Yên Vũ

Chương 84

Yên Vũ nhìn gói thuốc trong tay nàng ta, chợt cảm thấy hốt hoảng. Thì ra nàng ta không chỉ đến hù doạ mình một chút, ngược lại đến có chuẩn bị! “Được.” Yên Vũ mỉm cười đồng ý. Gọi Tô Vân Châu vào, cầm thuốc đi nhà bếp sắc. Thấy nàng đồng ý sảng khoái như vậy, Lâm Ngọc Dao trái lại vô cùng khiếp sợ, ra lệnh Linh Lung giám thị toàn bộ quá trình, e sợ nàng lừa gạt. Đến khi thuốc sắc xong được bưng lên. Vẻ mặt Lâm Ngọc Dao hơi kích động nhìn chén thuốc. Nàng ta hết sức rõ ràng cái gì mà trước khi nàng ta xuất giá không cho phép Yên Vũ mang thai, bất quá chỉ là che giấu tai mắt người khác mà thôi. Đây chính là thuốc cực hàn, uống vào một chén thuốc thì đời này Yên Vũ cũng đừng nghĩ tới mang thai con của biểu ca! Dám tranh biểu ca với mình, mình há có thể để cho nàng ta sống dễ chịu? Yên Vũ nhận lấy chén thuốc, nâng mắt nhìn Lâm Ngọc Dao. Thấy vẻ mặt của nàng ta mơ hồ lộ ra gấp gáp, nàng cúi đầu nhìn nước thuốc đen đặc trong tay, chậm rãi thổi. Thuốc tránh thai. Là tránh tạm thời? Hay tránh cả đời? Lâm Ngọc Dao vội vã đưa tới như vậy, còn muốn tận mắt nhìn nàng uống vào, sợ rằng không phải đơn giản là tạm thời như vậy. Nàng tính kế Tuyên Thiệu. Đem chính mình cho hắn. Bất quá là muốn gạt lấy tín nhiệm của hắn, được ở lại Tuyên phủ, tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh mà thôi. Vả lại nàng và biểu ca đã không còn khả năng. Có thể mang thai hay không, có thể được làm mẹ hay không, đối với nàng mà nói, dường như đã không có ý nghĩa gì nữa. Yên Vũ hơi chần chờ, đợi thuốc không còn nóng nữa, liền đưa đến bên miệng. Nụ cười của Lâm Ngọc Dao đã hiện lên khoé miệng. Uống vào đi, uống vào, sẽ tuyệt hậu hoạn! Nhìn thấy chén sứ men xanh đã đến bên miệng Yên Vũ, nước thuốc đen đặc đã chảy tới trong miệng nàng ta. Bỗng nhiên xoảng… một tiếng vang thanh thuý. Chén sứ thanh hoa mỏng mà trong suốt theo tiếng vang, bể nát. Nước thuốc đen đặc lập tức vẩy lên cả người Yên Vũ. Yên Vũ như là bị thứ gì đánh trúng, lùi lại hai bước, chợt ngã ngồi trên đất. Lâm Ngọc Dao trố mắt nhìn biến cố đột phát trước mắt, cùng nha hoàn của nàng ta ngơ ngác nhìn nhau. Không biết sao. Chỉ có Tô Vân Châu xoay mặt nhìn ra ngoài. Nàng ta vừa mới nhìn thấy một hạt châu tốc độ cực nhanh đánh vào trên chén. Chính hạt châu này đã đánh nát chén thuốc. Tuyên Thiệu sầm mặt cất bước đi vào. Lâm Ngọc Dao thất kinh nhìn hắn. Nàng ta không ngờ rằng biểu ca sẽ trở về vào lúc này. Nhưng Tuyên Thiệu ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng ta, đi thẳng tới bên cạnh Yên Vũ đang ngã ngồi trên đất, giơ tay kềm lên cằm của nàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng. “Nhổ ra cho ta!” Cằm Yên Vũ bị hắn bóp đau, liên tục lắc đầu. “Không có, còn chưa có uống vào!” “Nôn ra! Một chút cũng không được!” Tuyên Thiệu lạnh lùng nói. Lực tay của hắn rất lớn, Yên Vũ cảm thấy cằm của mình đều bị hắn bóp nát. Trong lòng biết hắn đang tức giận, không dám làm trái, nằm úp sấp một bên, nôn ra một trận. Tuyên Thiệu lại đặt tay ở trên lưng nàng, đẩy nội lực lên phía trên. Nàng lập tức cảm thấy trong dạ dày nháo nhào, miệng nôn mửa liên tu, nôn đến nỗi bụng không dừng được, mật đắng đều nôn ra, nôn đến hai mắt nước mắt lưng tròng vẫn không dừng được. Cho đến khi Tuyên Thiệu nhẹ vỗ về lưng nàng, nàng mới chậm rãi dừng lại. Lúc này, khắp nơi bên trong phòng chính đều tản mác mùi khó chịu. Nhưng Tuyên Thiệu nửa ngổi nửa quỳ bên cạnh Yên Vũ, tựa như không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn thẳng nàng. “Nói cho ta biết, nàng biết đó là thuốc gì không?” Yên Vũ đã nôn đến không còn một chút sức lực, yếu ớt ở trong lòng Tuyên Thiệu, vô lực lắc đầu. Lâm Ngọc Dao và Linh Lung đứng ở một bên run rẩy, nơm nớp nhìn một màn trước mắt. Nàng ta chưa từng thấy qua biểu ca hung dữ như vậy, chưa từng thấy qua vẻ mặt lạnh có thể đông chết người của biểu ca như bây giờ. Một nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân bốc lên đỉnh đầu. Lúc ánh mắt Tuyên Thiệu lạnh như băng quét về phía nàng ta, nàng ta suýt nữa chạy lấy mạng. “Còn chưa cút!” Lâm Ngọc Dao run lẩy bẩy, liền kéo Linh Lung chạy ra ngoài. Bị vấp ngưỡng cửa suýt chút nữa ngã sấp xuống, bộ dáng liều mạng bỏ chạy vô cùng chật vật. Tuyên Thiệu bế Yên Vũ, đi về phía phòng trong. Tô Vân Châu ngơ ngác đứng tại chỗ, có chút mờ mịt luống cuống. Ai có thể nói cho nàng biết, đó là tình huống gì không? Nàng nên làm cái gì đây? “Thu dọn.” Có lẽ Tuyên Thiệu thấy nàng ta ngơ ngác, mất hết hồn vía, liền phân phó một câu. Rồi bế bổng Yên Vũ lên, đi vào phòng trong. Yên Vũ bị ném lên chiếc giường lớn, rộng rãi thoải mái bằng gỗ đàn hương. Trong miệng vẫn là vị mật đắng. Nàng làm thế nào cũng không ngờ Tuyên Thiệu sẽ trở về vào lúc này. Tuyên Thiệu bỗng xé đi y phục bị thuốc vấy vào, ép người lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng. “Nàng không muốn làm vợ ta như vậy? Không muốn sinh con cho ta?” Yên Vũ chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh. Nàng giơ tay lên ôm lấy trước ngực mình. Nhắm chặt mắt lại, bởi vì nôn dữ dội mà trong mắt nổi lên nước mắt. “Công tử…” Nàng còn chưa dứt lời, âm cuối run rẩy vỡ vụn. Tuyên Thiệu không chút thương tiếc mạnh mẽ xâm nhập, lạnh như băng không hề có tình điệu. Nàng đau đến hàm răng đều run rẩy. “Công tử…Đừng…” “Không phải là nàng muốn ở lại bên cạnh ta sao? Không phải là nàng cố ý tiếp cận ta sao? Ta tín nhiệm nàng, cho nàng vị trí chính thê, nàng không muốn! Hết lần này tới lần khác tự cho là đúng như thế! Hiện tại, đây là nàng nên được! Là nàng tự tìm!” Tuyên Thiệu mạnh mẽ hạ xuống, giọng nói càng lạnh lùng. Yên Vũ đau nhịn không được rơi lệ, nhưng không gợi dậy nổi chút thương tiếc nào của hắn. Hắn sẽ không nói cho nàng, sau khi trải qua đêm đó, hắn vốn định bảo vệ nàng thật tốt, hắn sẽ không đụng vào nàng cho đến khi cưới nàng vào cửa. Đêm hôm ấy chỉ là hành động bất đắc dĩ. Hắn muốn cho nàng một hồi ức tốt đẹp của đêm tân hôn. Hắn muốn nâng nàng trong lòng bàn tay, bảo vệ nàng thật tốt. Mặc kệ nàng rốt cuộc ôm mục đích gì mà tiếp cận hắn, hắn đều có thể không truy cứu, chỉ chờ nàng nguyện ý mở rộng cửa lòng, tự mình nói tất cả cho hắn biết. Hắn sẽ giúp nàng, sẽ chăm sóc nàng, sẽ che chở nàng tất cả. Tin tưởng nàng, yêu nàng. Thế nhưng không ngờ, sau khi hắn mang nàng đi xem nhà mới của bọn họ thì nàng lại nói cho mẫu thân biết. Sau khi biết rõ thuốc Lâm Ngọc Dao đưa tới là thuốc tránh thai thì vẫn không chậm trễ chút nào uống vào! Tín nhiệm của hắn, quan tâm của hắn, ở trong mắt nàng lại không đáng một đồng như vậy! Tô Vân Châu đang ở gian ngoài dọn dẹp đồ bẩn thì nghe trong phòng truyền đến thanh âm đứt quảng, sắc mặt trắng bệch. Run lẩy bẩy, làm sao cũng không quét được sạch sẽ. Yên Vũ cô nương thật đáng thương… Tuyên công tử đang hành hạ nàng ta sao? Mình có muốn đem chuyện này nói cho sư huynh, để cho sư huynh đến cứu Yên Vũ cô nương hay không đây? Lúc Tuyên Thiệu ngừng lại thì lệ trên mặt Yên Vũ đều khô rồi. Nàng mặt không chút cảm xúc nằm ở dưới thân Tuyên Thiệu. Môi trên môi dưới đều là một loạt dấu răng đỏ tươi. Tuyên Thiệu khoác áo lên, đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: “Thứ ta cho ra, cho tới bây giờ không phải do người khác cự tuyệt. Hôn kỳ được định vào mười tám tháng sau, nàng, tự thu xếp ổn thoả đi.” Nói xong, hắn liền không chậm trễ chút nào rời đi. Thân thể Yên Vũ đau nhức, tâm càng đau hơn, đau đến ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động. Nhưng cả người phơi bày trong không khí đều co rúm lại, không biết là lạnh hay là đau. Nàng nâng tay kéo qua cái chăn mỏng đắp lên trên người. Tự an ủi mình, một lần cùng hai lần cũng không có gì khác nhau… Đúng vậy, không có gì khác nhau. Yên Vũ vẫn nằm trên giường cho đến buổi tối cũng không ngồi dậy. Vừa ói ra một trận lớn như vậy, trong bụng đã sớm trống rỗng. Nhưng nàng cũng không muốn ăn mấy. Đã lên đèn, Tuyên Thiệu cũng không trở lại. Trái lại, Tô Vân Châu lặng lẽ chuồn vào, nửa ngồi nửa quỳ trên chỗ để chân bên cạnh giường, khẽ kêu: “Yên Vũ, ngươi sao rồi?” Yên Vũ chậm rãi mở mắt. “Ta không sao.” “Ta kêu sư huynh tới cứu ngươi nhé? Tuyên công tử kia nhìn thật sự đáng sợ!” Tô Vân Châu giảm thấp âm thanh, nói. Yên Vũ lắc đầu. “Không sao, đừng nói cho Tần Xuyên.” Tô Vân Châu còn đang muốn nói cái gì, Yên Vũ lại nghe tiếng bước chân của Tuyên Thiệu vào viện. “Hắn đã trở về.” Yên Vũ lập tức cắt ngang Tô Vân Châu. Tô Vân Châu chậm rãi đứng lên từ bên giường, khom người thu ánh mắt lui đến gian ngoài. Còn chưa ra khỏi phòng liền gặp Tuyên Thiệu nhấc chân vào cửa. Nàng ta sợ đến nỗi run một cái, lui đến bên tường. Tô Vân Châu luôn luôn hấp tấp, hôm nay ngược lại bị Tuyên Thiệu làm cho kinh sợ. Tuyên Thiệu lạnh lùng liếc nàng ta một cái, không nói một câu đi vào phòng trong. Thấy Yên Vũ vẫn nằm trên giường thì nhếch miệng cười như không cười. “Chờ ta à?” Yên Vũ cả kinh, cho là hắn còn muốn tới, mới rồi đau đớn như vậy… Muốn lắc đầu, lại sợ chọc giận hắn, nhất thời ngơ ngẩn, không biết nên phản ứng như thế nào. “Không phải thì nhanh lên một chút, ta còn chưa dùng bữa tối đó.” Tuyên Thiệu đứng ở một bên nhìn nàng. Yên Vũ ôm chăn ngồi dậy, nhìn thấy trên chiếc bàn con ở bên cạnh đã để một bộ đồ mới, lúng túng nhìn Tuyên Thiệu một chút. “Xin công tử ra phòng ngoài.” Tuyên Thiệu cười trêu tức. “Chỗ nào của nàng mà ta chưa có nhìn qua? Vẫn còn tránh né sao?” Yên Vũ khó xử trong lòng, biểu hiện trên mặt cứng ngắc, ôm chăn ngồi đó, không nhúc nhích. “Cần ta tới giúp nàng không?” Tuyên Thiệu khoanh tay, xa xa nhìn xuống nàng. “Không muốn ta động thủ thì nhanh chút.” Yên Vũ cảm thấy áp lực gấp bội, xốc chăn xuống giường. Một vài dấu hôn đỏ sẫm trên người mảnh khảnh bóng mượt, càng tôn lên làn da trắng không tỳ vết, mịn màng như mỡ đông. Con ngươi như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu lại sâu thêm vài phần. Thấy động tác của nàng cứng ngắc, gượng gạo, cuối cùng kềm chế mình không có tiến lên. Yên Vũ mặc xong y phục thì bữa tối đã được dọn xong ở phòng ngoài. Đã sớm qua thời gian bữa tối, nhưng vì Tuyên Thiệu làm việc và nghỉ ngơi bất định nên trong phòng bếp nhỏ của viện hắn vẫn lưu lại người chờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhóm bếp. Bữa tối có bốn món ăn, hai món canh, có vẻ rất đơn sơ so với ngày thường phong phú. Tuyên Thiệu ngồi đàng hoàng ở trước bàn, nhưng không chạm vào đũa. Yên Vũ theo thói quen ngày thường ngồi ở bên cạnh hắn, thấy hắn bất động thì cũng không cầm đũa, bình tĩnh nhìn hắn. “Chẳng phải công tử đói bụng sao?” Tuyên Thiệu lườm nàng. “Làm thế nào hầu hạ phu quân, nàng không biết sao?” Yên Vũ nghẹn họng, một tay kéo tay áo, một tay cần lên đôi đũa gắp cá chim bày ở gần nhất, đặt vào trong dĩa của Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu vẫn bất động, chỉ hờ hững nhìn nàng. Đầu chân mày của Yên Vũ cau lại. Vốn Tuyên Thiệu là một người rất dễ hầu hạ, hôm nay lại thất thường như vậy. Làm khó dễ người ta ở khắp nơi mới là tính tình thật của hắn sao? Nếu sớm biết một chén thuốc tránh thai sẽ khiến cho hắn nói trở mặt liền trở mặt thì nàng sẽ tạt toàn bộ chén thuốc kia vào mặt Lâm Ngọc Dao, tuyệt đối sẽ không uống vào! Yên Vũ suy đoán ý tứ dưới gương mặt lạnh lùng của Tuyên Thiệu, dùng đôi đũa tỉ mỉ lựa xương cá ra. Thấy hắn vẫn không cầm đũa lên, liền dứt khoát gắp thịt cá đặt ở bên miệng hắn. Quả nhiên thấy Tuyên Thiệu há miệng ra, ngậm thịt cá vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt. Thì ra “hầu hạ”của hắn là cách hầu hạ như thế này! Lục Bình, Tô Vân Châu cùng mấy nha đầu mới mua đều đứng ở một bên. Mặc dù trong lòng Lục Bình kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không quá lộ ra. Ngược lại Tô Vân Châu mãi trừng mắt đến nỗi con ngươi cũng sắp rớt ra. Hồi sớm chẳng phải Yên Vũ cô nương còn bị Tuyên công tử này hành hạ sao? Sao nhanh như vậy đã sáp lên rồi? Thảo nào nàng ta không để cho mình đi nói cho sư huynh biết. Có thể nàng cho rằng là hành hạ, nhưng có lẽ người ta vui vẻ chịu đựng nhỉ? Tô Vân Châu nghĩ như vậy. Yên Vũ đã đút vài miếng đồ ăn vào miệng Tuyên Thiệu. Nhưng không có đụng vào dĩa cá chim nữa. Đồ ăn xung quanh đều đút cho hắn ăn, nhưng cá chim nhiều xương, nàng cần gì tìm phiền phức cho mình. Lại thấy Tuyên Thiệu chỉ chỉ vào dĩa cá chim, làm như không thấy đối với đồ ăn nàng gắp ở bên miệng. Trong lòng biết hắn có ý định làm khó dễ mình, Yên Vũ không thể làm gì hơn là cam chịu số phận gắp cá chim, lựa xương, đút hắn ăn. Đến khi hắn ăn uống no đủ thì sắc mặt hoà hoãn vài phần. Yên Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, ăn qua loa vài miếng liền kêu người dọn cơm xuống, dọn trà lên. Thường ngày, hắn uống vài hớp trà rồi đi. Nhưng hôm nay không thấy Tuyên Thiệu có ý rời đi. Uống trà xong, kêu người dời hồ sơ đến trong phòng ngủ. Hắn dựa ở trên trường kỷ, yên lặng xem. Hắn đây là, không định đi sao? Khi thân ở trong nước sôi lửa bỏng, Yên Vũ mới chợt phát hiện, thì ra từ trước đến nay Tuyên Thiệu vẫn đối với nàng rất tốt. Để nàng cùng dùng bữa, nhưng lúc nào cũng là hắn gắp cho nàng nhiều hơn. Uống trà xong, thấy nàng hơi buồn ngủ, hắn liền đứng dậy rời đi. Để lại phòng ngủ rộng lớn cho nàng, bản thân hắn thì mỗi ngày đi ngủ ở thư phòng. Nàng lo lắng lỗ tai sẽ không lành lại, hắn liền mỗi lần đều an ủi nàng, khiến cho nàng thả lỏng lòng. Trong ngày thường công vụ bề bộn, nhưng đặc biết nhín chút thời gian đưa nàng đi ngoại thành tái khám. Sợ nàng xuất giá giản dị bị người ta nghị luận, đặc biệt mua toà nhà ở thành nam. Lo lắng nàng sau này bị người của Tuyên gia khi dễ, thà rằng lưng gánh chỉ trích mà dọn ra khỏi Tuyên phủ. Thậm chí nói với nàng, có chuyện gì khó xử thì nói cho hắn biết, hắn nhất định giúp nàng… Nhưng nàng một lòng chỉ muốn báo thù, nên đối với nhu tình của hắn thì chỉ làm như không thấy. Chỉ có đến khi hắn trở mặt thì nàng mới giật mình hiểu được, thì ra hắn luôn luôn yên lặng bỏ ra. Yên Vũ thầm cười khổ. Cuộc đời này đã định trước nàng phải phụ người đối tốt với nàng, bất kể là biểu ca hay là Tuyên Thiệu… Thù, nàng nhất định phải báo. Nếu kết cục đã định trước thì hãy để cho hắn hận nàng là được rồi. Yên Vũ lại nấu bình trà, đặt trên chiếc bàn con bên tay hắn. Một mình cầm lấy “Thái bình ngự lãm” lần trước chưa xem xong, ngồi ở trên ghế cách đó không xa, chậm rãi lật qua từng trang. Thời gian như yên tĩnh lại giữa từng trang sách chuyển động. “Thái bình ngự lãm” khô khan vô vị nhưng Yên Vũ lại xem vô cùng mê mẩn. Thậm chí không phát hiện hồ sơ trong tay Tuyên Thiệu vẫn dừng lại tại trang mà hắn cầm lên ngay lúc đầu, chưa hề đổi. Tầm mắt của hắn hơi lướt nghiêng qua hồ sơ, rơi vào trên mặt mịn màng của nàng. Nhìn lông mi thật dài của nàng nhẹ nhàng chớp, giống như hồ điệp vỗ cánh, yếu đuối nhưng có một dạng đặc biệt kiên cường. Giống như hắn không hiểu vì sao nàng không chịu tin, chỉ dựa vào bản thân mình. Rõ ràng hắn đã nói với nàng, sẽ giúp nàng… Đêm đã khuya, tiếng mõ xa xa truyền đến. Yên Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt của Tuyên Thiệu. Hai người đều sững sờ. Tuyên Thiệu vẻ mặt lãnh đạm, ngó đi chỗ khác. Nhưng Yên Vũ hơi khẩn thiết đứng dậy. “Công tử, người có nghe được không?” “Cái gì?” Tuyên Thiệu không nhìn nàng, vẫn xem hồ sơ từ khi mở ra nhưng chưa từng đổi một trang ở trong tay. “Âm thanh gõ mõ, ngài có nghe được không?” Yên Vũ thấp thỏm, mong đợi hỏi. Tuyên Thiệu bỏ hồ sơ xuống, chăm chú nhìn nàng. “Lỗ tai của nàng đã khôi phục?” Yên Vũ nhếch miệng cười. “Mong là như vậy, sau này lại có thể dốc sức cho công tử rồi!” Như thế, ít nhiều có thể giảm chút cơn giận của hắn chứ? Nhưng thấy sắc mặt Tuyên Thiệu lạnh lẽo. “Không có ngươi, chỉ sợ hoàng thành ty không vượt qua nổi hả?” “Ta không phải ý này…” Sao hắn lại khó hầu hạ như vậy? Rõ ràng là nàng biểu thị lòng trung thành kia mà? Tuyên Thiệu “thịch” ném hồ sơ trong tay xuống. Quay về chỗ nàng đang ở, hắn chỉ cảm thấy bốn bề đều quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng. Tâm phiền ý loạn, một chữ cũng không xem vào. Yên Vũ sợ hãi, luống cuống đứng xuôi tay. Hắn tiến lên ôm lấy nàng, không nói lời nào, ném nàng lên giường. Yên Vũ vội nhắm mắt lại. Trong lòng tự lặp lại với mình, ba lần cùng hai lần cũng không có gì khác nhau, đừng nổi giận, đừng giãy dụa… Trước đây, hoa nương trong lâu nói qua, càng giãy dụa thì người đàn ông càng bị kích thích… Nàng đang trấn an mình, nhưng phát giác Tuyên Thiệu đã nằm xuống bên cạnh nàng. Cũng không cởt nút áo của nàng, chỉ ôm nàng vào trong ngực. Nàng cứng người không dám động đậy. Bên tai, bên mặt đều là hơi thở của hắn. Yên Vũ chẳng biết mình ngủ lúc nào, lại càng không biết trời chưa sáng Tuyên Thiệu đã mang theo hồ sơ rời đi. Người ngoài chỉ thấy huy hoàng ở trước mặt của Tuyên Thiệu nhưng không nhìn thấy nỗ lực ở phía sau của hắn. Hắn cả ngày nghiên cứu vụ án đến đêm khuya, trời chưa sáng đã thức dậy tập võ. Nếu không có nỗ lực mỗi ngày thì sao tuổi còn trẻ như thế mà võ nghệ tuyệt vời. Khi Yên Vũ thức thì chỉ cảm thấy eo đau mỏi, cũng chẳng biết một âm mưu đang lặng lẽ tới gần. Tuyên Thiệu bị Tuyên Văn Bỉnh gọi đến chính viện. Bên trong thư phòng của Tuyên Văn Bỉnh, hai cha con mặt lạnh đối diện nhau. “Ngươi mua toà nhà ở thành nam?” “Có quan hệ gì với ông chứ?” Tuyên Văn Bỉnh lập tức bị con trai chọc giận, vỗ án. “Chỉ cần ta còn chưa chết thì ngươi không thể dọn ra Tuyên phủ!” Tuyên Văn Bỉnh tức giận nói. Tuyên Thiệu lãnh đạm nhìn ông ta. “Lại là vì mặt mũi của ông à? Ông chưa từng thật sự coi ta là con của ông?” Lồng ngực Tuyên Văn Bỉnh phập phồng. “Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?” “Đừng kéo sang cái khác, có chuyện thì nói đi.” Lạnh lùng của Tuyên Thiệu không giống như là đối với người cha ruột của mình. Tuyên Văn Bỉnh nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, thoả hiệp nói: “Ta có thể đồng ý ngươi cưới nha hoàn kia, nhưng ngươi tuyệt không thể dọn ra khỏi Tuyên phủ.” Tuyên Thiệu nghe vậy thì nhìn lại ông ta. “Ta cưới nàng ấy, không cần ông đồng ý.” Tuyên Văn Bỉnh cau mày. “Ta đã nói với Ngự sử Chu đại nhân, nhận nha hoàn kia làm đích nữ của ông ấy. Cho nha hoàn đó một xuất thân coi được. Như vậy, ngươi cũng không đồng ý sao?” Tục ngữ nói, không ai biết con hơn cha. Tuyên Văn Bỉnh lấy xuất thân của Yên Vũ đến thương lượng với Tuyên Thiệu, quả nhiên Tuyên Thiệu động tâm. Thời gian hắn ở quan trường dù sao cũng không như phụ thân. Nếu việc này do phụ thân đứng ra, dĩ nhiên dễ dàng hơn so với hắn. Không phải là không dọn ra khỏi Tuyên phủ sao? Yên Vũ dường như cũng không muốn dọn ra ngoài. Vậy thì như ý của nàng ấy đi! “Được. Ngày được định là mười tám tháng sau.” Tuyên Thiệu gật đầu nói.