Anh Phác thu dọn chút quần áo rồi đi đến Đông Uyển. “Nơi này sao nhiều trúc như vậy a?” Không giống với bách hoa ở Tây Uyển, Đông Uyển trồng là lục trúc (trúc xanh), mỗi khi có gió thổi qua, đều có thể nghe được tiếng vang ào ào, trong gió lạnh mang hương vị của lá trúc. “Bất quá cũng không tệ lắm, cảnh rất có ý.” “Ngươi đã đến rồi.” Đan Tế Triệt không biết khi nào đi đến phía sau nàng. “Đại thiếu gia.” Nàng cung kính hướng hắn hạ thấp người. “Đến đây đi, phòng ta đã bảo người chuẩn bị tốt, ngươi đem đồ đạc để vào bên trong đi.” Nói xong, Đan Tế Triệt xoay người đi lên hành lang dài, Anh Phác vội vàng đi theo sau hắn. Đi qua hành lang dài, lướt qua một tòa tiểu kiều, bọn họ đi vào trước một tòa lâu. “Lại đây, đây là Hạo Tế lâu, phòng của ngươi ở trong này.” Hắn vừa nói vừa mở cửa một phòng ra. “Oa! Thật lớn nha!” Anh Phác đánh giá bố trí trong phòng. Giữa phòng là cái bàn làm từ trúc, trên tường treo mấy bức tranh thuỷ mặc về trúc, ở góc có bình phong hoa văn cây trúc, trên song cửa sổ cũng khắc trúc, mở cửa sổ ra có thể nhìn đến một loạt hồ lô trúc chỉnh tề, trong không khí tràn ngập hương khí của gỗ cùng lục trúc. Đóng cửa sổ lại, nàng quay đầu nhìn về phía giường lớn đồng dạng điêu khắc nhã trúc. “Di, như thế nào chỉ có một giường?” “Có một người muốn ngủ mấy giường?” Ngồi ở ghế trên, Đan Tế Triệt tự rót chén nước. Ghế trên thường dành cho người có địa vị cao, hoặc chủ nhà ngồi. “Một người ngủ? Thiếu gia, ngươi nói là gian phòng này chỉ có mình ta ở sao?” “Nếu không ngươi cho là thế nào?” “Gian phòng lớn như vậy, ít nhất cũng phải hai người ở a.” Phòng ngủ ở Tây Uyển đều phải ngủ giường chung, một mình nàng ngủ ở phòng lớn như vậy, nàng cảm thấy rất xa xỉ. “Làm ngươi thất vọng rồi, nha hoàn bên người chủ tử đều là một mình ở một gian.” Nha đầu kia không biết sao? “Phải không?” Anh Phác quay đầu lại nhìn phòng rộng liếc mắt một cái, khó trách những người khác đều có vẻ mặt hâm mộ, thì ra là việc này a, bất quá thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, chỗ ở tốt như vậy, công việc hẳn là không thoải mái. “Đại thiếu gia, xin hỏi nô tỳ phải làm những chuyện gì?” Buông cái chén, Đan Tế Triệt nhìn nàng một cái, “Sau này đừng xưng mình là nô tỳ, lúc trả lời cứ xưng tên mình là được rồi.” Mỗi người đều xưng mình là nô tỳ, hắn đều phân không rõ ràng ai với ai lắm. “Vâng, Anh Phác tuân mệnh.” “Còn công việc, ta phân phó cái gì thì ngươi làm cái đó.” Phải không? Vậy hy vọng hắn sẽ không kêu nàng nấu cơm, nàng làm cái gì cũng đều có thể, chỉ có nấu cơm là không thể nhất. Nhớ ngày đó nàng được giao nấu ăn thiếu chút nữa thiêu phòng bếp, đầu bếp nữ bởi vậy thét lên ra lệnh nàng vĩnh viễn không được bước vào phòng bếp nửa bước nữa, lần đó cũng thật chật vật, may là hôm nay đầu bếp nữ không nhận ra nàng. “Anh Phác hiểu được.” “Ân, ngươi biết chữ không?” “Biết một chút.” Chuyện biết chữ nàng vốn không có ý giấu diếm. “Vậy bây giờ theo ta đến thư phòng thôi.” Đan Tế Triệt đứng dậy đi ra bên ngoài. Vội vàng đem gánh nặng quăng lên trên giường, Anh Phác lập tức đuổi kịp cước bộ hắn. “Hạo Tế Lâu lầu một là phòng, lầu hai là thư phòng, lầu ba là phòng ngủ.” Hắn đơn giản giới thiệu tầng trệt của Hạo Tế Lâu, qua cửa đi lên cầu thang bên trái, đi vào thư phòng lầu hai. Hắn đi đến sau bàn ngồi xuống, mở quyển sách trên bàn ra, phân phó nói: “Giúp ta mài mực.” “Mài mực?” Có ý tứ gì? Trên bàn có một loạt bút lông phẩm chất không đồng nhất, một viên ngọc thạch tròn tròn thật to, một cái chén xem ra giá trị xa xỉ, một cái không dài không ngắn bằng sứ trong có hai khe (cái này ta nghĩ là cái đồ để gác bút lên), cùng một cái không tròn không vuông còn đen đen, mài mực? Lấy khỏa ngọc thạch lớn kia mài sao? Cái kia thoạt nhìn rất nặng nha! Hay là lấy sứ trong có hai khe kia mài, có lẽ có vẻ thuận tay, nhưng là mực đâu? Còn có nó ở đâu chứ? Cái chén thì sao? Đan Tế Triệt thấy người bên cạnh chậm chạp không hề động tĩnh, liền ngẩng đầu hỏi nàng: “Như thế nào còn không mài mực?” “Ta…… Ta không biết mài mực.” Biết chữ lại không biết mài mực, tiểu nha hoàn này thực cổ quái. Nhìn kỹ nàng liếc mắt một cái, hắn chỉ nghiên mực tạo hình phong cách cổ xưa ở một bên nói: “Đổ chút nước vào đây, rồi mài như vầy.” Hắn vừa nói vừa làm mẫu. “Nhớ rõ, động tác phải chậm, như vậy mực mới không tràn ra, đã biết chưa?” “Ân, Anh Phác đã biết.” Tiếp nhận nghiên mực trên tay hắn, Anh Phác ra hình ra dáng học động tác vừa rồi của hắn. Trong chốc lát, nàng nhìn thấy nước nguyên bản trong suốt đã biến thành màu đen, rồi càng lúc càng đậm. “Tốt lắm, như vậy là được.” Đan Tế Triệt cầm lấy bút chấm chút mực, rồi chuyên chú vào con số trên quyển sách. Chỉ thấy hắn lật xem một tờ lại một tờ, ngòi bút trên giấy đưa lên hạ xuống, viết xuống một hàng chữ rồng bay phượng múa, Anh Phác thẳng nhìn ngòi bút của hắn, cảm thấy bút ở trên tay hắn giống như là sống, kỳ diệu cực kỳ. Một lát sau, Đan Tế Triệt nguyên bản chuyên chú xem quyển sách đột nhiên ra tiếng, “Thêm mực.” “Thêm mực? Chính là lặp lại động tác vừa rồi sao?” “Đúng.” Không có mực chỉ dùng nước sẽ không thể viết chữ, thế là Đan Tế Triệt buông bút uống ngụm trà. “Được.” Làm cho nước biến đen rất thần kỳ, nàng thật cao hứng lại có thể mài mực lần nữa, bên môi có một chút tươi cười, ánh mắt cũng lòe lòe sáng lên. Thừa dịp lúc nàng mài mực, Đan Tế Triệt hỏi: “Ngươi làm sao có thể biết chữ?” Người nữ nhi quyền quý mới có thể biết chữ, một nha hoàn biết chữ thật làm người ta kinh ngạc. “Ta học qua.” Không ngẩng đầu nhìn hắn, Anh Phác vẫn như cũ chuyên chú mài mực. “Khi nào thì học ?” “Mới trước đây.” Từ lúc có trí nhớ tới nay, mẫu thân chính là cho nàng học song song cả tiếng Trung cùng chữ cái abc, từ điển của nàng luôn nhiều hơn một quyển so với đồng học. “Nha, đến học đường học sao?” Đan Tế Triệt ngữ khí như là đang nói chuyện phiếm, nhưng đáy mắt dấu diếm dò hỏi. Anh Phác bên miệng cười càng sâu, “Không phải, là nương ta dạy.” “Nương ngươi dạy ?” Đan Tế Triệt có chút kinh ngạc, có câu là “nữ tử vô tài tiện thị đức”, làm nương sẽ dạy nữ nhi mình biết chữ sao? “Nữ tử biết chữ không nhiều lắm, mẹ ngươi xuất thân hẳn là không kém?” “nữ tử vô tài tiện thị đức”: nghĩa là con gái không có tài đó chính là đức. “Không phải, ngoại công (ông ngoại) ta là lão sư tư thục, cho nên nương ta mới biết chữ.” Không phải muốn hỏi thân thế của nàng sao, thay vì hắn cứ từng bước từng bước hỏi, chẳng bằng nàng nói hết một lần. “Sau khi ngoại công chết, nương gả đến nơi khác, bởi vì nương thân thể không tốt chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi, lúc không có việc gì làm liền dạy ta biết chữ.” “Thì ra là thế.” Xem ra nương nàng gia thế không tồi, nhà được gả đến hẳn là cũng không tồi, lại làm sao có thể để con của mình lưu lạc như vậy? “Nương ngươi đồng ý cho ngươi đến Đan phủ làm việc sao?” “Không biết, nương ta thật lâu trước kia đã qua đời, bất quá bà hẳn là sẽ không phản đối.” Anh Phác nhún nhún vai, động tác mài mực dừng một chút. Tin tưởng mẫu thân nàng cũng sẽ không nghĩ đến nàng lại xuyên qua thời không đi vào Đại Đường, tuy rằng nàng là sinh viên nổi danh ở đại học y nước Mỹ, nhưng ngoài học ra nàng không có sở trường nào khác, cho dù muốn làm đại phu, nhưng nàng học là Tây y, cùng Trung y hoàn toàn bất đồng, bởi vậy trừ bỏ làm nô bộc, nàng không biết chính mình còn có thể làm cái gì? “Nương ngươi đã tạ thế ?” Nhìn nàng lúm đồng tiền không thay đổi, hắn có chút ngây ngẩn cả người. “Ân.” “Ngươi xem ra giống như không thương tâm?” Là vì kiên cường sao? “Lúc đầu đương nhiên thực thương tâm a.” Hơn nữa còn bởi vì lão nhân bức hôn làm cho nàng không gặp được mẹ lần cuối cùng. Nghĩ đến kia lão tặc tâm tình nàng liền không tốt, thật hy vọng hắn thật nhanh bị báo ứng. Anh Phác mài mực lực đạo tăng thêm chút. “Rồi sao nữa?” “Rồi sao nữa?” Dừng động tác mài mực lại, nàng cuối cùng ngẩng đầu nhìn hướng đại thiếu gia rất nhiều vấn đề này. “Lúc đầu thực thương tâm, rồi sao nữa?” Không biết sao lại thế này, hắn rất muốn biết nàng như thế nào qua được đoạn ngày đau thương kia, tâm tình nàng khi đó hắn rất muốn biết. (ca này nhiều chuyện wá a =.=) Hắn đột nhiên hỏi như vậy, nàng trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào. Đối với mẫu thân bị bệnh chết, nàng sớm có chuẩn bị tâm lý, khi mẫu thân vì thấy thân thể không thoải mái nên đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện là ung thư cổ tử cung thời kì cuối, bác sĩ tuyên bố mẫu thân chỉ còn sống không đến một năm. Sinh lão bệnh tử là chuyện thực tự nhiên, nhưng khi bác sĩ tuyên bố bệnh tình mẫu thân, nàng vẫn là có chút không thể đón nhận, dù sao bà là mẫu thân của nàng, thân nhân duy nhất của nàng. Nhưng sự thật chính là sự thật, không thể trốn tránh được, cho dù thương tâm, cũng phải kiên cường. Nhưng không thể nhìn thấy mẫu thân lần cuối cùng là tiếc nuối cả đời này của nàng, mà hết thảy đều phải trách cái lão tặc kia! Thấy ánh mắt nàng mờ mịt, trầm mặc không nói, Đan Tế Triệt có chút hối hận chính mình hỏi vấn đề này. Chuyện cũ bi thương sao muốn nhớ lại? Hắn hiếu kỳ nhiều như vậy làm cái gì? “Nếu ngươi không muốn nói cũng đừng nói.”