Yêu đương không bằng học tập

Chương 17 : viên kẹo thứ mười bảy

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Xuyên luôn được oanh oanh yến yến vây quanh. Hạ Xuyên thường thấy mấy cô gái đứng trước mặt anh mặt mày ngượng ngùng xoắn xít mà nói cái gì mà “Tớ thích cậu”, “Cậu có thể làm bạn trai mình không”, “Có muốn kết giao với mình không”, linh ta linh tinh. Đây là lần đầu tiên, có một cô gái ngay trước mặt anh, nói với anh, chúng ta đánh nhau một trận đi. Còn nói rất nghiêm túc, nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc. Anh cười. Liếm môi, cười khẽ một tiếng, thiếu niên cúi đầu nhìn cô, trầm thấp hỏi: “Cậu muốn đánh như thế nào?” “Đánh nhau còn đánh như thế nào?” Đối mắt với anh, Đường Vi Vi chớp chớp mắt: “Dùng nắm đấm của mình âu yếm mặt của đối phương, đương nhiên, giữa đường cũng có thể bị miss, tóm lại là ai đem đối phương đánh cho cạn máu, đè xuống đất, knock out, là thắng.” Hạ Xuyên: “…..” Hạ Xuyên rất muốn hỏi cô có phải chơi game chiến đấu nhiều rồi hay không, tiểu cô nương còn bạo lực hơn cả anh. Lúc nói chuyện, Đường Vi Vi vẫn duy trì tư thế nửa ghé lên bàn, áo đồng phục rộng thùng thình, có thể thấy được dưới góc vai là cánh tay mảnh khảnh cùng với eo nhỏ vai thon. Chân tay tong teo thế này, Hạ Xuyên sợ cô còn không chịu nổi nửa hiệp. “Được thôi.” Anh cười một tiếng, thuận miệng đáp: “Đến lúc đó đừng trách tôi bắt nạt cậu.” Anh không coi những lời cô nói là thật. Đường Vi Vi sôi máu: “Cậu chờ đó cho tôi.” “….” Mãi đến sau này, Đường Vi Vi dùng hành động thực tế chứng minh cho Hạ Xuyên thấy đạo lý “Không thể trông mặt mà bắt hình dong”. Anh thật sự quá xem nhẹ tiểu cô nương này rồi.   -   Hai người tường an vượt qua buổi chiều, tan học, Hạ Xuyên mời cô ăn tối, Đường Vi Vi mặt không biểu tình từ chối. Tiết tự học buổi tối, Hạ Xuyên không trốn học, anh quyết thực hiện “Em muốn học tập” đến cùng. Sắp đến thi tháng, bài tập rất nhiều, Đường Vi Vi dừng bút, xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, thuận tiện liếc mắt nhìn Hạ Xuyên một cái. Cái người nói muốn học tập đang chống tay lên mặt rũ mắt, tay khác đang nghịch di động trong ngăn bàn, giao diện hình như là game trinh thám. Phát giác ra ánh mắt của Đường Vi Vi, anh quay đầu. ! “Sao vậy?” Hạ Xuyên hỏi. Mi mắt anh cụp xuống, nhìn rất không có tinh thần, dáng vẻ như buồn ngủ lắm rồi. Đường Vi Vi nhíu mày: “Sao cậu không về nhà nghỉ đi?” Hạ Xuyên bình thản: “Không muốn về.” “Cậu không mệt sao?” “Còn tốt.” “Nghỉ ở nhà không tốt hơn sao, sao lại phải đến trường chịu tội.” “Ở nhà chán lắm.” “….” Đường Vi Vi cạn lời. Dù sao cô cũng có lòng tốt khuyên anh, nhưng anh lại không nghe, bệnh chết cũng đáng. Có đôi khi, cô không hiểu nổi tên Hạ Xuyên này. Bình thường trốn học mắt cũng không thèm nháy một cái, bây giờ bị bệnh, có lý do danh chính ngôn thuận để nghỉ học, lại cố tình sống chết ăn vạ ở đây không chịu đi. Đường Vi Vi lười quan tâm đến anh, vùi đầu tiếp tục làm toán. Tự học buổi tối sắp kết thúc, cô đã làm bài xong, thuận tiện ôn tập mấy bài thầy cô giảng gần đây. Lúc dọn sách vở dư quang thoáng nhìn bên cạnh, không biết từ khi nào, Hạ Xuyên ghé lên bàn ngủ rồi. Dáng vẻ lúc ngủ của thiếu niên an tĩnh, ánh đèn phác họa khuôn mặt của anh, đường nét rõ ràng. Ngũ quan sắc xảo, thâm thúy lại tinh tế Có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, cũng không khiến người ta cảm thấy giống con gái. Rõ ràng chỉ lướt nhìn bâng quơ, nhưng tầm mắt lại cứ dính chặt lấy anh, dời không đặng. Đường Vi Vi cuối cùng cũng minh bạch cái gọi là tú sắc khả xan rốt cuộc như thế nào rồi, cô cảm thấy vận tốc tiết nước bọt của các ống tuyến tăng nhanh, tay vừa đặt lên bình nước trên bàn, thiếu niên bất ngờ mở mắt. “……” “Tiểu cô nương, cách tôi gần như vậy làm gì?” “…..” Hạ Xuyên vẫn duy trì tư thế lúc đang ngủ, biểu tình cười như không cười, thanh âm như chưa tỉnh ngủ hẳn hòa thêm chút giọng mũi, ngả ngớn: “Muốn hôn trộm tôi hả?” “Bang—“ Đường Vi Vi giật mình, tay run lên. Bình nước hồng nhạt lăn từ trên bàn xuống, tiếp đất, vỡ tan tành. Đường Vi Vi cúi đầu, nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà, im lặng. “…..” Hạ Xuyên cũng im lặng. Anh cũng không lường được sự cố phát sinh như vậy. Động tĩnh bên này khá lớn, bạn học phía trước đều quay lại nhìn. Đường Vi Vi và Hạ Xuyên nhìn nhau một cái, cô thở dài, không nói gì, thiếu niên nhíu mày: “Lại muốn tuyệt giao với tôi à?” Đường Vi Vi lắc đầu: “Không có.” Vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi lấy cây chổi, thiếu niên bên cạnh đã đi trước một bước. Dụng cụ vệ sinh ở ngay phía sau bọn họ, Hạ Xuyên tùy tiện cầm cây chổi đem về, cúi người, từ góc độ của cô có thể độ cong vút của hàng lông mi. Quét rác cũng đẹp trai nữa. Thiếu niên thu dọn xong xuôi, quay về chỗ ngồi, khuỷu tay chống trên mặt bàn, quay đầu hỏi cô: “Lần này đừng trách tôi được không?” Anh thấp giọng hỏi, trên mặt mang theo ý cười. Đường Vi Vi liếm liếm môi, nhìn cái nhan sắc nghịch thiên trong gang tấc, tim đập thình thịch. “Không trách cậu.” Cho dù hôm nay cậu hại tôi đi trễ hai lần, làm bẩn cặp, vỡ bình nước. Nhưng với giá trị của khuôn mặt này….. “Không sao.” Đường Vi Vi nhắm mắt, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình là người không có nguyên tắc.   -   Trong lúc đám học sinh không cam tâm tình nguyện mà vùi đầu ôn luyện, rất nhanh, cuộc thi tháng sắp đến. Sơ đồ vị trí thi đã sớm được thông báo, Đường Vi Vi là học sinh chuyển trường, may mắn một lần trong đời được thưởng thức tư vị ngồi ở vị trí cuối cùng của trường. Hôm đi thi, cô đến sớm như thường lệ, trong phòng vắng tanh, lẻ tẻ vài ba người đang ngồi. Cô chẳng quen biết ai nên cũng không chào hỏi. Chậm rãi đi đến hàng cuối cùng của tổ tư ngồi xuống, lật sách ngữ văn học thuộc thơ. Hai mươi phút sau, những người khác lục tục có mặt, trong phòng nhộn nhịp hẳn lên. Đường Vi Vi ngẩng đầu, có không ít gương mặt thân quen của lớp 9. Trong đó, dĩ nhiên có vị soái ca cùng bàn của cô. Hôm nay, thiếu niên mặc bộ quần áo bóng chày màu đen, tay áo được thêu thủ công, anh vừa đến, có không ít nữ sinh lén nhìn trộm. Chỗ ngồi phòng thi dựa theo thành tích! Chỗ ngồi của Hạ Xuyên ngồi ở hàng cuối cùng của tổ 3, cách Đường Vi Vi một lối đi nhỏ. Lúc anh đi tới, Đường Vi Vi buông sách, chào hỏi: “Chào buổi sáng.” Thiếu niên đứng trên hành lang, rũ mắt, nhìn tiểu cô nương ngồi ở vị trí cuối cùng, câu môi: “Chào buổi sáng, học sinh xuất sắc.” Đường Vi Vi: “……” Không biết có phải do ảo giác hay không, cô nghe được trong lời anh nói phảng phất ý chế giễu nhàn nhạt. Có cảm giác ưu việt. Nhìn đi, tôi ở vị trí thứ 7 đếm ngược cũng hạ gục học sinh xuất sắc nhà cậu rồi. Đường Vi Vi trợn mắt, quyết định không so đo với anh. Chuông báo reo lên, giám thị đem tập đề thi bước vào. Môn đầu tiên là ngữ văn, nhóm học sinh học tệ tốt xấu gì cũng biết chữ Hán, tùy tiện viết vài ba chữ, không nộp giấy trắng. Buổi chiều là thi Tiếng Anh, Đường Vi Vi chống cằm, vừa nhìn đề vừa chờ phần thi nghe. Dư quang thoáng nhìn thiếu niên bên cạnh, anh đã bắt đầu hạ bút. Loa phát thanh vừa thông báo “Bắt đầu phát bài nghe tiếng Anh của năm nhất”, thì anh đã làm xong toàn bộ. Đường Vi Vi: “….”   -   Bởi vì bình nước bị vỡ, lại bận ôn tập nên Đường Vi Vi không có thời gian mua cái mới, chỉ đành uống nước đóng chai. Cô đứng trước quầy tạp hóa, dùng sức kéo ba bò chín trâu cũng không sao vặn nổi cái nắp chai. Vặn ngược vặn xuôi, tay sưng lên, đau, nhưng mà vẫn không được. Dư quang đảo qua, thấy thiếu niên mặc đồ bóng chày đến gần, tốt quá, sức lao động miễn phí tự đưa tới cửa. “—Hạ Xuyên!!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc thiếu niên ngừng bước, tiểu cô nương tung tăng chạy tới, đưa chai nước cho anh. Anh nhướng mày: “Cho tôi?” Đường Vi Vi lắc đầu, ngửa đầu, mắt cong cong nhìn anh: “Bạn Hạ Xuyên thân mến, có thể giúp tôi chút không, nắp bình chặt quá, tôi mở không ra.” Hạ Xuyên lười biếng liếc cô một cái, nhận lấy chai nước. Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài hữu lực, “Cành cạch” một cái, nắp chai nhẹ nhàng được vặn ra. Đường Vi Vi cười cười: “Cảm ơn nha.” Trùng hợp gặp nhau nên hai người cùng đi về trường, buổi chiều chỉ còn lại hai môn cuối cùng là Sinh học và Vật lí, thi xong thì bọn họ được giải phóng. Đề thi lần này không khó, hơn nữa là thi tháng đầu tiên, nội dung để thi cũng không nhiều lắm. Đường Vi Vi rất nhanh đã làm bài xong, kiểm tra lại một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, buông bút, nhìn sang bên cạnh. Không ngoài dự đoán, Hạ Xuyên đã ngủ rồi, khuỷu tay đè lên bài thi trắng trơn, anh chỉ làm phần trắc nghiệm thôi. Làm bài xong có thể nộp trước nhưng không được ra khỏi cổng trường dù sao cũng không có chỗ để đi, Đường Vi Vi dứt khoát học theo anh, ghé lên mặt bàn, khép mắt lại. Cửa sổ bên trái mở ra, gió nhẹ khẽ vào phòng dạo chơi, mang theo hương hoa cỏ được trồng trong trường. Hơi thở mùa xuân. Thoải mái, thư thái….. Thích thật. ………… Đường Vi Vi bất tri bất giác đi tìm Chu Công so tài rồi, ngủ khá sâu, mơ mơ màng màng cảm giác hình như có người vuốt tóc mình, lực đạo rất nhẹ, nhưng vẫn có chút không thoải mái. “Hưm….” Tiểu cô nương ngái ngủ. Mí mắt giật giật, không tình nguyện mở ra, ý thức mơ mơ màng màng Cô nhíu mi, nâng tay, uốn người, huơ tay theo bản năng, động tác rất nhanh, Hạ Xuyên nhanh chóng lui một bước nhưng vẫn bị đánh vào cằm. “Shhh” Hạ Xuyên rên khẽ. Đánh nhưng không đau, mấu chốt là bị móng tay quẹt một cái, không biết có bị rách da không. Đường Vi Vi trên mặt xuất hiện vết hằn đo đỏ, nổi bật trên làn da trắng nõn, mắt hạnh xinh đẹp mông lung, cô xoa xoa mắt: “Mấy giờ rồi?” Hạ Xuyên nhíu mày: “Cậu đoán xem.” Đường Vi Vi nhìn phòng thi trống rỗng, ngáp một cái: “Ahh, thi xong rồi sao?” Cô lại hỏi: “Cậu nộp bài thi giúp tôi à?” Hạ Xuyên “Ừm” một tiếng, lấy cặp sách màu hồng đã được giặt sạch từ trên giảng đài xuống, đặt lên bàn. Thiếu niên dựa vào cạnh bàn, gục đầu xuống, xoa xoa cằm, vừa bấm điện thoại vừa chờ tiểu cô nương thu dọn đồ đạc. Anh tắt màn hình, ngồi dậy, tản mạn nói: “Đi thôi.” Đường Vi Vi ngẩng đầu nhìn anh. Hạ Xuyên: “Về nhà.”     ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ Tác giả có lời muốn nói: Chương này có cảm giác ấm áp của vợ chồng già (?)