The secret
Chương 1 : Ngôi biệt thự màu rêu
Đó là một buổi sáng cuối tháng mười trời có sương và hơi se lạnh, cả con phố nhỏ vẫn còn nằm ngủ im lìm, chỉ có hàng cây là đã cục cựa mình thức giấc theo tiếng lá bay lạo xạo dưới lòng đường. Trong không khí đầy ẩm ướt của ban mai vẫn còn thoang thoảng hương hoa lan khiến cho người ta mỗi khi đi qua đoạn đường này đều luôn có một cảm giác thanh tịnh đến lạ. Dọc hai bên phố là hai hàng cây xà cừ cao lớn, không biết chúng đã đứng ở đây bao nhiêu năm rồi mà thân cây chằng chịt những vết sẹo trên lớp vỏ xù xì màu nâu sẫm. Những tán lá vươn cao đan vào nhau thành tầng tầng tán tán lá xanh, mùa hè đứng từ dưới nhìn lên sẽ thấy giống hàng trăm cổng vòm lớn xếp dọc theo con phố nhỏ, hiếm hoi lắm mới thấy một tia nắng lọt qua, chiếu xuống mặt đường.
Dọc theo hai bên phố là những ngôi biệt thự cũ kĩ với tường rào sắt cao, những khoảng sân vườn lớn. Trong mỗi mảnh vườn đều có vô số những chậu hoa cây cảnh, có vườn đặt cả hòn non bộ, bàn uống trà và những chiếc đu nhỏ xinh xắn, đâu đó trong những khu vườn còn có tiếng chim hót vọng ra. Những ồn ào của xe cộ và phố xá đông đúc dường như chẳng bao giờ lọt được tới đây.
Lúc này, đứng trước cổng ngôi biệt thự ở cuối cùng của con phố cụt này là một cô gái ăn mặc giản dị và quê mùa, nước da hơi đen, hai hàng lông mày rậm, đôi mắt to và sâu, nhìn lâu sẽ thấy có cảm giác hơi buồn và u uất. Cô gái này chỉ ngoài hai mươi tuổi một chút, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đã ngả màu, tay xách theo một túi du lịch màu xanh da trời cũng có vài chỗ đã sờn rách.
Cô gái đứng trước cổng sắt lớn của ngôi nhà rất lâu, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn lên vị trí chuông cổng nhưng cứ tần ngần mãi không dám tiến lên bấm gọi. Sau đó, có lẽ cảm giác vẫn còn hơi sớm, cô bèn lùi lại và ngồi xuống gốc cây bằng lăng ở ngay bên trái cổng với dáng vẻ vô cùng mỏi mệt. Ngồi suy nghĩ lung tung một lúc, cô lấy từ trong ngăn ngoài của túi xách ra một tấm hình nhỏ và cứ thế dán mắt vào nó. Nước mắt chảy ra từ lúc nào, nhưng cô cũng không buồn lau đi, cứ ngồi vuốt ve khuôn mặt bên trong trên ảnh mãi.
Chợt có tiếng xe máy nổ vang khiến cô như người trong mộng giật mình tỉnh lại. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc mô tô phân khối lớn vừa dừng trước cổng và lái xe một thanh niên mặc áo đen, đầu đội mũ bảo hiểm che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lùng. Chàng trai dựng xe rồi tháo mũ ra, hai tay bám vào cổng sắt và bắt đầu leo lên. Trèo được qua cổng rồi, chỉ nghe một tiếng "huỵch" rất mạnh từ bên kia cổng phát ra, chàng trai đã nhảy qua bên đó. Vài giây sau, cánh cổng từ từ mở ra, xuất hiện phía sau đúng là chàng trai ấy. Anh ta bước ra định dắt xe vào thì lúc này mới phát hiện ra cô gái nhà quê kia đang nhìn mình chằm chằm. Không nói gì, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy một tiếng "hừm" nhẹ đầy bực bội, sau đó anh ta dắt xe vào và cánh cổng cũng từ từ khép lại.
Từ đầu đến cuối, cô gái kia vẫn không nói một lời nào. Cất tấm ảnh vào trong túi, cô đứng dậy phủi phủi lại quần áo và đi đi lại lại vài bước, cũng sắp đến giờ người trong ngôi nhà này thức dậy.
Quả nhiên, chừng mười lăm phút sau, cánh cổng sắt lại mở ra một lần nữa, một phụ nữ trung niên bước ra và tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô.
- Sao cháu tới sớm vậy? Bác tưởng đến trưa cháu mới lên?
- Cháu đi nhờ xe chở hàng của anh Hải lên đây nên đi sớm bác ạ!
- Ờ, thôi vào nhà đi, chừng nào chị chủ nhà dậy thì bác sẽ dẫn cháu đi gặp. Bác có nói qua chuyện của cháu rồi, nhưng chị ấy nói phải xem cháu thế nào đã rồi mới quyết.
- Vâng, cháu cảm ơn bác.
Cô gái gật đầu, nhoẻn miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh và đều tăm tắp rồi bước vào trong, người phụ nữ trung niên kia lại đóng cổng lại.
Khuôn viên bên trong ngôi biệt thự có vẻ rộng hơn từ bên ngoài nhìn vào với toàn một màu xanh của cây cảnh. Giữa vườn có một hồ nước, giữa hồ có một mái đình hình lục giác, ở trong đình kê một bộ bàn uống trà. Có một cây cầu gỗ sơn đỏ bắc qua đó. Dưới hồ nước có vài cụm hoa súng trắng, lẫn trong đó vẫn còn mấy lá sen già chưa kịp lụi. Ngay đầu góc sân đi vào cổng có một cây si già, rễ cây đâm xuống tua tủa. Dưới gốc cây si ấy có một chiếc xích đu sơn màu trắng nhìn nổi bật lên hẳn trong màu xanh mướt của cây vườn.
Ngôi biệt thự nằm sau khoảng vườn có màu rêu với dáng vẻ cũ kĩ, đôi chỗ trên tường thậm chí còn có những mảng đen do móc và rêu bám lại. Màu sắc khiến cho nó có một vẻ ảm đạm khó nói, dường như cuộc sống trong ngôi nhà này cũng lặng lẽ và buồn chán như cái màu sắc u ám ấy vậy.
Bước trên con đường dẫn vào sân, cô gái gần như không thể rời mắt khỏi hai hàng hoa cẩm tú cầu trồng ở hai bên lối đi. Chủ của ngôi nhà này có lẽ là người rất yêu hoa và cây cảnh nên giữa màu xanh mướt của những cây vạn tuế, cây xanh, nhật quỳnh,... còn có cả sắc đỏ của hoa hồng, sắc vàng tươi của hoa cúc hay những mảng màu rối rắm và kiêu kỳ do những nhánh hoa lan rừng mang lại.
- Đi, vào đây cháu.
Tiếng người phụ nữ ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô gái. Hai người đang đi men theo một lối nhỏ lát bằng gạch đỏ ở bên hông ngôi biệt thự dẫn ra phía sau. Con đường nhỏ này cũng trồng đầy hoa thủy tiên ở hai bên khiến cho bên cạnh màu xanh rêu của ngôi nhà lại bừng lên một màu hồng ấm áp và kiêu sa.
Mở cánh cửa sắt nặng nề ở phía sau ngôi nhà, người phụ nữ trung niên dẫn cô đi vào bếp, đi qua một đoạn hành lang ngắn, cuối cùng mở cửa một căn phòng nhỏ tối om ngay gần chân cầu thang. Người phụ nữ tiến vào trước, tay lần tìm công tắc điện rồi bật lên, vẫy tay ra hiệu cho cô gái vào và nói:
- Đây là phòng của cô, sau này cháu cũng sẽ ở đây. Nhà tắm và bếp ăn ở ngay bên cạnh. Cháu rửa mặt mũi đi rồi ra phụ cô dọn dẹp và nấu bữa sáng. Cô chỉ hướng dẫn cho cháu một ngày hôm nay thôi, sáng mai cô sẽ về quê. Cháu ở lại cố gắng nhé!
- Vâng, cháu nhớ rồi cô ạ! - Cô gái hít vào một hơi thật sâu rồi gật đầu đầy kiên quyết.
***
- Linh, em định làm vậy thật sao? Em định đi thật à? Bé Thiên Ý không thể xa em một ngày được, em biết điều đó mà.
- Nếu sống mãi với em thế này nó sẽ không có tương lai gì cả. Em muốn cho nó một cuộc sống tốt đẹp hơn. Chị Như cũng muốn như vậy thôi.
- Cuộc sống tốt đẹp? Nếu chỉ cần như vậy thì anh tự tin là anh có thể đem lại cho em và Thiên Ý. Em ở lại đi.
- Thôi, em đã quyết định rồi. Anh và bác gái giúp em lo cho Thiên Ý ít bữa nhé, em sẽ sớm quay lại thôi.
- Linh.
- Em xin lỗi anh, anh Phong.
***
Tiếng mở cửa khiến Linh giật mình thoát khỏi suy nghĩ miên man và nỗi đau đớn dường như có thể bật thành tiếng khóc lúc này. Là người phụ nữ ban sáng đã dẫn cô vào đây, cũng là người cùng quê với cô, người đã đồng ý nhường lại cho cô công việc người ở trong ngôi nhà này, người mà có lẽ cô sẽ phải mang ơn suốt đời. Người phụ nữ quê mùa ấy tên là Hiền.
Bây giờ đang là buổi trưa, cả nhà chủ đã đi ngủ sau bữa cơm do chính tay cô làm. Bác chủ nhà có vẻ ưng ý với Linh nên đã đồng ý cho cô ở lại ngay, còn dặn bác Hiền chỉ cho cô những việc cần làm trong ngày ngay.
- Cháu thấy ở đây thoải mái chứ?- Bác Hiền ngồi xuống đầu giường hỏi, trên mặt có chút lo lắng.
-Tốt lắm bác ạ!- Linh gật đầu cười.
Thấy bác Hiền có vẻ không tin tưởng những lời mình nói, cô lại tiếp:
- Cháu thật sự nghiêm túc với việc này. Bác đồng ý giúp cháu là cả đời này cháu phải mang ơn bác rồi.
- Bác không phải muốn nói chuyện ơn huệ gì cả, mà hơn nữa nếu nói chuyện ấy thì bác phải là người cám ơn trước. Vợ chồng an chị Phương ở đây rất tốt bụng, bác không muốn làm việc gì thất đức ảnh hưởng tới họ.
- Những gì cháu nói với bác là sự thật. Nếu bác thương cho hoàn cảnh của cháu thì mong bác hãy giúp cháu.
- Thôi được rồi. Thực ra vì họ tốt bụng nên bác cũng không ngại để cho cháu vào đây làm. Nhưng dù sao người giúp việc thì vẫn mãi là người giúp việc, cơ cực và tủi nhục nhiều lắm cháu ạ!
- Cháu hiểu.
- Sáng mai bác sẽ về quê, cháu ở lại cố gắng nhé! Hai bác chủ thì không sao. Bác trai là bộ đội đã nghỉ hưu nhưng cũng đi suốt, còn bác gái thì bận bịu cả ngày với đứa cháu ngoại nên không có thời gian cơm nước và dọn dẹp nhà cửa. Mấy cậu con trai thì có phần trái tính trái nết một chút, cháu chỉ cần nhẫn nhịn là được. Cũng may là có ba cậu con trai thì một cậu đã ra ở riêng, một cậu cũng đi suốt không về, chỉ có cậu út vẫn còn sống cùng anh chị ấy thôi.
Bác Hiền thở dài một tiếng khi nói tới mấy đứa con của hai bác chủ nhà, dường như chính bác cũng khó lòng mà chịu đựng được tính nết của những anh con trai nhà này, mà theo bác thì không có được một chút tính tốt nào của bố mẹ cả.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
117 chương
10 chương
1127 chương
45 chương
70 chương