Yêu đương không bằng học tập

Chương 25 : viên kẹo thứ hai lăm

Buổi chiều có một tiết vật lý. Trước khi vào học, lớp trưởng đến từng tổ thu bài tập, đến lượt Đường Vi Vi, cô cúi đầu tìm sách luyện tập, thuận tiện lấy cánh tay đâm đâm bạn cùng bàn. Lúc này, thiếu niên đang nửa nằm bò, trên bàn có vài quyển sách, anh đem điện thoại đặt trên sách, phi thường quang minh chính đại mà xem phim, tai nghe màu đen quanh co khúc khuỷu, từ bên tai kéo dài đến điện thoại. Cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, Hạ Xuyên tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu liếc cô một cái. Ánh mắt rất bình tĩnh, quét qua cô, tầm mắt hướng lên trên, nhìn nam sinh người qua đường, nhướng mày. Anh không mở miệng nói chuyện, mặt không biểu tình viết 4 chữ “Có rắm mau thả”. “Bạn học Hạ Xuyên.” Đường Vi Vi đem sách bài tập lý của mình ném lên bàn, bàn tay ấn ấn lên, vỗ vỗ, cằm nhỏ nâng nâng lên, kiêu ngạo như lần trước ép anh làm bài tập. Cô cong môi, tươi cười phi thường ôn hòa: “Nên nộp bài tập.” Hạ Xuyên nhướng mày nhìn cô: “Nếu tôi không muốn làm thì sao bây giờ?” Thì sao bây giờ? Cậu còn không biết xấu hổ hỏi thì sao bây giờ? Ý cười bên miệng Đường Vi Vi thoáng thu lại, cũng biến thành mặt không biểu tình. Không đợi cô tiếp tục nói gì, lớp trưởng nuốt nuốt nước miếng, lão đại không làm bài tập cậu cũng không dám có ý kiến, chỉ có thể cẩn thận vươn tay thu lấy bài tập của Đường Vi Vi, sau đó lúng túng thối lui vài bước: “Không, không làm cũng được, tôi đi nộp trước…..” Không ai để ý đến cậu. Đường Vi Vi lạnh mặt: “Lần trước cậu hứa với tôi rồi.” Hạ Xuyên gật đầu: “Ừm, hứa với cậu.” “Nhưng cậu không làm.” Cô cắn cắn môi, thanh âm nhẹ dần, tức giận nhàn nhạt: “Tôi rất ghét người khác hứa mà không giữ lời, nếu không muốn làm thì ngay từ đầu cậu có thể nói thẳng.” Lại sắp xù lông rồi. Hạ Xuyên theo bản năng sờ sờ túi tiền, dẹp lép, trong túi trống trơn, không có đồ vật anh muốn. Anh có chút hối hận, tại sao lúc nãy đi mua nước không lấy thêm một cây kẹo mút nữa. Thở dài, Hạ Xuyên nhìn cô, thấp giọng nói: “Là không muốn làm.” Tạm dừng vài giây: “Nhưng tôi cũng chưa nói thật sự không làm.” Mở khóa kéo chiếc cặp màu đen, bên trong trống rỗng, chỉ có một thứ. Một cuốn sách bài tập vật lý. Lớp trưởng đã sắp đến cửa sau, Hạ Xuyên đứng dậy đuổi theo, ném lên chồng sách bài tập cao cao trong ngực cậu, không màn đến nam sinh đang mở to mắt khiếp sợ, xoay người trở lại chỗ ngồi.   Đường Vi Vi giương mắt nhìn anh. Tay chống lên mép bàn, Hạ Xuyên cúi người, tới gần cô: “Tôi làm được.” “…………” Khoảng cách có chút gần, hô hấp ấm áp phả lên mặt cô, làn da truyền đến cảm giác không được tự nhiên. Đường Vi Vi có thể nhìn rõ ràng hàng lông mi cong cong, làn da trắng trẻo, đồng tử đen nhánh. Nháy mắt kia, cô bị câu mất hồn. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên: “Cậu đừng ghét tôi.” -   Đường Vi Vi không biết phải hình dung tâm tình như thế nào khi nghe câu kia. Cô cảm thấy chắc chắn lúc đó mình rất ngốc, miệng há ra, hoàn toàn không biết nên nói gì. Anh chỉ nói cô đừng ghét anh thôi. Cũng đâu nói thích cô. Tim đập nhanh như vậy làm gì!! Cả buổi chiều Đường Vi Vi như người mất hồn, ngay cả giáo viên gọi trả lời cô cũng làm sai vài bài, còn là những kiến thức cơ bản, làm người ta nghiêm trọng hoài nghi tính chân thật của trình độ nhất khối. Mà đầu sỏ gây tội lại đang an tường say giấc. Chuông tang học vừa điểm, Đường Vi Vi nghe thấy đầu máy bay bàn trước oán hận: “Đờ mờ, sao đến lượt chúng ta trực nhanh vậy, tôi cứ có cảm giác mình mới trực tuần trước mà!!” Đầu đinh đi đến cuối lớp lấy dụng cụ vệ sinh, cầm hai cái chổi, ném cho đầu máy bay: “Đừng nói nữa, quét nhanh đi, quét xong đi ăn cơm, đói chết bố rồi.” “….” Động tác dọn dẹp sách vở của Đường Vi Vi dừng lại. Cô bỗng nhận ra một việc. Từ lúc khai giảng đến giờ, đã một tháng. Hình như chưa hề đến phiên cô trực nhật. Phân công trực nhật đều phân theo chỗ ngồi, lớp phó lao động cầm phấn viết tên những người đến lượt được phân công vào ngày hôm trước. Cậu xóa tên đầu máy bay và đầu đinh trên bảng, viết lên tên hai nữ sinh bàn đầu tổ 1. Hiển nhiên, cô và Hạ Xuyên bị bỏ qua. Nguyên nhân thật ra không khó đoán. Đường Vi Vi nhíu nhíu mày. Nói thật, cô cũng không thích trực nhật chút nào. Cô ghét quét rác cuốn bụi tung mù mịt, ghét lau bảng đầy bụi phấn, cũng ghét phải đi đổ rác đụng phải thùng rác dơ dáy…. Nhưng cô càng không thích đãi ngộ đặc biệt. Mọi người đều là bạn cùng lớp, ai cũng không cao quý hơn ai, đây là một tập thể, cô cũng có nghĩa vụ phải làm. Đường Vi Vi đứng dậy, đi đến bục giảng: “Bạn học, hình như cậu phân công sai rồi, ngày mai phải là tôi và Hạ Xuyên trực mới đúng chứ?” Lớp phó lao động có chút rối rắm: “Nhưng mà……” Đường Vi Vi biết cậu nghĩ gì. Lúc trước ở Lâm thành, trong lớp cũng không phải không có nhân vật giáo bá, bảo bọn họ trực nhật còn khó hơn lên trời, trừ khi thầy cô ở lại giám sát, nếu không, bọn họ đều trốn việc không làm. Nếu họ trốn thì phải làm sao bây giờ. Vệ sinh không ai làm, nếu bị kiểm tra thì làm sao bây giờ. Cách tốt nhất là trực tiếp bỏ qua bọn họ, những người này không cần trực nhật. Người khác cô quản không nổi, nhưng chỉ cần cô làm tốt phần mình là được. Đường Vi Vi viết tên của mình lên, lớp phó lao động đứng hình, lấy hết can đảm nói: “Một mình cậu quét cũng không xuể, ngày mai tôi trực với cậu.” Quét là phải quét cho hết, chỉ là thời gian sẽ lâu một chút, tương đối vất vả. Đã có người nguyện ý chủ động san sẻ, Đường Vi Vi cũng không từ chối, gật gật đầu: “Được, vậy cảm ơn cậu trước nha.” “Không cần khách khí.” Nam sinh cười thẹn thùng. Cười được một nửa, trước mắt bao phủ bởi một bóng đen, thân hình thiếu niên thon dài, cúi đầu, ánh mắt đen nhánh không chút gợn sóng, cảm giác áp bách mãnh liệt khiến cu cậu chân tay muốn bủn rủn như cọng bún. Hạ Xuyên lễ phép lãnh đạm: “Bạn học, cậu hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” Trong lòng lớp phó lao động than khẽ một câu, xong rồi. Cậu không biết nên đáp lời thế nào, nhưng mà, hình như thiếu niên không quan tâm câu trả lời của cậu, quay đầu, nhìn Đường Vi Vi. “Có cần tôi nhắc nhở cậu hay không, tôi mới là bạn cùng bàn của cậu?” Hạ Xuyên rũ mắt hìn cô. Đường Vi Vi chớp chớp mắt: “Tôi biết, cho nên, cậu muốn trực nhật với tôi sao?” “…….” Nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của thiếu niên, Đường Vi Vi quyết định, im lặng là đồng ý: “Tôi muốn giải thích một chút, vừa rồi tôi không có không muốn trực nhật với cậu.” Vừa nói, cô vừa cầm phấn viết bên cạnh tên mình, 2 chữ “Hạ Xuyên”. Tên hai người đứng kề nhau, tự nhiên có một cảm giác tương xứng một cách khó hiểu. “Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy, cậu nhìn qua không giống như người sẽ thành thành thật thật dọn dẹp vệ sinh.” Viết xong, cô vỗ vỗ tay cho sạch bụi phấn: “Xem ra, tôi trách oan cho cậu rồi.” Nghe vậy, đuôi lông mày thiếu niên khẽ nhướng lên: “Cậu nhìn qua, cũng không giống kiểu người có thể đánh……” Nửa câu này của anh như quả bom nguyên tử, “Ầm” một cái, oanh tạc trong đầu cô. Đường Vi Vi không chút nghĩ ngợi, nhón chân, một tay bắt lấy ngực anh, kéo áo xuống, một tay che miệng anh, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Không cho nói!!” Tay con gái mềm mềm, lòng bàn tay đặt trên môi anh, mang theo hương thơm nhàn nhạt. Hạ Xuyên bị cô túm áo, nửa cong lưng, đồng tử đen nhánh đối mắt với cô, động tác quá mức thân mật, hai người bỗng dưng giật mình. Đường Vi Vi vội vàng rụt tay lại, lui về phía sau vài bước. Thiếu niên thu toàn bộ dáng vẻ sốt ruột của cô vào đáy mắt, đuôi mày khé nhếch, còn duy trì tư thế nửa khom lưng, liếm môi: “Tiểu cô nương, cậu có nên cầu xin tôi hay không, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật?” “……..” Đường Vi Vi hít sâu một hơi. Vừa rồi cô chỉ nhớ đây là trường học, trong phòng còn có người khác, nếu như bị nghe thấy, hình tượng của cô sẽ tan tành. Nhưng cô lại quên mất một chuyện quan trọng. “Không sao, cậu nói đi.” Tiểu cô nương nghiêng đầu, tiểu hồ ly cười đến thiên chân vô tội: “Cho dù cậu nói ra, cũng không ai tin.” Hạ Xuyên đơ người. Thiếu nữ có khuôn mặt baby vô hại, ngũ quan không một chút công kích, ôn nhu xinh đẹp, đặc biệt là lúc cười rộ lên, bên môi còn lúm đồng tiền nhàn nhạt, giống như em gái ngoan ngoãn nhà bên. Nói cô biết đánh nhau? Nói cô bẻ gãy tay người ta? Nói cô 1 PK 2, nhưng mà vẫn lông tóc vô thương? Chỉ sợ người ta cảm thấy đầu óc của anh không đươc bình thường cho lắm. Dù sao, thì cũng không ai dám trực tiếp nói với anh như vậy. Thiếu niên cười hừ một tiếng, sửa sang lại quần áo, đứng thẳng người: “Tôi chỉ muốn nói với cậu một đạo lý, đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Anh nhìn cô: “Về điểm này, cậu chắc là rõ hơn ai hết nhỉ?” Đường Vi Vi: “……..” -   Kết thúc buổi chiều, buổi tối còn tiết tự học. Rốt cuộc giáo viên giải xong đề thi tháng, bắt đầu giảng bài mới, bài tập được giao lại nhiều lên. Đường Vi Vi làm bài tập xong, mỹ nhân bên cạnh vẫn đang an tường say giấc. Từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn rừng chữ Hán và Tiếng Anh, đôi mắt có chút khó chịu, Đường Vi Vi nhìn thời gian, cách tan học còn nửa tiếng, cô tính toán một hồi, nhắm mắt dưỡng thần. Kết quả, lịch sử lặp lại, cô ngủ say như lần thi tháng. Lúc tỉnh lại, trong phòng trống trơn. Chỉ có Hạ Xuyên không đi.   Đường Vi Vi nghiêng đầu nhìn anh, hiếu niên lười biếng dựa vào tường, cúi đầu ở chơi di động, không biết là trò gì, chú ý tới ánh mắt của cô, giương mắt nhìn qua: “Tỉnh?” “……” Đường Vi Vi ngáp một cái, không trả lời. Mặc dù hiện tại chưa tỉnh táo lắm, nhưng cũng nhận thức được câu này nó nhạt như nước ốc. Cô bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc. Chờ tiểu cô nương dọn xong, Hạ Xuyên cũng không thèm để ý trò chơi chưa kết thúc, nhấn nút home, tắt điện thoại, cho vào túi quần, đứng lên nói với cô: “Đi thôi.” Đã gần 10 giờ đêm, ngoài cửa tối đen như mực, ánh trăng trốn vào tầng mây, điểm xuyến lên vài ngôi sao sáng lập lòe. Đường Vi Vi đi theo anh, nâng tay xoa mắt, thanh âm mềm mại: “Trễ như vậy rồi, sao cậu không đánh thức tôi sớm?” Lời này của cô nghe qua không phải đang trách anh, chỉ là, bắt anh chờ lâu như vậy, hơi ngại. Hạ Xuyên giơ tay sờ sờ cằm, không nói chuyện. Tự học buổi tối của khối 12 chưa kết thúc, vườn trường lặng ngắt như tờ. Gió đêm phất qua, chơi đùa những tán lá rì rào. Đường Vi Vi sóng vai cùng Hạ Xuyên, tưởng tượng đến việc có thể ngồi lên chiếc motor cô hằng mong mỏi, một chút ngái ngủ còn sót lại cũng mất tăm. Càng nghĩ càng kích động. Càng đi cô càng sung sướng, tung tăng nhảy nhót. Dáng vẻ tung tăng của tiểu cô nương toàn bộ lọt vào mắt Hạ Xuyên, anh đút tay vào túi, không nhanh không chậm đi theo cô, biểu tình đạm mạc, trong mắt xuất hiện ý cười khó lòng phát hiện. Phố đối diện, biển hiệu [Một chút ngọt ngào] vẫn sáng, thân là người có nhóm máu trà sữa, Đường Vi Vi không thể cưỡng lại dụ hoặc, chạy như bay đến. Cô nhanh chóng chọn trà sữa mình thích, quay đầu lại, thiếu niên vừa vặn đi đến cửa. “Cậu muốn uống cái gì? Tiểu cô nương cong mắt, vui vẻ: “Tôi mời cậu nha, ca ca.” Nghe thấy xưng hô kia, bước chân Hạ Xuyên dừng lại: “Tôi không uống, cậu gọi cho cậu đi.” “Tôi gọi xong rồi.” Đường Vi Vi không quan tâm 3 chữ đầu tiên của anh, nhìn nhìn thực đơn: “Cậu muốn uống matcha không? Hay là ô long kem cheese? Cái này ngon lắm!” “…Ừm.” “Vậy chọn cái này.” Tiểu cô nương quyết định giúp anh, ngẩng đầu, nói với nhân viên cửa hàng: “Một ly ô long kem cheese full size, có đá---“ Cô xoay người nhìn Hạ Xuyên: “Cậu muốn mấy phần ngọt?” “Sao cũng được, đừng quá ngọt.” Đường Vi Vi gật gật đầu, chọn độ ngọt giúp anh: “Vậy ít đường đi, cậu chắc thích ít đường.” Thiếu niên nhìn cô nửa ngày mới “Ừm” một tiếng.   *Nguyên nhân của cái nhìn “say đắm” này, cảm phiền mọi người quay lại trước tiết tự học hôm đầu tiên Vi Vi đến trường nha.*