Yêu đương không bằng học tập

Chương 24 : viên kẹo thứ hai mươi tư

Topic trên diễn đàn Tam Trung, thật ra Đường Vi Vi không quá để ý, cũng như bát quái truyền đi không lâu, chờ trong trường phát sinh một hai sự kiện khác, rất nhanh, sẽ hết hot. Nhưng trước khi cái sự kiện khác xảy ra, thì “đoàn tham quan miễn phí lớp 9” cứ lượn qua lượn lại ngoài cửa sổ tương đối phiền. Nếu như bọn họ đơn thuần ngắm nghía thì chả ai nói gì. Đường Vi Vi có thể đạm nhiên bình thường ngồi tại vị trí làm bài tập, một cái liếc mắt cũng không cho bọn họ, triệt để xem như không khí. Nhưng mấu chốt là….   Bọn họ không chỉ đơn thuần thưởng thức. Mà, mẹ nó, còn muốn động thủ! Mỗi lần nghe bạn cùng lớp gọi cô ra ngoài, bên ngoài có người tìm, Đường Vi Vi đang giải đề, tư duy bị đánh gãy, vô cùng mất kiên nhẫn mà ném bút trong tay. Liếc mắt ra ngoài, không ngoài dự đoán, là mấy nữ sinh ỏng a ỏng ẹo đứng ở hành lang, thẹn thùng xô xô đẩy đẩy. Cô hít sâu một hơi, đứng lên, đi đến trước cửa. Mấy nữ sinh trông thấy cô, thần sắc do do dự dự, tựa hồ đang tổ chức lại ngôn ngữ, Đường Vi Vi nhìn các cô liền biết là muốn nói cái gì, cướp lời. “Là bạn cùng bàn, không phải bồ bịch.” “Thư tình tự mình đưa, tôi không phải shipper.” “Quan hệ bình thường, không có phương thức liên hệ.” Những lời này, mấy ngày nay cô đã nói vô số lần, thật giả lẫn lộn, nhưng độ đáng tin rất cao. Đường Vi Vi mặt hông biểu tình, thanh âm bình tĩnh: “Còn việc gì nữa không?” “Không, không có việc gì……” Thu phục xong mấy nữ sinh này, Đường Vi Vi quay lại chỗ ngồi, mông vừa chạm ghế….. “--Đường Vi Vi, có người tìm!” “……..” Fuck. Ánh mắt quét qua bên ngoài, nữa, lại là nữ sinh. Đường Vi Vi nhấc chân đi ra ngoài, lúc này, đứng ở hành lang là một học tỷ khóa trên. Trên tay áo đồng phục có hai vạch, rõ ràng là chỉ lớn hơn một hai tuổi, nhưng trông trưởng thành hơn, có lẽ là do trang điểm nhẹ. Đường Vi Vi đang định lặp lại những lời kia thì bị học tỷ phất tay cắt ngang: “Vừa rồi em nói gì với bọn họ chị đều nghe thấy.” “Vậy chị có chuyện gì ạ?” Đường Vi Vi hỏi. “Phiền em gọi Hạ Xuyên ra đây giúp chị, không cần em phải làm bồ câu đưa tin, chị có chuyện muốn nói trực tiếp với cậu ấy.” Học tỷ vuốt vuốt tóc dài, môi hơi cong lên, cười đến phong tình vạn chủng, rất có mị lực. “……”   Học tỷ không hổ là học tỷ, ngầu. Loại việc tỏ thình này, trong mắt Đường Vi Vi luôn là nghi thức vừa nghiêm túc vừa thần thánh. Loại chuyện nhờ người truyền đjat, hoặc là nhờ đưa thư tình, Đường Vi Vi thật sự không hiểu, hơn nữa cảm thấy không có thành ý. Ngượng ngùng gì đó đều là lý do lý trấu. Bạn có thể vì thẹn thùng, mà ngượng ngùng mở miệng, không dám nói thích với đối phuơng, có thể vẫn luôn giấu ở đáy lòng, coi như một cái bí mật nho nhỏ. Cũng có thể nhờ người khác đi tìm hiểu tin tức giúp bạn, chế tạo các loại cơ hội.   Nhưng bạn không thể để người khác truyền đạt phần yêu thích này giúp bạn. Những người khác nghĩ như thế nào Đường Vi Vi không biết, cũng quản không được, nhưng cá nhân cô cho rằng như vậy. Cho nên đối mặt với vị học tỷ này, cô rất thưởng thức. “Hạ Xuyên không có trong lớp, chắc là đi vệ sinh, em không rõ lắm.” Đường Vi Vi buông ta, tỏ vẻ mình lực bất tòng tâm. Học tỷ chưa từ bỏ ý định mà thăm dò vài lần trong phòng, xác thật không có, thở dài, mới vừa tính toán rời đi, quay người lại, thân thể bất động. Theo tầm mắt của học tỷ nhìn sang, Đường Vi Vi cũng đứng im theo. Cái này cũng quá trùng hợp đi. Hai người bọn họ có lẽ là có duyên phận mệnh trung chú định gì đó chăng? Thiếu niên vừa được nhắc tới đang ở trên hành lang, chậm rì rì đi từng bước đến đây, Hạ Hành Chu đi bên cạnh anh cười nói, anh thỉnh thoảng phụ họa vài câu, biểu tình lười biếng.   Thoáng thấy các cô, Hạ Xuyên dừng bước, tầm mắt xẹt qua nữ sinh cao cao, không chút quan tâm, lại chuyển lên người Đường Vi Vi. Chú ý tới các cô đều đang nhìn mình, Hạ Xuyên đi qua, thân thể nghiêng nghiêng dựa vào vách tường, rũ xuống nhìn cô: “Có việc gì sao?” Tiểu cô nương gật gật đầu, chỉ chỉ nữ sinh bên cạnh bị anh xem nhẹ, mắt hạnh thủy nhuận sáng lấp lánh, tràn đầy ý vị muốn xem náo nhiệt: “Học tỷ có chuyện muốn nói với cậu.” Hạ Xuyên lại dời mắt, , biểu tình lãnh lãnh đạm đạm, thanh âm không hề gợn sóng: “Chuyện gì.” “Là, chính là…..” Đường Vi Vi chú ý, bọn Hạ Xuyên vừa tới, học tỷ vừa rồi còn đang rất ngầu bỗng như một người khác, trong mắt toát ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ. Cô nàng đầu tiên là tự nhìn lại bản thân, sau đó hìn Hạ Hành Chu bên cạnh Hạ Xuyên, ho nhẹ một tiếng.   Đường Vi Vi liền hiểu. Cô ấy muốn nhân vật râu ria bọn họ mau rút khỏi hiện trường, để lại không gian riêng tư cho người ta nói chuyện. “Các người từ từ nói chuyện.” Tiểu cô nương cười một cái, duỗi tay túm con gà mờ Hạ Hành Chu còn chưa hiểu mô tê gì hết, đi về phòng học: “Chúng ta đi thôi, bạn học Hạ.” “Aiz, aiz—“ Hạ Hành Chu bị cô lôi kéo, lảo đảo một chút: “Không phải, bạn Tiểu Đường, đây là tình huống gì?” “Hiện trường tỏ tình, người không liên quan tránh đi.” Đường Vi Vi nói. Hạ Hành Chu phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán: “Đờ mờ! Không được, tôi phải đi xem.” Nói xong anh liền xoay người, Đường Vi Vi nhanh chân túm anh lại: “Xem cái gì, quấy rầy người ta tỏ tình, thật vô đạo đức.” Trong lúc bọn họ nói chuyện, hai người kia đã đi đến cầu thang, nhìn bóng dáng cả hai, Đường Vi Vi dừng một chút, đáy lòng tự nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường. Cũng thể cũng không biết nó là gì. Chỉ là, không quá thoải mái. Đang lúc Đường Vi Vi không thể lý giải được cảm xúc không vui, Hạ Hành Chu nói một câu khiến cô bừng tỉnh: “Tôi nói bạn học Tiểu Đường, có người tới tỏ tình với Hạ Xuyên, cậu không ăn giấm sao?” Ăn giấm? Ghen… Cái đáp án này đại biểu hàm nghĩa có chút đáng sợ, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng đã phản bác theo bản năng: “Tôi ghen cái gì, tôi và Hạ Xuyên thanh thanh bạch bạch, cậu đừng nói bậy.” “Được rồi, được rồi.” Hạ Hành Chu vui vẻ: “Hai người thanh thanh bạch bạch, là quan hệ anh em đơn thuần, tôi hiểu.” “Quan hệ anh em gì?” Đường Vi Vi trừng anh một cái: “Là quan hệ bạn cùng bàn đơn thuần.” Hai người cùng nhau đi đến trên chỗ ngồi, Hạ Hành Chu không tiếp tục nói giỡn với cô, mở điện thoại chơi game, bắt đầu trầm mê trong Kings Canyon. Nhìn đề toán mới giải được một nửa, đầu óc cô trống rỗng, không làm được gì hết. Cô bắt đầu suy nghĩ miên man. Lại nói, từ lúc khai giảng đến giờ, vị học tỷ này không phải là người đầu tiên giáp mặt tỏ tình với bạn cùng bàn của cô. Lúc trước còn có người của lớp 5 năm nhất, cô gái kia lá gan rất lơn, tan học đi thẳng vào lớp bọn họ, còn đứng trên bục giảng đọc thư tình, thông cáo oanh oanh liệt liệt, cuối cùng bị chủ nhiệm Lâm đi ngang qua bắt gặp, mang đi. Toàn bộ quá trình, Hạ Xuyên ghé vào trên bàn, vẫn không nhúc nhích. Đường Vi Vi hoài nghi lúc ấy có phải anh ngủ rồi hay không, kết quả, đám người vừa bị mang đi, anh liền ngẩng đầu lên, thần sắc đạm nhiên mà nhìn cô, giống như vừa rồi chuyện gì cũng không phát sinh, người bị tỏ tình cũng không phải là mình. Có thể là bởi vì cho tới nay, Hạ Xuyên đối nữ sinh thái độ xa cách quá rõ ràng, Đường Vi Vi theo bản năng cho rằng lần này anh cũng cự tuyệt. Nhưng mà, có lẽ Hạ Xuyên thích kiểu hình như học tỷ này, nói không chừng đồng ý rồi? Nếu như thật sự đồng ý rồi, giống như cũng không liên quan đến cô. Chỉ là về sau bọn họ không thể cùng nhau đi học tan học, không thể cùng đi ăn cơm, không thể nhờ anh đưa về nhà, bắt đầu tránh tị hiềm………. Lời hứa lúc trước nói sẽ  lái xe chở cô đi hóng gió cũng vô pháp thực hiện. Lúc đầu cô thực sự không quan tâm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Đường Vi Vi vẫn cảm thấy có chút buồn bã. Thói quen quả nhiên là thứ đáng sợ. -   Đường Vi Vi gãi gãi tóc, bực bội buông bút, lực đạo khá mạnh, “bang” một cái. Bút thuận thế lăn nhanh như chớp theo mặt bàn, cuối cùng từ mép bàn rơi xuống. Không nghe thấy tiếng bút chạm đất. Đường Vi Vi ngẩn ra một chút, vừa chuyển đầu liền thấy nguyên nhân khiến cô phiền não đang đứng trên lối đi nhỏ, nửa cong eo, ngón tay thon dài nắm lấy cây bút. Đối mắt với cô, Hạ Xuyên đứng dậy, đem bút đặt lên bàn. “Tâm tình không tốt?” Anh hỏi. Đường Vi Vi không nói chuyện. Thật ra không cần cô mở miệng trả lời, Hạ Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng, tiểu cô nương đang không vui. Rõ ràng vừa rồi còn tốt, lôi lôi kéo kéo Hạ Hành Chu tung tăng nhảy nhót đi vào phòng. Sao đột nhiên lại ủ rũ rồi? Hạ Xuyên quét mắt một cái, tên nhị ngốc tử Hạ Hành Chu còn đang chơi game đến quên trời quên đất, bộ dáng hồn nhiên không biết chuyện gì xảy ra. Cô không muốn nói, tự nhiên Hạ Xuyên cũng không hỏi. Anh kéo ghế ra, tính toán muốn ngồi xuống, thân thể mới hơi khum khum, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng nói rất nhẹ: “Cậu đáp ứng chị ấy sao?” Thiếu niên thần sắc không gợn sóng, thực bình đạm gật đầu: “Ừm.” “…………” Tựa hồ không ngờ anh thế mà đáp ứng thật rồi, trong nháy mắt, Đường Vi Vi như bị sét đánh ngang tai, ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn anh vài giây, rất nhanh lại cúi xuống, thấp thấp “Ừm” một tiếng. An tọa xong, Hạ Xuyên nghiêng đầu gọi: “Đường Vi Vi.” Tiểu cô nương rũ đầu, tóc mái vừa vặn che khuất tâm tình, nhìn không ra suy nghĩ cái gì, chỉ có thể thông qua bờ môi đang mím chặt phỏng đoán, cô bây giờ không muốn nói chuyện với anh. “…….” Hạ Xuyên nhìn cô, im lặng một chút. Vừa rồi, nữ sinh kia tìm anh vì muốn wechat của Hạ Hành Chu, còn hỏi anh sở thích và thói quen của cậu ta. Tuy rằng Hạ Xuyên không có hứng thú với yêu đương, nhưng Hạ Hành Chu suốt ngày than vãn bên tai anh muốn thoát kiếp FA, dù sao cũng là huynh đệ nhiều năm như vậy, anh cũng thuận tay giúp một phen. Hơn nữa, vừa rồi trước lớp, nữ sinh cũng đứng chung với Đường Vi Vi, quan hệ nhìn qua cũng được, giống như quen biết. Anh còn tưởng rằng cô biết mục đích của nữ sinh kia, cho nên không giải thích liền. Nhưng mà, với cái phản ứng này, hơn nửa là không biết gì rồi. Lại còn hiểu lầm. Cô đang ghen. Trong nháy mắt đoán ra sự việc kia, bỗng dưng có một cảm xúc sung sướng không tên đánh úp, xâm nhập hệ thần kinh, truyền khắp đại não, làm anh không tự chủ được gợi lên khóe miệng, thấp thấp cười thành tiếng. “………….” Nghe thấy tiếng cười, Đường Vi Vi  bất động thanh sắc siết chặt nắm tay.   Trước kia, cô cảm thấy Hạ Xuyên cười rộ lên đặc biệt gợi cảm, thanh tuyến thấp thấp, giống như tiếng pháo nổ trầm trầm, tim cô đập nhanh hơn mỗi khi có tiếng cười bên cạnh. Bây giờ cũng vậy. Nhưng hiện tại là tức giận mà đập nhanh. Nghiêng đầu nhìn anh một cái, thiếu niên một tay đỡ trán, khuỷu tay chống trên mặt bàn, môi cong cong lên độ cong thỏa mãn, con ngươi đen lánh bình thản, tự lúc nào đã tràn ngập ý cười. Đường Vi Vi rất ít khi thấy Hạ Xuyên cười đến xán lạn như vậy, quả nhiên là có bạn gái, cả người liền thay đổi. Cô thậm chí cảm thấy ngay cả sợi tóc của anh cũng sung sướng đến đọ tung tăng nhảy nhót. Đẹp thì vẫn đẹp. Nhưng quá chói mắt. Thật sự quá quá quá quá chói mắt. Mắt thấy tiểu cô nương sắp xù lông đến nơi, Hạ Xuyên không dám tiếp tục một mình đắm chìm trong sự sung sướng vừa rồi, nâng tay, muốn vuốt vuốt lông mèo nhỏ. Bàn tay còn chưa chạm phải, Đường Vi Vi phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của anh. “Trốn cái gì.” Hạ Xuyên duỗi thẳng tay, lòng bàn tay áp lên đỉnh đầu cô, kéo cô về phía mình. Khoảnh cách rút ngắn, anh nhìn tiểu cô nương mặt đầy khó chịu, ánh mắt tràn ngập bực tức, nhìn không được giơ tay nhéo mặt cô, xúc cảm tinh tế mềm mại. Động tác này như thêm dầu vào lửa. Bùng cháy, Đường Vi Vi nháy mắt liền xù lông, hất tay anh ra: “Hạ Xuyên ——!” Âm lượng của cô cao hơn ngày thường, chú ý thấy có người giương mắt nhìn qua, dưới những ánh mắt hoặc tò mò, hoặc hóng hớt, không thể không đè thấp thanh âm, cảnh cáo anh: “Cậu có thể chú ý một chút hay không, cậu bây giờ đã có đối tượng rồi, còn động tay động chân với tôi, bạn gái cậu sẽ ghen!” Nghe thấy câu cuối cùng của cô, thiếu niên khẽ chớp mắt: “Đường Vi Vi.” Đường Vi Vi tức giận trả lời: “Cái gì?” “Cậu đang ghen tị.” Anh khẳng định. “….” Đường Vi Vi bị bốn chữ bất ngờ này dọa ngốc. “Đùa cái gì vậy, vì sao tôi ghen?” Cô đột nhiên ngẩng đầu, giấu đầu lòi đuôi mà lặp lại mấy chữ này: “Tôi ghen cái gì, tôi tại sao lại ăn giấm của cậu, tôi mới không…….” Thấy thiếu niên nhướng mày, Đường Vi Vi ngừng nói, ý thức được mình phản ứng hơi quá mức kịch liệt. Hít sâu một hơi, cô khôi phục bình tĩnh: “Bạn học Hạ Xuyên.” “Hửm?” “Tôi nói nghiêm túc, về sau tốt nhất là chúng ta nên giữ khoảng cách đi, được không?” “…..” Đường Vi Vi hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Xuyên sẽ không nói đạo lý như vậy, còn không biết xấu hổ nữa. Cô dừng một chút, cúi đầu tự hỏi nên nói như thế nào để lay chuyển cậu ta, trong quá trình loáng thoáng nghe thấy tiếng xé giấy nilon, cũng không để ý lắm. Chờ cô tìm từ thích hợp xong, vừa ngẩng đầu, những lời này cũng không có đất dụng võ. Đều bị một động tác của thiếu niên đánh gãy. Cây kẹo mút không hề nằm trong dự liệu nhét thẳng vào miệng cô, Đường Vi Vi ngẩng người, đầu lưỡi liếm qua khối cầu ngòn ngọt, vị dâu tây lan tràn trong khoang miệng. Lúc cô còn mở to mắt, thiếu niên thu tay, lười biếng nhìn cô: “Ngẩn người làm gì.” “……”   Đường Vi Vi còn đang ngây người. Thấy cô vẫn luôn không có phản ứng, Hạ Xuyên cúi người, lại giơ tay xoa xoa đầu cô, tới gần bên tai, dường như thở dài: “Không phải đã sớm nói với cậu rồi sao, không bạn gái.” Tay anh vẫn không dời đi, rũ mắt, nói khẽ với cô: “Cho nên chúng ta không cần giữ khoảng cách.” Đường Vi Vi cuối cùng cũng hoàn hồn, “A” một tiếng thật dài. Lúc này, thậm chí còn không kịp cảm thụ xúc cảm ấm áp từ đỉnh đầu, bên tai đã có một luồng khí nóng bỏng truyền đến, lực chú ý đều bị nội dung lời anh nói hấp dẫn: “Ý gì đây? Sao không trả lời…..” Hạ Xuyên lời ít ý nhiều đem chuyện vừa rồi kể lại một lần. Đường Vi Vi ngơ ngác nghe xong, theo bản năng nhìn Hạ Hành Chu một cái, lại quay sang nhìn Hạ Xuyên, sau đó lại chuyển qua….. lặp đi lặp lại vài lần, cô rốt cuộc cũng tiếp nhận sự thật. Thật lòng mà nói, giá trị nhan sắc của Hạ Hành Chu cũng không kém, thuộc kiểu dương quang ấm áp, đi một mình cũng có thể gọi là một soái ca. Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu lại trà trộn bên cạnh đại soái Hạ Xuyên, so sánh ra, tự nhiên nhan kỵ cũng bị che lấp mấy phần. Dưới tình huống như vậy, vị học tỷ kia vẫn xem trọng cậu, có thể nói là chân ái.   Tuy rằng Đường Vi Vi không muốn thừa nhận, nhưng biết được chân tướng xong, cô thật sự có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng thả lỏng lại, cảm xúc bất thường trong lòng cũng tan đi. Cả người thoải mái hơn nhiều. Đường Vi Vi cắn viên kẹo trong miệng, lấy cây que màu trắng ra, Hạ Xuyên thuận tay nhận lấy, tùy ý ném về phía sau, chuẩn xác rơi vào thùng rác. Cô ngậm kẹo trong miệng, ngòng ngọng hỏi: “Kẹo này của cậu ở đâu ra vậy?” “Lúc đi mua nước, thuận tiện lấy một cái.” Hạ Xuyên đáp. “Úc.” Tiểu cô nương gật gật đầu: “Còn là vị dâu tây, cậu cố ý lấy sao?” Thiếu niên thoải mái hào phóng thừa nhận: “Ừm, vừa vặn dùng để dỗ cậu.” “……..” Đường Vi Vi không hé răng. Lời này của anh nghe ra có chút ái muội, dỗ cậu gì đó, là chuyện mà bạn trái nên làm với bạn gái cáu kỉnh. “Thật ra tôi không ghen.” Thấy bộ dáng thiếu niên rõ ràng không tin, cô vội vàng bổ sung một câu: “Tôi chỉ hơi buồn thôi." “Cậu buồn cái gì?” Hạ Xuyên hỏi. “Chính là, lúc trước cậu không phải hứa với tôi sao?” Tiểu cô nương chậm rì rì nói: “Chiếc phân phối lớn của cậu, cậu nói cho tôi ngồi, nếu cậu có bạn gái, không phải tôi không thể ngồi sao?” Ngữ khí của cô phi thường chân thật oán niệm. Hạ Xuyên: “…….” Hạ Xuyên khó tin nhìn cô: “Cậu vì cái này mà buồn??” “Ah." Đường Vi Vi còn rất vô tội: “Nếu không thì sao?” Thiếu niên rũ mắt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, cắn răng, rít khẽ: “Được rồi. Nếu cậu muốn ngồi như vậy, hôm nay tan học mang cậu đi.” Đường Vi Vi mắt sáng lên, mặt đầy chờ mong: “Tốt quá!” Nhưng cô lại nghĩ tới chiếc phân phối lớn cool ngầu kia, lo lắng quá mức, chần chừ một chút, lại hỏi: “Trường chúng ta còn có ai đi phân phối lớn không?” “Không có.” Hạ Xuyên nghiêng người, đối diện với cô, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, thanh âm rất trầm, cường điệu nói: “Chỉ có tôi.” ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ Hạ Xuyên: Chỉ có tôi, cho nên cậu đừng hòng tìm người khác.   *Tui chán mấy cái tên chương của bà tác giả lắm rồi :(