Yêu đương không bằng học tập
Chương 26 : viên kẹo thứ hai sáu
Tối muộn, không có ai xếp hàng, trà sữa của họ rất nhanh đã ra lò.
Đường Vi Vi nhận lấy ly màu nâu, còn ly có kem trắng ở trên bưng cho Hạ Xuyên, trên miệng ly còn có một ngôi sao nhỏ.
“Cái này là gì?” Hạ Xuyên nhận lấy, hỏi cô.
Đường Vi Vi vừa mở ống hút vừa giải thích: “Dùng để ăn lớp cheese phía trên, nếu không muốn, cậu khuấy đều lên rồi dùng cũng được….”
Cô vừa dứt lời, thiếu niên đã cắm ống hút vào.
Hạ Xuyên không thích uống trà sữa, đối với thứ đồ chơi này cũng không biết nhiều.
Đường Vi Vi đột nhiên ngừng nói, động tác trong tay anh cũng dừng theo, cúi đầu nhìn ống hút đã chạm vào tầng trà sữa, khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không có gì, cậu cứ uống đi.”
“Ừm.”
Cô nhìn chằm chằm ly ô long kem cheese trong tay anh, lại quét mắt nhìn cốc trà sữa truyền thống trong tay mình, Đường Vi Vi nuốt nuốt nước miếng, người ta nói rằng, thức ăn trong bát của người khác ngon hơn của mình, cô cảm thấy trà sữa trong tay của người khác hình như cũng ngon hơn của mình.
Bọn họ chọn một vị trí, Hạ Xuyên ngồi xuống liền tựa lưng lên ghế, tư thế biếng nhác.
Trà sữa đã đưa đến bên miệng, còn chưa có đụng tới ống hút, nhận thấy được ánh mắt khát khao của tiểu cô nương, anh dừng lại, buông ly trà sữa ra.
Hạ Xuyên giương mắt nhìn cô: “Cậu muốn uống ly của tôi?”
“Không.”
Đường Vi Vi lắc đầu, ánh mắt lại viết rành rành là muốn.
Hạ Xuyên đẩy ly trà sữa đến trước mặt cô: “Tôi gọi một ly khác là được.”
Đường Vi Vi khẽ thở dài một cái, nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đè lên mặt bàn, đôi tay nâng má, sâu kín nhìn ly ô long kem cheese một cái: “Tôi cũng không uống hết hai ly được………”
Hạ Xuyên nhìn ra, ngồi thẳng dậy, chỉ chỉ lớp kem cheese màu trắng: “Cậu muốn uống thứ đồ chơi này?”
Chần chờ vài giây, tiểu cô nương gật gật đầu.
Trong tiệm, người không nhiều lắm, cô gái ăn mặc thời thượng ngồi bên cạnh, cũng là ô long kem cheese, họ thuần thục lấy ngôi sao nhỏ ra, dùng mũi nhọn mở lớp nilon bọc cốc, sau đó nhấp nháp lớp cheese.
Hạ Xuyên nhìn toàn bộ quá trình, thu hồi tầm mắt.
Anh học động tác của cô gái, mở lớp nilon, đưa ngôi sao cho Đường Vi Vi: “Uống đi.”
Đường Vi Vi tâm hơi động: “Tôi uống rồi, cậu còn uống không?”
Thiếu niên lại dựa lưng vào ghế, chân dài khẽ duỗi, trên mặt không chút để ý: “Uống đi, không phải miệng đối miệng, để ý làm gì.”
Nghĩ lại cũng đúng.
Dù sao lát nữa anh cũng dùng ống hút, Đường Vi Vi cũng không làm màu nữa, lấy lại, uống một ngụm.
Ngôi sao có chút lớn, trong lúc uống, có chút kem dính lên khóe miệng cô, lưu lại ấn ký màu trắng ngà.
Cô theo bản năng, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Hạ Xuyên thân thể cứng đờ.
Động tác liếm này mang theo sắc khí của bản thân, với một số yếu tố của bên ngoài, trong đầu anh không tự chủ mà hiện lên mấy hình ảnh……
Anh quay đầu đi, nhắm mắt.
Đường Vi Vi không có ý uống quá nhiều, nếm nếm vài cái lại trả cho Hạ Xuyên.
Thấy biểu tình lưu luyến khó rời của cô, thiếu niên nhướng mày: “Ngon đến vậy sao?”
Đường Vi Vi điên cuồng gật đầu: “Thật sự rất ngon đó! Không lừa cậu đâu, cậu thử xem.”
Hạ Xuyên nhận ly trà sữa, môi mỏng trực tiếp phủ lên nơi cô đã chạm phải, toàn bộ động tác tự nhiên vô cùng, giống như hành vi theo bản năng.
Đường Vi Vi: “!!!”
Cô bối rối và chết lặng.
Không phải, đại ca, cậu vừa nói không phải chạm miệng đó, bây giờ cậu đang làm cái gì???
Cậu mau nhả miệng ra aaaaa!
Đột nhiên không kịp phòng ngừa hôn gián tiếp với bạn cùng bàn, tuy rằng cô ở thế bị động, nhưng cô thẹn muốn bùng nổ.
Cảm giác da mặt nóng lên, lan đến tận vành tai, thậm chí là toàn thân.
Cô cảm thấy mình sắp bốc khói đến nới rồi.
-
Đường Vi Vi cũng không biết mình rời khỏi tiệm trà sữa như thế nào, vẫn luôn trong trạng thái hồn bay phách lạc, sững sờ nửa ngày.
Lúc ấy, Hạ Xuyên phản ứng như thế nào—
Anh giống như sửng sốt một chút, nhìn ly trà sữa trong tay, lại nhìn cô, biểu tình vẫn bình tĩnh chán.
Cô không phát hiện vành tai thiếu niên đã đỏ ửng.
Sau cùng, Hạ Xuyên giải thích với cô một chút, Đường Vi Vi cũng tin bảy tám phần.
Sự việc giống vậy cô cũng từng gặp phải, có một lần cô lấy nước giúp người khác, nửa đường khát quá, theo bản năng uống một ngụm.
Tình cảnh vừa rồi.
Cô nói anh thử một lần, anh nhận lấy, không nghĩ nhiều, theo bản năng uống một ngụm, toàn bộ quá trình giống như cũng không có gì không đúng.
Lại không phải hôn thật.
Hơn nữa cô cũng đâu tổn hại gì.
Cô sao lại giống bạch liên hoa thế, làm như bị người khác chiếm tiện nghi của mình, ngượng ngùng xoắn xít!!
“Đường Vi Vi.”
Đột nhiên nghe thấy tên của mình, tiểu cô nương ngẩng đầu, thấy cột đèn đường cách mình chưa đến 10 centimet, cùng với bàn tay chắn trước đầu cô, phòng ngừa cô bị đụng phải.
Cô nghiêng đầu, thiếu hiên đứng chếch phía trước cô, ngũ quan được ánh đèn phác họa trên nền trời tăm tối, trông càng góc cạnh, mặt mày thâm thúy, lại nhìn không rõ cảm xúc.
Anh thu tay, thở dài: “Cậu còn để ý?”
““Không có……” Đã nghĩ thông suốt, Đường Vi Vi phun ra một tràng: “Dù sao cũng không phải hôn thật, tôi để ý cái gì. Hơn nữa tôi cũng không thiệt hại gì, việc nhỏ này chẳng chút ảnh hưởng gì đến tôi!”
Nghe thấy nửa câu sau, thiếu niên rũ mắt nhìn cô, khóe mắt nhếch lên: “Nhưng có ảnh hưởng tới tôi.”
“…..”
Ảnh hưởng đến cậu cái rắm.
Biểu tình bình tĩnh vừa rồi, như là thân kinh bách chiến tập mãi thành thói, đã quen với sóng to gió lớn.
Đường Vi Vi mắng trong lòng xong, liên tưởng đến gì đó, lại không vui.
Cô cảm thấy gần đây mình rất kỳ lạ, cũng không hiểu được.
Dù là vui buồn hay hờn giận, những cảm xúc của cô, đều bị Hạ Xuyên chi phối.
Cô giống như, quá mức để ý đến anh.
-
Hạ Xuyên đỗ con phân phối lớn kia ở bãi đậu xe tiểu khu sau trường, đi theo anh vào, Đường Vi Vi tim đập nhanh dần.
Nhưng như đứa con nít lần đầu làm chuyện xấu, vừa hưng phấn, lại sợ người ta phát hiện.
Cảm giác khẩn trương tràn ngập từng nơron.
Chiếc motor đem tuyền sừng sững xuất hiện, thập phần phong cách.
Đường Vi Vi nhịn không được giơ tay sờ sờ, kim loại lạnh như băng, lại làm máu cô sôi trào lên.
Thiếu niên thuần thuận ngồi lên, nắm tay ga, hai chân duỗi thẳng, dẫm lên mặt đất. Vừa vặn hôm nay anh mặt chiếc áo khoác màu đen, rất hợp với phong cách chiếc motor.
Thiếu niên biểu tình tản mạn không kềm chế được, tầm mắt lơ đãng đảo qua mặt cô, Đường Vi Vi cảm thấy tim mình muốn ngưng một nhịp.
Vặn ga, âm thanh ầm ầm vang vọng toàn bộ bãi đổ xe.
“Tôi lái ra ngoài trước.” Hạ Xuyên nói với cô.
Đường Vi Vi gật gật đầu, tránh đường cho anh, ngoãn ngoãn đi tới cửa chờ anh.
Chốc lát sau, Hạ Xuyên cưỡi motor xuất hiện, anh lấy chiếc mũ bảo hiểm trên xe đưa cho cô: “Đội vào.”
Đường Vi Vi nhận lấy, mũ bảo hiểm khá nặng, tay cô trầm xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy còn cậu?”
Trên xe anh chỉ có chiếc mũ này.
“Tôi không sao.” Hạ Xuyên nghiêng nghiêng đầu, miệng lưỡi chẳng hề để ý.
“Không được.” Đường Vi Vi khẽ nhíu mày: “Như vậy rất nguy hiểm.”
Tuy rằng cô thích kích thích, nhưng cũng không thể bỏ qua an toàn được.
Cô trực tiếp phớt lờ lời anh nói, do dự hai giây, cắn môi: “Nếu không hôm nay thôi đi, tôi không ngồi đâu.”
Nhét mũ bảo hiểm vào tay anh, Hạ Xuyên không nhận, cô dứt khoát nhón chân, duỗi thẳng tay, đội lên đầu cho anh.
Đường Vi Vi lần đầu đứng gần nhìn dáng vẻ đội mũ bảo hiểm của Hạ Xuyên, kính bảo vệ mắt không kéo xuống, ánh mắt anh rất sâu, giống như bóng đêm không tan, tựa như nghiên mực trên bàn thư pháp.
Vầng trán khuất sau mũ, nửa che khuất mặt, môi mỏng khẽ nhấp.
Ừm, đẹp trai lắm, cực kỳ ngầu.
Đường Vi Vi những nữ sinh kia si mê anh không phải không có lý do, có nam sinh như vậy bên người, sao tâm lại không động được.
Lý trí từng chút từng chút bị cắn nuốt, cô cảm thấy mình không thể chống cự được nhan sắc bậc này công kích.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc Hạ Xuyên thỏa hiệp: “Tôi đi tìm người mượn một cái, cậu đứng đây chờ một lát, được không?”
Ánh đèn nhàn nhạt của bãi đổ xe phác họa hình dáng thiếu niên, quần áo, xe, đều là màu đen, anh ngâm mình trong bóng tối, nhưng lại lóa mắt đến mức khiến người ta vô pháp bỏ qua.
Trên người anh có một loại cảm giác mâu thuẫn.
Vừa nổi bật vừa khiêm tốn, đã lạnh lùng lại ôn nhu…..
Câu người.
Không biết qua bao lâu, Đường Vi Vi mới tìm lại ý thức. Thiếu niên vẫn luôn không thúc giục cô, kiên nhẫn mà chờ.
Cô dừng một chút, nhẹ nhàng mở miệng: “Được, tôi đứng đây đợi cậu.”
-
Hạ Xuyên có người bạn mở cửa hàng sửa xe gần đây, anh một đường đi qua, ban đêm, đường phố không quá nhiều xe cộ, anh chỉ tốn 3 - 4 phút là đến.
Tắt động cơ, âm thanh đinh tai nhức óc biến mất.
“Cạch” một cái, anh bỏ mũ bảo hiểm ra, tùy ý ném sang một bên, nhấc chân đi vào trong tiệm.
Một người đàn ông mặc áo khoác jacket đang dựa vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, thấy anh đến cũng không có gì kinh ngạc, tiếp đón: “Từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ của cậu, thế nào, lần này đến gặp tôi chắc không phải là xe lại gặp vấn đề gì đi?”
“Không phải.” Anh đi thẳng vào chủ đề: “Anh có bán mũ bảo hiểm không?”
“Đùa, chỗ này của tôi cái gì không có.” Người đàn ông dẫn theo anh vào trong.
Trên kệ, có rất nhiều mũ bảo hiểm rực rỡ muôn màu, đủ loại kiểu dáng.
Người đàn ông lấy một cái màu đen, nói với Hạ Xuyên: “Cái này chắc chắn cậu sẽ thích, cùng loại với cái lúc trước của cậu. Đúng rồi, cái kia của cậu là hỏng hay là bị ném đi rồi.”
“Đều không phải.” Hạ Xuyên cũng không nhìn cái trong tay anh ta, bỏ qua những cái mũ vừa ngầu vừa gai góc, đi đến góc phòng, lấy ra một chiếc màu hồng nhạt: “Tôi muốn cái này.”
“…….”
Thuốc lá trong tay người đàn ông từ từ trượt xuống, chấn kinh đến mức không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Mẹ nó.
Mới mấy ngày không gặp, Hạ thiếu gia, cậu trổ bóng nhanh vậy? Điều này là thật sao!??
Hạ Xuyên lấy mũ xuống, cẩn thận kiểm tra, thanh âm lười biếng: “Cô ấy thích màu hồng nhạt.”
Truyện khác cùng thể loại
342 chương
97 chương
15 chương
26 chương
69 chương
42 chương
55 chương
4 chương
211 chương