Yêu đương không bằng học tập

Chương 18 : viên kẹo thứ mười tám

Chạng vạng, bầu trời xanh thẳm phủ lên một màu đỏ cam, những áng mây được ánh chiều tà nhuộm thành những cây kẹo bông màu lửa đỏ, những tia nắng mặt trời tán xạ màu đỏ tía, rải khắp không trung. Đường Vi Vi đeo cặp sách màu hồng, hai tay cầm quai cặp, chậm như sên đi theo Hạ Xuyên. Dụi dụi mắt, vẫn còn cảm giác buồn ngủ. Đường Vi Vi lại ngáp một cái, í ới gọi thiếu niên phía trước: “Hạ Xuyên, cậu chậm chút, đi từ từ thôi….” Cô chạy chậm đuổi theo anh, bất mãn nói: “Đi nhanh như vậy làm gì.” “Là do cậu quá chậm.” Hạ Xuyên dừng chân, cho tay vào túi quần, rũ mắt nhìn cô: “Đồ chân ngắn.” “…..” Cút đi. Đường Vi Vi quét mắt nhìn cặp chân dài miên man đến tận eo của mình, nội tâm phi thường không cam lòng. Đường Vi Vi cao một mét sáu, cô biết mình không được coi là cao gầy, nhưng cũng không gọi là lùn, hơn nữa, dáng người khá đẹp, có nhiều nữ sinh chân cũng không dài bằng cô đâu! Mà đứng với người này, ưu thế của cô chẳng còn lại chút gì. Cô hận!!!!!! Đường Vi Vi đuổi theo anh, hai người sóng vai nhau, cùng đi. Cười nhạo thì cười nhạo, Hạ Xuyên vẫn thả chậm bước chân, phối hợp với tốc độ của cô. Sân trường lúc này không nhiều học sinh lắm, xuyên qua khu dạy học và thư viện, cả đoạn đường đi cũng không gặp được bạn cùng lớp. Đi bên cạnh Hạ Xuyên, hai người không ai lên tiếng, nhưng không khí lại rất hài hòa. Thế cho nên làm cho Đường Vi Vi sinh ra một ảo giác, giống như vợ chồng già cùng đi tản bộ tiêu thực sau bữa tối…… “…..” Đường Vi Vi liếm liếm môi.   Người bình thường sau khi tỉnh giấc sẽ có cảm giác khô miệng, vừa rồi cô còn chưa tỉnh hẳn, còn hoảng hốt một hồi, hiện tại mới hậu tri hậu giác cảm thấy khát nước. Cô đem cặp ôm vào ngực, vừa cúi đầu tìm kiếm, vừa gọi: “Hạ Xuyên….” “Hửm?” “Nước của tôi hình như để ở phòng thi rồi.” Hạ Xuyên nghiêng người, rũ mắt nhìn cô. Tiểu cô nương cúi đầu, lông mi rũ xuống, chóp mũi nhỏ nhắn, môi đỏ khô ráo, không có cảm giác mọng nước như ngày thường, mà giống như cánh hồng khô. Hạ Xuyên lặng lẽ dời mắt: “Ra ngoài rồi mua.” Bọn họ đi được nửa đường rồi, cổng trường cách đó không xa, Đường Vi Vi gật đầu, đeo cặp lên vai. Cô rốt cuộc chú ý tới vệt đỏ trên cằm Hạ Xuyên, dấu vết đã phai, hơn nữa chỉ là vết nho nhỏ, nhưng làn da thiếu niên trắng nõn, lại nổi bật nó lên, rất rõ ràng. Đường Vi Vi hỏi: “Cậu bị sao vậy? Muỗi cắn à?” “….” Hạ Xuyên thần sắc phức tạp liếc cô một cái, không trả lời. Đường Vi Vi ngơ ngơ, không hiểu chuyện gì.   -   Trước cổng Tam Trung có rất nhiều cửa hàng. Quầy tạp hóa, văn phòng phẩm, photocopy… có thể nói gần trường học là khu vực béo bở để kinh doanh. Vào quầy tạp hóa thường lui tới, Đường Vi Vi quen cửa quen nẻo, lấy trên kệ một chai Bách Tuế Sơn, lúc xoay người, đuôi mắt quét về cửa chính. Thiếu niên thân hình thon dài mảnh khảnh, nghiêng người tựa lên tấm kính chắn trước quầy thu ngân, một tay đặt lên bàn, một tay cầm di động bấm điện thoại. Cả người lộ ra vẻ biếng nhác, không quan tâm thế giới. Đường Vi Vi dừng một chút, lấy thêm một chai nữa, tính tiền xong, cô đưa một chai nước cho anh. Thiếu niên cũng không thèm nhìn tới, nhận lấy, đặt chai nước lên bàn, ngón tay thon dài vặn một cái. Nắp chai mở ra, anh đẩy chai nước cho Đường Vi Vi. Trong suốt quá trình, anh cũng không ngẩng đầu lấy một cái, Đường Vi Vi có thể thấy màn hình của anh hình như là Wechat của Hạ Hành Chu. “Tôi không phải muốn cậu mở giúp tôi.” Đường Vi Vi nói. Hạ Xuyên ngẩng đầu, thấy tiểu cô nương hất hất mặt, mắt hạnh cong cong: “Là mua cho cậu đó.” Nghe vậy, Hạ Xuyên nhướng mày. Hạ Xuyên cầm chai nước, ngửa đầu uống một ngụm. Theo động tác ngửa cổ uống nước của anh, yết hầu gợi cảm nhấp nhô lên xuống, hình ảnh này, hmm, thật là cảnh đẹp ý vui. Chờ anh uống xong, Đường Vi Vi lại đưa chai nước của mình cho anh, nháy mắt ra hiệu, ý tứ rất rõ ràng. Hạ Xuyên “Hừm” một cái, nhận lấy, vừa vặn nắp vừa trêu cô: “Nếu không có tôi chắc cậu chết khát?” “Cũng không đến mức đó.” Đường Vi Vi thuận miệng nói: “Tôi đâu bị ngốc, nếu mở không ra thì tìm người khác.” Mở nắp chai không phải là việc khó khăn lắm với Đường Vi Vi, đôi khi mở không ra cô cũng có thể tìm cách khác. Chẳng qua cô tương đối lười, đã có sẵn “công cụ”, dại gì tự động thủ cho mệt. “Ực ực ực” uống hết một phần ba chai nước, Đường Vi Vi như được hồi sinh. Cô đóng nắp chai lại, nói với Hạ Xuyên: “Tôi muốn đi mua hộp ruột bút, hôm nay thi mà bút hết mực, tôi còn phải mượn của người khác.” Thiếu niên gật gật đầu, thu hồi di động, đi theo cô sang cửa hàng văn phòng phẩm kế bên. Trong tiệm có vài học sinh, đều là con gái, mặc đồng phục quy quy củ củ, chọn tới chọn lui. Có một nữ sinh đeo kính, Đường Vi Vi cảm thấy người này có chút quen mắt. Khi cô xoay người, cả hai chạm mắt, cùng lúc nhận ra đối phương. Nhớ ra rồi, là nữ sinh để lại ấn tượng không tốt ở nhà ăn, Đường Vi Vi xem nhẹ cô ta, đi đến kệ bán hộp ruột bút. Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, đối phương âm dương quái khí gây sự: “Hmm…. Có một số người, học ở lớp kém thì an phận đi, lại bon chen giả làm học sinh tốt, dù sao cũng chả học hành gì, lại còn đi dạo văn phòng phẩm, nhìn thấy mà phiền, đúng là không biết người biết ta.” Đường Vi Vi dừng bước, quay đầu, bình tĩnh nói: “Cậu nói tôi?” Nữ sinh đeo kính: “Tôi không chỉ mặt gọi tên, là do cậu tự nhột thôi.” “À….” Đường Vi Vi kéo dài âm cuối, vừa nhìn quanh tiệm, ngoại trừ nữ sinh kia và chị em của cô ta, lại trừ cô ra, cũng không còn ai khác. Đường Vi Vi gật đầu: “Biết rồi.” Nữ sinh đeo kính muốn hỏi cô “Cậu biết cái gì”, lời chưa ra khỏi miệng thì thấy Đường Vi Vi xoay người, gọi người ngoài cửa: “Hạ Xuyên--!” “…..” Hai chữ này vừa vang lên, mấy nữ sinh mặt mày liền biến sắc. Thiếu niên bên ngoài: “Hửm?” Anh nhấc chân tiến lên, tóc ngắn màu đen, kết hợp với bộ đồ bóng chày màu đen viền vàng, soái khí ngời ngời, ngầu, đúng là đại ca. Đi đến sau lưng tiểu cô nương, anh dừng lại, uể oải hỏi: “Gọi tôi làm gì, đừng nói là kêu tôi chọn giúp cậu nhé.” Đường Vi Vi không ngờ anh trực tiếp đi vào, ngơ ngác một chút mới lắc đầu. Cô quay đầu lại, nâng tay chỉ vào Hạ Xuyên, phi thường ôn hòa hỏi nữ sinh đeo kính: “Không phải tôi, vậy cậu nói cậu ta sao? Không biết người biết ta?” “…….” Nhìn gương mặt vị lão đại trong truyền thuyết cách mình không đến hai mét, nữ sinh đeo kính há miệng, nói không nên lời. Vẻ mặt không biết là đang sợ hãi hay thẹn thùng trước trai đẹp nữa. Đường Vi Vi ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Người nào lần trước mạnh miệng, gì mà ”Tôi thật sự không biết Hạ Xuyên có cái gì tốt mà nhiều nữ sinh thích cậu ta như vậy, tôi thấy Nam Tự mới xứng gọi là nam thần.” Kết quả, mới vừa đảo mắt một cái đã rớt liêm sỉ dưới chân đối tượng mình diss rồi. Cô nương, xin hỏi, mặt cậu có đau hay không? “Không, không phải……” Nữ sinh đeo kính cuối cùng cũng hoàn hồn, lúng túng cúi đầu, hoảng loạn để lại vở trong tay lên giá sách, đồ cũng không mua, lôi kéo nhóm bạn muốn đi. Đường Vi Vi và Hạ Xuyên vừa khéo đứng chắn hết cả lối đi, cô ta nhìn Hạ Xuyên một cái, cắn cắn môi, nhỏ giọng: “Xin lỗi, nhường đường một chút.” Lỗ tai đỏ lựng. Đường Vi Vi liếc mắt. Cô cũng chả muốn giữ bọn họ lại làm gì, nghiêng người tránh đi. Hạ Xuyên mặt không biểu tình nhìn đám nữ sinh đã đi xa, đột nhiên quay đầu hỏi: “Người vừa rồi là nữ sinh ở canteen lần trước?” Đường Vi Vi bất ngờ: “Cậu làm sao mà biết được? Lúc đó không phải cậu không có mặt sao?” “Hạ Hành Chu nói với tôi.” “Ừm.” Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn hồn nhiên của tiểu cô nương, Hạ Xuyên dừng một chút. Nhớ lại lúc ấy Hạ Hành Chu kể lại mọi chuyện sinh động như thật, miêu tả khí tràng của tiểu ma nữ khi mắng người bá đạo như thế nào… Anh tưởng tượng lúc mèo hoang nhỏ khi nổi giận, bộ dáng giương nanh múa vuốt, đầu lưỡi đẩy đẩy hàm trên, cười khẽ. Đường Vi Vi chọn hộp ruột bút rồi tính tiền, bỏ đồ vào cặp, cùng anh rời khỏi cửa hàng. “Chúng ta đi thôi.” Cô chuẩn bị đi đến bến xe. Hạ Xuyên lại nói: “Tôi muốn đi đường Thượng Cảnh.” “Ah…” Đường Vi Vi nhìn anh: “Không về nhà sao?” Hạ Xuyên đơ người, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cong cong: “Cậu muốn tôi cùng cậu về nhà?” “……” Đường Vi Vi ngơ ngơ nhìn anh: “Không phải cậu nói về nhà sao? Trong phòng thi, lúc hết giờ ấy.” “Tôi kêu cậu về nhà, đâu nói tôi.” Hạ Xuyên nhún nhún vai, tay đút túi quần, lười biếng nói: “Bọn Hạ Hành Chu muốn ăn mừng thi xong, đặt trước rồi, cậu có muốn đi không?” Đường Vi Vi nghĩ cái này có gì mà ăn mừng, im lặng nửa ngày, từ chối: “Tôi không đi đâu.” Cô nghĩ nghĩ, cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng Cô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn thiếu niên: “Không phải, nếu cậu không muốn về nhà, vậy cậu chờ tôi làm gì? Chúng ta đâu chung đường.” “…..” Hạ Xuyên cũng ngơ người, không biết vì sao mình không đi trước. Nghĩ nát óc cũng không ra, anh chỉ thuận miệng ngụy biện: “Chắc là để mở nắp chai cho cậu đó.” Đường Vi Vi: “….?!” -   Lúc Hạ Xuyên đến địa chỉ Hạ Hành Chu gửi qua, đám người đã ăn uống được một lúc rồi. Địa điểm tụ tập lần này không phải quán thịt nướng ăn khuya, chắc là vì bị ôn tập tra tấn đến điên rồi, bây giờ được giải thoát, cả đám chọn nơi tốt tốt một chút để tự khao bản thân. “Tuyển” là tiệm lẩu nổi tiếng nhất nhì Hi thành, đã từng xuất hiện trên chương trình mỹ thực, bình thường muốn đến phải đặt trước mấy ngày. “Xuyên ca! Sao giờ anh mới đến?” Chu Minh Triết tinh mắt, nhìn một cái đã thấy anh, đứng dậy vẫy vẫy tay. “Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên là đưa bạn học Tiểu Đường của chúng ta về nhà quan trọng hơn rồi.” Hạ Hành Chu khoác vai anh: “Nói không chừng là chị dâu tương lai của chúng ta ấy chứ!” Chu Minh Triết: “Lần trước không phải cậu nói là em gái sao?” Hạ Hành Chu nhìn Hạ Xuyên liếc mắt một cái, cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, em gái”. Cậu dừng một chút, cười hề hề: “Huynh đệ, còn Chỉnh Hình Đức thì sao?” Hạ Xuyên không thèm để ý hai tên này này kẻ tung người hứng châm chọc mình, đi qua, ngồi xuống ghế trống. Hôm nay tụ tập ít, không gọi người nhiều, chỉ có vài người chơi thân, cộng thêm anh mới được 5 người. Ôn Bắc Vũ vùi đầu ăn tôm, thấy Hạ Xuyên ngồi xuống, “Bang” để đũa xuống, chậc chậc: “Xuyên thiếu, anh có được hay không hả?” Hạ Xuyên giương mắt: “Hửm?” Bàn tay trắng nõn tinh tế vỗ vỗ bàn, Ôn Bắc Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh xem, đêm nay là cơ hội tốt biết bao hả, sao không đem chị gái xinh đẹp đi cùng chứ? Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, ăn xong hai người đi hẹn hò, ngày mai lại là cuối tuần không cần phải lên lớp, có thể về trễ một chút, tốt biết mấy.” Hạ Hành Chu phối hợp gật đầu: “Đúng đó Xuyên ca, Tiểu Vũ nói có lý, buổi tối không về nhà cũng được.” Hạ Xuyên vừa nghe bọn họ hồ ngôn loạn ngữ, vừa gắp thịt bò cho vào nồi lẩu, chờ một lát, vớt ra, không nhanh không chậm bỏ vào bát. Nhai nuốt, mở miệng, ngữ khí bình thản: “Gọi rồi, cô ấy không đến.” Nói xong, hai người liếc nhìn nhau, rốt cuộc ngậm miệng. …. Bữa cơm này ăn cũng không quá muộn, ăn xong mọi người rủ nhau đi KTV, Hạ Xuyên không đi, cũng không về cái được gọi là “nhà”, đi dạo một mình. Vừa lên cấp 3, anh liền dọn ra ngoài, bởi vì không thích kí túc xá đông người nên thuê một chung cư ở. Anh ở rất gần hoa viên Cẩm Tú, khi tản bộ đến hẻm nhỏ, thấy bên trong truyền đến động tĩnh. Đầu ngõ, đèn đường bị hỏng, đến giờ vẫn chưa có người sửa! Ánh trăng thê lãnh, anh đứng khá xa, chỉ có thể thấy trong ngõ có mấy bóng người. Hạ Xuyên biết ở đây rất loạn, thường xuyên có thiếu niên bất lương lêu lổng kéo bè đánh nhau. Vì vậy, nên hôm nọ, thấy Đường Vi Vi thần sắc không ổn lắm, đêm hôm khuya khoắt chạy loạn ở đây, anh không yên lòng, mới đi theo. Tiểu cô nương thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, gặp người xấu đoán chừng không có khả năng phản kháng, nếu như cô có chuyện gì, có lẽ anh sẽ ân hận suốt đời. Trong ngõ, tiếng chửi đổng của nam sinh truyền đến, sau đó là tiếng người va vào vách tường hay mặt đất gì đó. “Cmn, cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, cô…..” “Ầm!” Hạ Xuyên vẫn bình chân như vại. Thanh âm nam sinh từ chửi thề thành rên rỉ, sau đó là xin tha. “Shhhhh—“ “Thao….Tôi sai, sai rồi.” Hạ Xuyên ngáp một cái.   “Đau đau đau, cô nãi nãi, bà cô….Bà cô, xin cô đừng đánh nữa!” Sau đó, giọng nói khinh bỉ của nữ sinh vang lên: “Rác! Rưởi!” Hạ Xuyên: “……” Giọng nói này anh rất quen thuộc, vừa ngọt vừa mềm, là giọng của vị bạn cùng bàn “nhu nhu nhược nhược” trong tưởng tượng của anh. Đầu lưỡi ấn ấn niêm mạc trong má, Hạ Xuyên nhấc chân đi qua, đến gần, mới thấy cảnh tượng kinh tâm động phách đến nhường nào. Hai tên nam sinh lưu manh vậy mà ngã chật vật trên đất, một tên che “chym” rên thảm, một tên quỳ rạp trên đất, bên cạnh là tiểu cô nương đang ngồi xổm. Cô túm tóc tên nam sinh, ép hắn phải ngửa đầu, cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Các người, quá yếu!” Từ từ chậm rãi, ngữ khí tràn đầy trào phúng.   Giây tiếp theo, trong không khí truyền đến tiếng cười khẽ. Đường Vi Vi giật mình, tay đang nắm đầu người ta thả một cái, đầu nam sinh đập xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn. Đường Vi Vi mắt điếc tai ngơ, xoay người, thấy ở đầu hẻm, là thiếu niên đứng ngược ánh trăng. Hạ Xuyên chậm rãi đi tới, đứng trước mặt cô. Chiều cao của anh khiến trước mắt Đường Vi Vi tối sầm lại, bóng đen to lớn phủ xuống, cô ngồi xổm dưới bóng anh, ngẩng đầu, mờ mịt, rồi lại há miệng kinh ngạc: “A….” Đêm tối khiến Đường Vi Vi không nhìn rõ biểu tình của Hạ Xuyên, đến khi anh ngồi xổm xuống, cô thấy cặp mắt đen nhánh kia đầy sự hứng thú, nội tâm rơi lộp bộp một cái, tiêu rồi. Anh cười như không cười: “Nhìn không ra đó, chiêu thức của cậu cũng ác lắm.” ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※ Chị đại Vi muội của tôi, chiêu thức của cậu cũng ác lắm. Đường Vi Vi: Không, làm gì có, tôi không có. [ phủ nhận.jpg]