“Em nói đúng, đây là giả tạo.” Vi Kỳ Hạo gật đầu, đôi mắt hoa đào hẹp dài khinh mị: “Nhưng giả thì sao? Thứ này tôi nói thật thì không ai dám nói là giả?”
Đôi mi thanh tú của Đồng Niệm nhiễm sự tức giận, tưởng rằng anh ta chỉ bừa bãi bá đạo nhưng không ngờ lại đê tiện như thế.
“Sự tình có thể điều tra rõ.” Nhịn lửa giận xuống đáy lòng, Đồng Niệm hờ hững mở miệng. Cho dù anh ta có quyền thế chẳng lẽ chỉ có thể là hươu bảo ngựa sao?
Vi Kỳ Hạo sớm lường trước cô nói như vậy, môi khẽ gợi lên, cười nhạo nói: “Rất khí phách! Em có nhà họ Lăng che chở nhưng chỗ dựa vững chắc không có, không động được em, tôi còn có thể bóp chết họ không?”
Tâm chợt run rẩy, Đồng Niệm không dám tin nhìn anh ta, lúc này mới phát hiện đối phương có chuẩn bị mà đến, hiển nhiên thăm dò cô.
“Vi Kỳ Hạo, anh muốn gì?” Hít một hơi thật sâu, toàn thân Đồng Niệm đề phòng hỏi anh ta.
Mắt thấy mặt cô thay đổi, Vi Kỳ Hạo mím môi cười, chân mày giãn ra: “Tôi cũng không làm khó em, chúng ta sau này phải gặp nhau mười lần, gặp đủ thì coi như thanh toán xong!”
Hẹn gặp?
Đáy lòng Đồng Niệm cười lạnh, mặt thể hiện rõ sự chán ghét, càng thêm khó coi.
Thoáng nhìn đáy mắt cô, ngón tay Vi Kỳ Hạo gõ lên bàn, giọng điệu khinh miệt: “Yên tâm, tôi không ép!”
“Anh chỉ nói thôi tôi không tin.” Đồng Niệm theo dõi ánh mắt anh ta, không che giấu mà nói thẳng.
"Đồng Niệm!" Sắc mặt Vi Kỳ Hạo trầm xuống, đôi mày kiếm xinh đẹp dựng lên: “Bổn thiếu gia nói một không nói hai!”
Đối với người đàn ông như anh ta, Đồng Niệm ít nhiều cũng có chút hiểu biết, từ nhỏ chưa từng bị người ta coi thường. Hiện giờ cô lại biểu hiện như thế với anh ta nên anh ta muốn trả thù.
Đồng Niệm âm thầm thở dài, lần này cự tuyệt anh ta thì anh ta sẽ tiếp tục làm khó dễ, nên giải quyết một lần cho xong: “Được!”
Rốt cuộc thấy cô đáp ứng, khóe mắt Vi Kỳ Hạo sánglên, trong lòng lại cười lạnh, anh không tin gặp cô mười lần thì anh không ngủ được với cô!(chưa từng đọc truyện nào mà có người như cha Hạo này, lộ rõ bản chất từ lần đầu luôn, kiểu như ‘em ngủ với tôi không?’ ‘không à’ ‘không thì tôi sẽ tìm cách làm cho em phải ngủ với tôi’ =))
Cô muốn rời đi nhưng theo lời của Vi Kỳ Hạo thì đây là lần hẹn đầu tiên nên Đồng Niệm bất đắc dĩ đành phải lưu lại ăn cơm trưa.
Phục vụ đem thịt bò lên, Vi Kỳ Hạo tự tay đẩy đến trước mặt cô, nói: “Cắt thịt cho tôi.”
Đồng Niệm cắn răng trừng mắt nhìn anh ta, thấy vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta cuối cùng vẫn phải cúi đầu cắt thịt bò.
Ngoài cửa lớn nhà hàng Tây có hai người đi vào, An Hân kéo người đàn ông bên cạnh nũng nịu ghé vào lỗ tai anh, điệu bộ rất thân mật.
Khóe mắt đảo đến bóng người phía trước, An Hân hơi sửng sốt, sau đó cười chỉ tay: “Cận Dương, đó là Niệm Niệm phải không?”
Lăng Cận Dương quay đầu nhìn, chỉ tháy ở bàn ăn mặt mày Đồng Niệm ôn hòa, cô cắt thịt bò cho người đàn ông đối diện, hai người đang thấp giọng nói gì đó.
Đôi mắt người đàn ông thâm thúy nhìn khuôn mặt tuấn tú không có chút cảm xúc gì, anh không nói gì liền kéo An Hân đến dùng cơm.
Cơm trưa xong giống như không có tiêu hóa, Đồng Niệm cau mày, cảm giác dạ dày khó chịu, Nhớ tới cái mặt thối ương ngạnh của Vi Kỳ Hạo, lửa giận trong lòng bốc lên.
Tan học xong, lái xe đến đón cô, cô ngồi ở sau xe, cô chợp mắt nghỉ ngơi. Không bao lâu cô mở mắt ra phát hiện không phải đường về nhà.
“Đi đâu?”
Nhìn đường ngoài cửa sổ xe, sắc mặt Đồng Niệm khẽ biến.
Lái xe không quay đầu, sắc mặt như thường nói: “Thiếu gia phân phó.”
Những lời này làm cho lòng Đồng Niệm hoảng hốt, cô đè bụng chỉ thấy từng đợt đau đớn xông tới, chân tay rét run.
Một biệt thự ở ngoại thành, Đồng Niệm nhìn cảnh vật trước mắt, sắc mặt trắng bệch, tóc gáy dựng lên. Nơi đây là ám ảnh cả đời của cô, vĩnh viễn không xóa đi được.
Đi vào cửa, ở chỗ bể bơi trong vắt, trong suốt có thể thấy đáy, một bóng dáng to lớn.
Lăng Cận Dương ngẩng đầu lên từ trong nước, bọt nước trắng bắn lên tung tóe, lồng ngực tinh tráng lại lặn xuống. Cặp mắt chim ưng kia bắn thẳng đến chỗ cô làm cho da đầu cô run lên.
Phía sau phịch một tiếng, cửa biệt thự đóng chặt, trong phòng chỉ có mình anh và cô.
- truyện chỉ được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn LQĐ
-truyện chỉ được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn LQĐ
-truyện chỉ được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn LQĐ
-truyện chỉ được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn LQĐ
-truyện chỉ được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn LQĐ
-truyện chỉ được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn LQĐ
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
37 chương
1 chương
156 chương
140 chương
5 chương