Yêu đương không bằng học tập

Chương 16 : viên kẹo thứ mười sáu

Hôm nay, chủ nhiệm Lâm trực ban, theo thường lệ, ông đi tuần tra trong trường, mỗi tầng mỗi lớp đều được kiểm tra một lần, cũng tạm hài lòng. Tay cầm bình giữ nhiệt đang chuẩn bị về phòng làm việc của mình, mới vừa đi tới đầu cầu thang thì nghe thấy động tĩnh phía dưới. Hai tiếng bước chân chồng lên nhau, một nhanh một chậm. Còn loáng thoáng nghe được một nam một nữ đang nói chuyện. --- Đây cũng quá ngông cuồng đi!! Sắc mặt chủ nhiệm Lâm trầm xuống, trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa nhỏ. Ông đứng ngay cạnh ngã rẽ của cầu thang, không nhúc nhích, một tay khoác lên lan can, lẳng lặng chờ đợi con mồi tự đến nộp mạng, dự trù lát nữa dạy dỗ chúng cho đàng hoàng. Tiếng bước chân dừng lại. “Cậu nhanh chút đi có được không, cậu mà lề mà lề mề nữa thì tôi mặc kệ, không chờ cậu nữa đâu.” Tiểu cô nương vừa thở dốc vừa phàn nàn. Chắc là leo cầu thang quá nhanh, thể lực không đủ. “Hạ Xuyên, cậu…..” Cô cúi người thở dốc, đi qua chỗ ngoặt, vừa nhấc đầu, cả người chết đứng như trời trồng. Lời sắp ra đến miệng cũng tự động nuốt ngược vào trong. “Gấp cái gì?” Thiếu niên ngữ khí thanh nhàn, từ dưới nói vọng lên, anh không biết tình hình trên này, còn chậm rì rì mà nhởn nhơ: “Cậu cũng không phải không biết tôi đang ốm, không nên hoạt động quá mạnh.” “…..” Không nghe tiếng đáp lại, Hạ Xuyên lười biếng ngẩng đầu, cô gái phía trên vẫn không nhúc nhích, anh cong môi cười cười: “Không phải nói không đợi tôi sao, thân thể lại rất thành thật.” “……..” “Cậu câm à?” Mau ngậm miệng đi. Coi như tôi cầu xin cậu. Mắt thấy chủ nhiệm Lâm sắc mặt từ trắng biến thành đen, từ Tào Tháo sống sờ sờ biến thành Trương Phi mặt than, Đường Vi Vi tuyệt vọng nhắm mắt lại. Bạn học Hạ Xuyên vẫn vô tư không biết gì, thong thả không nhanh không chậm leo lên cầu thang, lúc đi đến đằng sau cô, cảm nhận được luồng khí tức có sức sát thương cực mạnh, anh dừng lại. Giương mắt, đối mắt với chủ nhiệm Lâm, Hạ Xuyên chớp mắt một cái: “Em chào thầy.” Bình tĩnh lại không mất lễ phép. Đường Vi Vi bội phục anh sát đất. Chủ nhiệm Lâm hít sâu một hơi, thấy hai gương mặt thân quen, biểu cảm phát cáu pha thêm chút vặn vẹo: “Tại sao lại là hai người các em?!!! Các cô các cậu đi trễ đến nghiện rồi phải không, không bỏ đúng không!!!” Rồi xong, cuồng long phẫn nộ, bình giữ nhiệt bị nện lên lan can kêu “Bang bang” Lớp học bên cạnh chắc là nghe được động tĩnh bên này, tiếng đọc bài bất chợt im bặt, không khí lặng ngắt như tờ. “Xin lỗi thầy, bọn em biết sai rồi.” Không gian trống trải yên tĩnh vang lên tiếng xin lỗi mềm mại của thiếu nữ. Khuôn mặt Đường Vi Vi ửng đỏ, trán và chóp mũi phủ lên một tầng mồ hôi. Không phải bởi vì cô sợ mà là vừa rồi chạy như điên từ cổng trường đến khu dạy học, lại bò lên ba tầng lầu, mệt. Trước khi chủ nhiệm Lâm có cơ hội thao thao bất tuyệt diss bọn họ té tát, Đường Vi Vi quyết định đánh đòn phủ đầu: “Bọn em thật sự không phải cố ý. Là như vậy, chắc vừa rồi thầy cũng nghe được—“ Đường Vi Vi quay đầu nhìn thiếu niên đang biếng nhác tựa vào tường một cái. Trên tay áo anh là dấu nước mưa, vai áo gần như ướt đẫm, nhưng lại không hề chật vật chút nào, biểu tình hờ hững, anh đang thưởng thức cây dù nhỏ của Đường Vi Vi trong tay. “Bạn học Hạ Xuyên bị bệnh.” Lời này Đường Vi Vi nói ra phi thường nhiệt tình và thật lòng, không mảy may chột dạ xíu nào. “…..” Động tác trong tay thiếu niên dừng lại, giương mắt nhìn qua. Tiểu cô nương với ánh mắt chân thành, chớp mắt hai cái ra hiệu cho anh. Chần chờ 0,01 giây, Hạ Xuyên rất phối hợp đưa tay che miệng ho hai cái. Chủ nhiệm Lâm: “…..” “Thật đó, thầy.” Đường Vi Vi níu tay áo Hạ Xuyên, kéo anh đến trước mặt chủ nhiệm Lâm: “Vì không cẩn thận nên mắc mưa….. Thầy xem, quần áo cậu ấy ướt hết, sắc mặt cũng tái nhợt nữa.” Đường Vi Vi khẩn thiết: “Em nói thật mà thầy.” Chủ nhiệm Lâm nghi ngờ đánh giá Hạ Xuyên vài lần, tiểu cô nương nói không sai, quần áo ướt, khí sắc cũng không tốt lắm, đúng thật là bệnh rồi. “Hai người các em, đi theo tôi.”   Phòng y tế Tam Trung. Y sĩ lắc lắc nhiệt kế, đưa cho Hạ Xuyên đo thân nhiệt, Đường Vi Vi lấy ghế ngồi bên cạnh anh, chờ. 10 phút sau, lấy nhiệt kế ra. Chủ nhiệm Lâm: “Thế nào, bao nhiêu độ?” “38.9 độ.” Y sĩ đưa nhiệt kế cho ông: “Sốt cao rồi.” Đường Vi Vi giật mình, nghi ngờ bản thân nghe nhầm, nghiêng đầu nhìn thiếu niên mặt vô cảm. Cô tưởng anh chỉ cảm vặt hoặc là sốt nhẹ thôi, ngoại trừ giọng khàn khàn, sắc mặt tái nhợt một chút thì cũng không có việc gì. Không ngờ, sốt cao đến vậy. “Cậu có cần xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi hay không?” Đường Vi Vi lo lắng . Hạ Xuyên lắc đầu: “Không cần.” Nghe giọng nói khàn khàn của thiếu niên, Đường Vi Vi càng tự trách. Cô muốn xuyên không về thời điểm mình phát ngôn câu “Ngày mai gặp” quá đi mất, lúc đó cô sẽ khóa miệng mình lại bằng băng dính. Nếu hôm nay để cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn bệnh nặng thêm nữa. Đều tại cô. Đều do cô không tốt. Tất! Cả! Là! Vì! Cô! Tiểu cô nương cắn môi, áy náy không thôi, nhớ lại hôm nay người ta còn mời cô bữa cơm cả trăm tệ, lại tự trách thêm một phần. “Hạ Xuyên……” Cô thấp giọng gọi anh, mi mắt rũ xuống che đi hai viên pha lê long lanh. Hình như đoán được tiếp theo cô định nói gì, Hạ Xuyên giơ tay đặt lên đầu cô: “Tôi không sao.” Khoảng cách khá gần, Đường Vi Vi có thể ngửi được mùi hương thanh thanh trên người anh. Không biết là mùi nước giặt, sữa tắm hay dầu gội. Nhưng chắc chắn không phải nước hoa. Hạ Xuyên vò đầu cô, vuốt vuốt tóc, nhéo nhéo gò má hồng hồng. Đầu ngón tay lạnh buốt, như có dòng điện chạy qua, tê dại tứ chi cùng lục phủ mũ tạng, Đường Vi Vi nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đơ người. Đang ở phòng y tế đó. Vị bạn học này, sao cậu lại động tay động chân? Buông tay ra cho bố! Nghe không!? Buông! Tay! Lời đến bên miệng, nhưng làm cách nào cô cũng không nói ra được, thân thể cứng đờ, không còn khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho thiếu niên tùy ý xoa nắn mặt mình như cục bột. “Bạn cùng bàn?” Hạ Xuyên bóp chán chê rồi, thu tay lại, bên miệng mang theo ý cười: “Lo lắng cho tôi vậy à?” Đường Vi Vi được yên thân, không trả lời ngay, lấm la lấm lét liếc nhìn chủ nhiệm Lâm ở bên kia, thấy ông và y sĩ còn nói gì đó, không chú ý tới bọn họ, mới thở phào nhẹ nhõm. “Đúng vậy.” Xúc cảm trên mặt dần dần biến đi, Đường Vi Vi gật đầu: “Cậu không chú ý thân thể mình như vậy, tôi sợ cậu sốt tới mức bỏ mạng.” Hạ Xuyên nhướng mày: “Trù ẻo tôi à, gan không nhỏ nhỉ?” Thiếu niên ngồi cao hơn cô, từ trên cao nhìn xuống, rất có cảm giác áp bách. Hơn nữa những lời này của anh cũng không hiền. Tiểu cô nương chớp mắt, ngửi được mùi nguy hiểm, kéo ghế cách xa anh. “Không có, không phải tôi lo lắng cho cậu sao?” Cô nghiêng đầu, bộ dáng vô hại: “Lỡ như cậu có chuyện gì không hay, cũng coi như có phần của tôi, tôi không muốn vác một cái mạng trên người đâu, lương tâm bất an lắm!” Hạ Xuyên rũ mắt, mắt đen híp lại: “Còn nguyền rủa nữa?” Anh cúi người tiến lại gần cô: “Ghét tôi vậy sao?” “Làm gì có.” tiểu cô nương tươi cười vô tội: “Tôi lo lắng cho cậu lắm, ca ca.”   -   Xác định bọn họ không nói dối, Hạ Xuyên thật sự bị bệnh, chủ nhiệm Lâm thúc giục Đường Vi Vi về lớp học, Hạ Xuyên được ở lại phòng y tế nghỉ ngơi. Vốn cho anh về nhà nhưng thiếu niên kiên quyết cự tuyệt. Lời hay ý đẹp là: Em muốn học tập. Chủ nhiệm Lâm: “……..” Chủ nhiệm Lâm thật muốn anh vuốt lương tâm tự hỏi một chút, lúc trước trốn học bao nhiêu lần, đếm nổi không? Mọi người đi rồi, Hạ Xuyên uống thuốc hạ sốt xong, nằm trên giường, xoay xoay điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm trần nhà. Bên tai còn quanh quẩn giọng nói mềm mại của tiểu cô nương: “Ca ca.” Ngọt chết người. Hạ Xuyên liếm môi, cổ họng vốn khô rát vì phát sốt nay còn ngứa hơn, rất khó chịu, nhưng anh lại không bực bội. Nếu như, giọng nói mềm mại kia không gọi “Ca ca” mà là cái gì khác……. Thiếu niên “Hừm” một tiếng. Nghĩ lung tung cái gì vậy. -- Đường Vi Vi trở lại lớp không bao lâu thì tiết một kết thúc. Cô nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, có chút thất thần, Nghê Nguyệt gọi cô mấy lần mới nghe. “Vi Vi, cậu nghĩ đi đâu vậy?”   “Không có gì.”   “Trưa hôm nay, cậu…..”   Nghê Nguyệt do do dự dự, Đường Vi Vi biết cô muốn hỏi gì, bất đắc dĩ nói: “Hạ Xuyên dẫn mình đi ăn cơm. Mất chút thời gian nên đến muộn.” “Sao cậu ta lại mời cậu ăn cơm?” Nghê Nguyệt hồi tưởng một màn trưa nay ở canteen, lúc ấy cô sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nhìn cô gái bị mạnh mẽ mang đi, còn tưởng rằng cô chọc gì tới vị đại ca này, sau đó bị kéo ra ngoài đánh cho một trận. “Ai biết được.” Đường Vi Vi liếc mắt nhìn cặp của mình, dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng, không nhiều lời. “……” Nghê Nguyệt vò vò góc áo, nhìn Đường Vi Vi một cái, bộ dáng muốn nói gì đó nhưng không dám. Đường Vi Vi nhướng mày: “Nguyệt Nguyệt.” “Sao, sao vậy?” “Có việc gì thì cậu nói thẳng đi.” Nghê Nguyệt nhắm mắt, cắn răng: “Vi Vi, mình hy vọng cậu giữ một khoảng cách nhất định với Hạ Xuyên.” “Cậu thích cậu ta?” Đường Vi Vi chớp chớp mắt. “Không phải ——!” Nghê Nguyệt nóng nảy: “Mình sao có thể thích cậu ta, cậu ta……” Đường Vi Vi nghiêm túc: “Cậu sợ cậu ta.” “….” Đường Vi Vi sớm phát hiện Nghê Nguyệt có chút kỳ lạ. Những nữ sinh khác trong lớp đi đi lại lại như múa túy quyền vây quanh bàn cô, không phải say rượu mà là chỉ hận không thể dán sát lên người Hạ Xuyên, chỉ có cô gái này tránh như tránh tà. Bình thường tới tìm cô cũng chọn lúc không có mặt Hạ Xuyên. “Cậu sợ cậu ta cái gì?” Đường Vi Vi không rõ: “Cậu ta cũng đâu đánh cậu.” “Lỡ, lỡ như thì sao……” Nghê Nguyệt run run rẩy rẩy.   Đường Vi Vi bất đắc dĩ: “Tính tình cậu ấy khá tốt đó.” Hai người ngồi cùng bàn hơn 20 ngày, Đường Vi Vi cũng coi như biết ít nhiều về tính cách của Hạ Xuyên. Cũng giống với phần lớn những thiếu niên bất lương khác, anh trốn học đánh nhau còn hút thuốc, là học sinh khiến thầy cô đau đầu nhất, trong nhà lại có quyền có thế, đắc tội không nổi. Nhưng anh lại không giống những thiếu niên bất lương kia. Anh không thu tiền bảo kê, không hiếp đáp bạn học, đi học đều an an tĩnh tĩnh tìm Chu Công đánh cờ, không ồn ào làm phiền người khác, cũng không làm loạn kỷ luật lớp học. Bình thường ít nói, đôi khi tâm tình tốt sẽ nói đùa vài câu trong phạm vi thích hợp, không thô lỗ, không nói tục. Nói tóm lại, là một người có nguyên tắc, hiểu lễ phép, thích giúp đỡ mọi người, còn là một giáo bá có tố chất. Mấu chốt là đẹp trai. Có cô gái nào không thích trai đẹp đâu. Không có. -   Nghê Nguyệt rối rắm thật lâu, quyết định đem bí mật mình biết nói cho cô. Cô thật tình coi Đường Vi Vi là bạn thân. “Mình chỉ nói với cậu, cậu ngàn vạn đừng nói cho người khác.” Nghê Nguyệt lấy tay che miệng, thì thầm nói nhỏ. Đường Vi Vi gật gật đầu, biết mình sắp nghe tin tức có tính bạo kích, nuốt nuốt nướng miếng, ánh mắt sáng lên, giống bé ngoan đang chờ mẹ kể chuyện đi ngủ, mặt đầy chờ mong.   Nghê Nguyệt: “Mình không muốn cậu tiếp xúc gần với Hạ Xuyên là bởi vì, mới khai giảng học kỳ 1 không lâu, có một lần tan học, mình thấy Hạ Xuyên và một nữ sinh ở khuôn viên phía sau khu dạy học.” Đường Vi Vi: “Tỏ tình?” “Không phải không phải – Aiz, tỏ tình hay không mình không biết, nhưng bọn họ nhìn như vừa mới đánh nhau một trận xong….” Nghê Nguyệt nỗ lực nhớ lại: "Nữ sinh kia không phải mặc đồng phục trường mình, là trường cấp 2 nào đó, nhưng mình quên rồi…. Lúc ấy, cô bé ngồi chật vật dưới đất, hình như bị thương, hùng hùng hổ hổ, sau đó Hạ Xuyên đứng ở bên cạnh lạnh mắt nhìn.” Nghê Nguyệt hồi tưởng hình ảnh lúc đó— Dưới ánh hoàng hôn, thiếu niên thân hình cao lớn đứng tựa vào tường, phía dưới là nữ sinh đang ngồi ngược sáng. Cô  không thấy rõ mặt nữ sinh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm hờ hững của thiếu niên, khóe miệng vẽ ra một độ cong trào phúng: “Quá vô dụng.” …… Đường Vi Vi vào trên mặt bàn nghe bát quái, cuối cùng tổng kết: “Ý của cậu là, Hạ Xuyên tẩn cô gái hư hư thực thực thích mình kia một trận, còn trào phúng người ta vô dụng?” Nghê Nguyệt điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng! Là tận mắt mình nhìn thấy, tuyệt đối không lừa cậu! Cậu phải cẩn thận với cậu ta!” Đường Vi Vi: “Quả nhiên, con trai không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng đẹp trai càng đáng sợ, cậu ta…..” Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Tôi như thế nào?” Hai nữ sinh giật bắn mình. Vừa ngẩng đầu, liền thấy nhân vật chính của câu chuyện đang đứng phía sau các cô, rũ mắt, biểu tình cười như không cười.   Thiếu niên cúi đầu liếc các cô, tầm mắt dừng trên người Đường Vi Vi, đuôi lông mày nhếch lên: “Nói xấu sau lưng ca ca không tốt lắm đâu.” Anh cười khẽ: “Hửm? Em gái.” Đường Vi Vi nhìn anh, biểu tình vô tội: “Không có nói xấu nha. Không phải tôi đang khen cậu đẹp trai sao.” “Có đúng không.” Hạ Xuyên kéo dài âm cuối, giọng mũi nồng đậm: “Vậy cậu khen vài câu nữa cho anh đây nghe một chút.” Đường Vi Vi: “Khen xong, không thích.” “….” Ánh mắt dời khỏi mặt cô, quét về bên trái. Hạ Xuyên rất ghét người khác nói sau lưng mình, nếu như trước mặt là nam sinh, chắc chắn anh đã đấm cho một trận kêu cha gọi mẹ rồi. Nhưng dù sao cũng là bạn học nữ trong lớp. Anh cũng không phải là kiểu người trong miệng cô, sẽ đánh con gái. “Đúng là tính tình tôi không được tốt lắm.” Hạ Xuyên dừng một chút, đang tra từ điển trong đầu, cố gắng tìm từ vừa không quá đáng vừa khả dụng. “Sau này, bớt nói nhăng nói cuội đi, có một số việc không phải cậu thấy cái gì thì chính là cái đó, biết chưa?” Anh không hung dữ, bình tĩnh nhìn Nghê Nguyệt. “Biết…Biết rồi…” Nghê Nguyệt sợ đến sắp khóc, được lão đại cho phép xong liền nhanh như sóc chuồn về chỗ ngồi, đầu cũng không dám ngoảnh lại. Ghế bị kéo ra, ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, Hạ Xuyên chậm rãi an tọa, có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu muốn nói cái gì?” “Vậy chân tướng rốt cuộc là gì, cậu nói tôi biết được không?” Đường Vi Vi luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ, camera chạy bằng cơm bắt đầu hiện thân. “Được thôi.” Hạ Xuyên bồi thêm: “Gọi gì đó êm tai chút đi.” Đường Vi Vi không chút do dự: “Ca ca!” “Chỉ vậy thôi sao, không còn xưng hô gì khác à?” Hạ Xuyên nhìn cô, đột nhiên hỏi. Chuông vào học vang lên, Đường Vi Vi vừa lấy sách trong ngăn bàn ra, vừa nói: “Vậy cậu muốn nghe cái gì? Ba ba?--- Cái này, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Thiếu niên khiêu mi: “Cậu gọi rồi.” “Cái này không tính.” Đường Vi Vi quay đầu, trừng anh: “Cậu đã không thích “ca ca”, vậy sau này tôi không gọi nữa.” Cô dừng một chút, nghĩ ra gì đó, cười đến đặc biệt vô hại: “Thúc thúc, gọi cái này thích không?” Hạ Xuyên nheo mắt, không nói chuyện. Nhận được ánh mắt uy hiếp của giáo bá, Đường Vi Vi quyết định không tự tìm đường chết nữa. “Gọi nhiều như vậy rồi, cậu có nói hay không hả?” Cô cũng không nhịn được nữa, máu bà tám sôi sùng sục rồi. Gọi những hai cái xưng hô rồi. Tiểu cô nương xếp tay đặt trên bàn, nửa mặt đặt trên tay, nghiêng đầu nhìn anh, lộ ra cái cổ vừa trắng vừa mịn phủ lên một ít sợ tóc. Hạ Xuyên cụp mắt nhìn cô chốc lát, vươn tay, đầu ngón tay lạnh lạnh chạm vào gáy cô, Đường Vi Vi run lên một cái, nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?” “Tóc.” Hạ Xuyên giang tay. Đường Vi Vi “Ặc” một cái, đưa tay lên cổ sờ sờ, cảm thấy vùng da vừa bị chạm có chút ngứa, gãi gãi. Đường Vi Vi: “Cuối cùng là cậu có nói hay không?” “Chỉ là ngu ngốc trèo tường ngã xuống bị trặc chân mà thôi.” Hạ Xuyên bình thản. Đường Vi Vi: “???” “Thật sự không phải nữ sinh thầm mến cậu tỏ tình không những bị từ chối còn bị đánh một trận sao?” “Tôi bạo lực như vậy sao?” Hạ Xuyên lùi ra sau, khoác tay lên thành ghế: “Nếu như có đánh con gái, người đầu tiên tôi đánh nhất định phải là cậu.” Đường Vi Vi một mặt biểu tình “Nhìn đi, cậu bạo lực như vậy đó”. Cô bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu: “Tôi không thích thầm cậu, đánh tôi làm gì.” Hạ Xuyên: “Tôi thấy hình như rất muốn ăn đòn.” Đường Vi Vi không phục: “Tôi thấy cậu cũng muốn ăn đòn, nếu không ngày nào đó chúng ta set kèo đánh nhau một trận, chịu không?”