Yên Vũ

Chương 83

Yên Vũ giấu thuốc độc ở trong lòng, ngồi lên xe ngựa. Xe ngựa đi loanh quanh, cũng chưa trở về Tuyên phủ. Mà dừng lại bên ngoài một toà nhà ở thành nam. Vẻ mặt Tuyên Thiệu càng dịu dàng, dắt tay nàng xuống xe ngựa. Nàng nâng mắt nhìn về phía bậu cửa. Trên cửa chính chưa treo tấm biển. Cửa lớn màu đỏ, đinh tán màu vàng, hai con sư tử ngậm hòn ngọc bằng đá ngồi xổm ở cửa chính, thật là uy vũ, khí phách. Trên mỗi bậc thang khắc mây các tường tinh xảo, khiến cho người ta không đành bước lên. Tuyên Thiệu quay sang nhìn vẻ mặt của nàng. “Vào xem một chút.” Yên Vũ gật đầu, theo hắn từ cửa chính vào trong nhà. Đây là một ngôi nhà lớn gồm ba căn nhà nhỏ, tiền viện có xà nhà được chạm trổ, hậu viện có cầu nhỏ, nước chảy, hòn non bộ, cầu nổi, đặc sắc, đẹp vô cùng. Yên Vũ vừa chậm rãi theo Tuyên Thiệu đi tới, vừa thấp thỏm trong lòng không thôi. Không phải là Tuyên Thiệu muốn an bài nàng ở bên ngoài chứ? Thuốc độc đã tới tay. Kế tiếp nàng cần phải làm là đạt được hảo cảm của Tuyên phu nhân, tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh, xuống tay với ông ta. Nếu Tuyên Thiệu an bài cho nàng ở bên ngoài, đúng là ít đi thị phi ở trong Tuyên phủ. Nhưng nàng cũng mất đi cơ hội tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh! “Thích không?” Tuyên Thiệu hỏi. Yên Vũ vội nâng lên khuôn mặt tươi cười. “Rất đẹp.” “Nàng thích đồ dùng trong nhà bằng chất liệu gỗ gì? Gỗ lê vàng? Gỗ kê sí?” Tuyên Thiệu lại hỏi. Bất an trong lòng Yên Vũ ngày càng dày đặc. “Ở đây?” Tuyên Thiệu nhàn nhạt cười. “Đến ngày chúng ta thành thân, nàng xuất giá từ nơi này được không?” Nghe vậy, yên Vũ lập tức sửng sốt. Thành thân? Xuất giá? Hắn thật sự là định cưới hỏi nàng đàng hoàng sao? Nâng mắt thấy vẻ trang nghiêm trong con ngươi như hắc diệu thạch của hắn, trong lòng Yên Vũ lại dần hiện lên một tầng áy náy. Nàng bất quá là lợi dụng tình cảm của hắn, tiếp cận hắn để mưu cầu tính mạng của phụ thân hắn. Nếu hắn vẫn đối với nàng lạnh lùng vô tình thì con đường này nàng có thể đi không chút do dự, không cố kỵ gì. Nhưng hôm nay, hắn rõ ràng là nghiêm túc… Tuyên Thiệu cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngẩn của Yên Vũ mà mỉm cười. “Nàng không cần lo lắng khẩn trương, đây cũng không phải hoàn toàn vì nàng, ta cũng không thể mất mặt đúng không?” Yên Vũ ồ một tiếng, gục đầu nhìn mũi chân của mình. “Nàng còn chưa nói nàng thích đồ dùng trong nhà gì? Đợi sau khi chúng ta thành hôn thì sẽ dọn tới nơi này ở, được không?” Tuyên Thiệu thản nhiên hỏi. Trong lòng Yên Vũ kinh hãi. Dọn tới nơi này ở? Chẳng phải là nàng ngay cả cơ hội gặp Tuyên Văn Bỉnh cũng không có sao? “Không tốt đâu, như vậy người ngoài sẽ nghị luận công tử.” “Nàng xem ta giống như người sợ bị người ta nghị luận sao?” Yên Vũ yên lặng trong chốc lát, chợt trả lời. “Ta sợ.” Tuyên Thiệu liếc nhìn nàng một cái, mím môi. Đề tài này liền không có tiếp tục. Đến khi tham quan xong cả viện, Tuyên Thiệu liền dẫn Yên Vũ về Tuyên phủ. Hắn còn có việc, chỉ đưa nàng vào cổng trong liền rời đi. Yên Vũ tâm thần không yên, nàng phải làm gì đó để ngăn cản Tuyên Thiệu dọn ra khỏi Tuyên phủ. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng mang theo Lục Bình đi qua một cửa tròn, vào chính viện của Tuyên gia. Đi tới chỗ viện của Tuyên phu nhân, rất cung kính cầu kiến Tuyên phu nhân. Yên Vũ ở Tuyên phủ chủ không ra chủ mà tớ cũng không ra tớ, hơi quá mức xấu hổ. Sống ở trong viện của Tuyên Thiệu thì không cảm giác được, vào chính viện của Tuyên gia thì ánh mắt của các người hầu khác nhìn nàng đều hất mũi lên trời khinh bỉ. Người hầu trong viện của Tuyên phu nhân càng không lấy mắt nhìn nàng. Liên luỵ Lục Bình đi theo nàng cũng có chút không ngóc đầu lên được. Nhưng Tuyên phu nhân trái lại cũng không làm khó nàng, chỉ kêu bọn họ chờ thời gian một chén trà, rồi cho phép nàng đi vào. Yên Vũ vào phòng chính, mới nhìn thấy Lâm Ngọc Dao cũng ở đó.Ánh mắt của Lâm Ngọc Dao như mũi dao rơi ở trên người nàng. “Bái kiến phu nhân, biểu tiểu thư.” Yên Vũ cúi đầu hành lễ. Tuyên phu nhân uống một hớp trà mới chậm rãi mở miệng. “Đứng lên đi.” “Dì, sao bây giờ mèo chó gì cũng có thể tới gặp người hết vậy?” Lâm Ngọc Dao liếc Yên Vũ một cái, mỉa mai nói. Yên Vũ giả vờ kinh ngạc liếc nhìn nàng ta một cái. Nghĩ đến mình còn muốn lưu lại một ấn tượng tốt với Tuyên phu nhân nên đè nén tính tình, không có mỉa mai trả lại. Lời này của Lâm Ngọc Dao rõ ràng là cũng mắng vào chính nàng ta. Tuyên phu nhân ho nhẹ một tiếng. “Ngươi tới có chuyện gì sao?” Yên Vũ cúi đầu. “Dạ, có chuyện. Nô tỳ nghĩ vẫn nên bẩm với phu nhân người biết cho thoả đáng.” Tuyên phu nhân bỏ chén trà xuống. “Nói đi.” Nhưng Yên Vũ chỉ cúi đầu, không chịu mở miệng. Lục Bình ở sau lưng nàng đưa mắt nhìn thoáng qua biểu tiểu thư, khom người lui ra ngoài. Tuyên phu nhân lập tức hiểu rõ, lời này có lẽ để cho người khác biết thì không tốt. Đặc biệt là Lâm Ngọc Dao đã sớm có hôn ước với Tuyên Thiệu càng không thể biết. Tin Tuyên Thiệu muốn cưới người khác gạt được Lâm Ngọc Dao đây, nếu không hôm nay nàng ta thấy Yên Vũ sẽ không chỉ là hai mắt trừng Yên Vũ, không chạy lên vả nàng mới là lạ. “Ngọc Dao, con về trước đi, hoa văn con vẽ dì rất thích. Ngày mai lại mời con qua đây.” Giọng Tuyên phu nhân dịu dàng nói với Lâm Ngọc Dao. Trên mặt Lâm Ngọc Dao cứng lại, ánh mắt hung hăng khoét Yên Vũ. “Dì, có lời gì mà Ngọc Dao không thể nghe sao?” Giọng nói uất ức đến cực điểm, trong giọng nói đã ẩn chứa nghẹn ngào.Ấn đường của Tuyên phu nhân cau lại. “Không có, con không nên nghĩ nhiều. Linh Lung, đỡ tiểu thư ngươi về đi.” Linh Lung thấy miệng tiểu thư mếu máo vẻ muốn khóc, hơi do dự. Nhưng dưới cái nhìn thẳng của Tuyên phu nhân thì không dám nghịch lại, không thể làm gì khác hơn là tiến lên đỡ Lâm Ngọc Dao dậy, khẽ nói ở bên tai nàng ta: “Tuyên phu nhân luôn yêu mến tiểu thư, nếu thật là có chuyện, sẽ không gạt tiểu thư. Tiểu thư không nên chọc giận Tuyên phu nhân mới tốt.” Lâm Ngọc Dao nghe vậy, cầm khăn tay chậm chậm khoé mắt, lúc này mới chậm rãi ra khỏi phòng chính. Từ lần trước bị Tuyên Thiệu không nói hai lời đã đưa đi, nàng ta thật sự sợ. Khó khăn lắm mới giả bộ bị bệnh trở lại Tuyên phủ, nàng ta đối nhân xử thế cẩn thận hơn rất nhiều so với trước đây. Nàng ta từ lúc còn nhỏ đã lớn lên trong truyền thuyết của biểu ca, năm mười ba tuổi tình cờ gặp được biểu ca đến làm khách ở trong nhà, lòng của nàng ta đã không thể tự khống chế được. Nàng ta nhất định phải gả cho biểu ca, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng cướp biểu ca từ bên người nàng ta. Đợi chủ tớ Lâm Ngọc Dao ra khỏi viện. Phòng chính chỉ còn lại hai người Tuyên phu nhân và Yên Vũ. Yên Vũ mới thấp giọng nói rằng: “Hôm nay công tử mang nô tỳ đến một toà nhà ở thành nam, nói… Nói sau khi thành hôn tính dọn vào nhà đó. Nô tỳ quan tâm công tử, không muốn công tử vì nô tỳ mà bị người đời chỉ trích, cho nên vội vội vàng vàng tới bẩm báo cho phu nhân biết.” Tuyên phu nhân nghe vậy thì liếc nhìn nàng thật sâu, một lát mới sâu kín hỏi: “Ngươi thật sự không muốn gả cho Thiệu nhi?” Trong lòng Yên Vũ khẩn trương, mặt lại làm ra vẻ bi thương. “Sao lại không muốn… Chỉ sợ con gái trên đời này không mấy ai không muốn gả cho công tử… Nhưng nô tỳ tự biết thân phận hèn mọn, không xứng với công tử, chỉ cần có thể ở lại hầu hạ bên cạnh công tử đã là phúc lớn. Ngàn vạn không muốn bởi vì nô tỳ mà khiến cho công tử mang tiếng xấu.” Tuyên phu nhân thấy nàng nói chân thành, yên lặng gật đầu. “Ngươi cũng thật là một người hiểu chuyện, chỉ tiếc… loại chuyện thân phận này không phải do người. Ngươi cũng chớ oán ta, đến khi ngươi có con cái thì có thể tự hiểu rõ tâm của một người làm mẹ.” “Nô tỳ hiểu được.” Yên Vũ đứng xuôi tay, trầm tĩnh giống hoa lan, không thấy kiêu căng chút nào. So với tính tiểu thư của Lâm Ngọc Dao, Tuyên phu nhân càng hài lòng với Yên Vũ trầm ổn biết lễ. Trên người nàng không khỏi có một loại khí chất của đại gia khuê tú, chỉ tiếc thân phận quả thật quá thấp. “Việc này ta biết rồi. Tính tình Thiệu nhi bướng bỉnh, chuyện đã quyết định thì ít khi ngoảnh lại. Ngươi đã thật tình vì muốn tốt cho hắn thì cũng nên khuyên nhủ nhiều hơn mới đúng.” Tuyên phu nhân dặn dò. Một bộ dáng mẹ chồng giáo dục con dâu, khiến Yên Vũ nhất thời sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm. “Dạ, nô tỳ ghi nhớ.” Yên Vũ mang theo Lục Bình ra khỏi viện của Tuyên phu nhân, khi còn chưa tới cửa tròn thông qua viện của Tuyên Thiệu thì gặp Tô Vân Châu đang vẻ mặt nhảy nhót, không che giấu được vui vẻ. “Sao ngươi ở chỗ này?” Lục Bình lập tức nghiêm mặt, tiến lên trách cứ. “Ta… À, nô tỳ đi ngang qua nơi này!” Tô Vân Châu cúi đầu, nhưng khoé miệng vẫn còn vểnh lên. “Không biết là người hầu trong viện của công tử không thể tuỳ tiện ra vào chính viện sao?” Lục Bình thấp giọng trách cứ. “Vậy sao các ngươi cũng ở đây?” Tô Vân Châu lập tức trả lời một câu. Sắc mặt Lục Bình đông lạnh. “ ‘Các ngươi’? Ai cho phép ngươi xưng hô như vậy với chủ tử? Ma ma dạy quy củ cho ngươi như thế nào? Mà thôi, ta mặc kệ ngươi trước đây ra sao, bây giờ ngươi vào Tuyên phủ thì phải tuân thủ quy của của Tuyên phủ! Đã phạm sai lầm, đi đến chỗ ma ma chưởng hình mà lãnh phạt đi!” Tô Vân Châu hơi choáng váng, nhìn về phía Yên Vũ nhờ giúp đỡ. Mặc dù Yên Vũ cũng hiểu được Tô Vân Châu nên thu liễm một chút. Nếu nàng ta ở bên cạnh mình mà vẫn không kiềm chế được những tiểu tiết như thế thì sớm muộn gì cũng gây phiền toái. Nhưng dù sao đứng ở trước mặt mình lúc này, vả lại người ta cũng đã cứu mình một lần, nếu thật sự phạt nàng ta thì có vẻ mình hơi quá mức vô tình. “Lục Bình, quên đi. Vân Châu mới đến phủ, cũng có khả năng không quen lắm với một ít quy củ. Ngươi trở về lại chỉ bảo nàng ta là được, lần này hãy cứ thôi đi.” Yên Vũ cười nói. “Dạ, chủ tử.” Lục Bình cũng không cãi lại, khom người đáp ứng. So với Tô Vân Châu, nàng ta càng lộ ra lễ độ, biết tiến thối. Trở về viện của Tuyên Thiệu, Yên Vũ chỉ chừa lại Tô Vân Châu ở bên người. Vừa mới thấy nàng ta tung tăng như vậy, nhưng có Lục Bình bên cạnh nên nàng không muốn hỏi. Bây giờ chỉ còn lại hai người, nàng liền nói thẳng: “Ngươi đi chính viện, muốn đi tìm Tần Xuyên phải không?” Tô Vân Châu cười, gật đầu liên tục. “Đúng vậy! Vừa vặn hắn đang ở trong phủ, thật đúng là để cho ta tìm được! À, hắn nhờ ta mang thư cho ngươi.” Tô Vân Châu đưa tay vào trong ngực sờ soạng, móc ra một tờ thư trắng tinh được gấp thành hình vuông lớn chừng bàn tay. Mắt Yên Vũ chợt máy, đưa tay nhận lấy nhưng không có mở ra. “Mau nhìn xem hắn nói cái gì!” Tô Vân Châu ở một bên giục. Yên Vũ cụp mắt xuống. “Không gấp.” Nhưng Tô Vân Châu xoa xoa tay. “Mau xem đi mà, ta và hắn vội vã gặp, ngay cả nói cũng không tới hai câu, hắn liền đi, chỉ nhét cho ta cái này!” Yên Vũ nâng mắt thấy Tô Vân Châu nhìn lá thư trên tay nàng, trong mắt tha thiết trông chờ. Lập tức hiểu rõ Tô Vân muốn biết là trong thư có nội dung liên quan đến nàng ta hay không. Lúc này Yên Vũ mới mở thư ra. Nét chữ Khải viết tay gọn gàng, phóng khoáng mà nàng không thể quen thuộc hơn. “Sao không nói cho ta lỗ tai muội bị thương? Bây giờ sao rồi? Nghe nói Tuyên Thiệu muốn cưới muội, thật hay giả? Muội đi, ta ở lại, ta nhất định cho muội kết quả hài lòng. Nghe lời!” Mấy lời ngắn ngủi, nhưng cảm giác thân thiết lại đập vào mặt, tựa như người đó ở ngay trước mặt đang dùng một đôi mắt màu hổ phách thâm tình nhìn nàng, giọng nói dịu dàng dặn dò ở bên tai nàng. Yên Vũ tìm hộp quẹt, giơ tay đốt lá thư. “Ối, đừng đốt mà!” Tô Vân Châu muốn cản, bị Yên Vũ trừng mắt ngăn lại thì chu mỏ nói. “Trong thư… nói cái gì vậy… có nhắc tới ta không?” Yên Vũ đốt sạch lá thư, tro tàn bay đến ngoài cửa sổ, mới cười quay đầu lại nói: “Hắn kêu ta chiếu cố ngươi tốt, nói ngươi tính tình ngây thơ không rành chuyện đời, ở trong Tuyên phủ khó tránh khỏi thua thiệt, bảo ta nhất định bảo hộ ngươi chu toàn.” Tô Vân Châu lập tức vô cùng vui vẻ, gò má đỏ lên. “Hắn thật sự nói như vậy?” “Ta lừa ngươi làm gì?” Yên Vũ cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói. Vẻ mặt Tô Vân Châu thẹn thùng. “Ta mới không chịu thiệt. Võ công của ta mặc dù không bằng sư huynh, nhưng có thể đối phó với gia đinh, hộ viện của Tuyên gia vậy là cũng đủ rồi.” Yên Vũ nhịn không được đỡ trán. “Ngươi còn nhớ rõ thân phận trà trộn vào của mình không?” Tô Vân Châu chợt dừng lại. “Nha hoàn?” Yên Vũ nhịn không được thở dài. “Đúng. Giống như vừa rồi, võ công của ngươi tốt thì thế nào? Lục Bình chỉ cần nói một câu là có thể khiến ngươi thật sự bị ăn đòn, ngay cả phản kháng ngươi cũng không được. Cho nên, Tần Xuyên lo lắng là ngươi sẽ như vậy gặp rắc rối, cũng không phải là lo lắng ngươi đánh không lại người khác!” Tô Vân Châu thè lưỡi. “Ta biết rồi. Ở núi Thanh Thành đã lâu, ta rất ít khi xuống núi…” Tô Vân Châu nhỏ giọng giải thích cho bản thân. “Nếu như ngươi vẫn muốn ở lại Tuyên phủ thì nhất định phải ghi nhớ ít nói nghe nhiều, bớt làm nhìn thêm, thận trọng từ lời nói đến việc làm, rõ chưa?” Yên Vũ nghiêm túc nói. Tô Vân Châu hơi bị khí thế của Yên Vũ chấn động, không tự chủ gật đầu liên tục. Đây là cô gái nhỏ bị đuổi bắt, liều mạng chạy trốn được mình cứu sao? Yên Vũ nghe thấy có tiếng bước chân tới, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng. Nghe tiếng bước chân này vẫn còn cách khá xa. Vả lại bước chân rất nhẹ nhưng lỗ tai của nàng lại nhạy cảm bắt được. Có phải là thật sự như cậu nói hay không, lỗ tai của nàng vẫn có thể khôi phục? Bây giờ rõ ràng đã khá hơn nhiều so với mấy ngày trước đây. Tinh tế phân biệt, phát hiện người tới gần chính là chủ tớ Lâm Ngọc Dao đã gặp ở trong viện của Tuyên phu nhân trước đó. Nàng ta tới làm cái gì? Yên Vũ đảo mắt nhìn về phía Tô Vân Châu với vẻ mặt đỏ ửng còn chưa biến mất. “Nếu ngươi không muốn bị đuổi ra khỏi Tuyên phủ thì phải giấu tâm tư của mình đi, chớ để bị người ta bắt được khuyết điểm.” Tô Vân Châu gật đầu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đè xuống vui vẻ trong lòng. Lâm Ngọc Dao dần dần đến gần. Yên Vũ đã kêu Tô Vân Châu mở cửa phòng chính ra. Nàng thì đang dựa trên trường kỷ, trong tay cầm một quyển sách, nhàn nhã lật. “Yên Vũ cô nương có ở đây không?” Linh Lung ở ngoài cửa hỏi. Tô Vân Châu ra bên ngoài nhìn một cái. “Là ai muốn gặp chủ tử của ta?” Linh Lung chợt nghẹn họng. “Sao, biểu tiểu thư mà ngươi cũng không nhận biết hả?” “Nô tỳ là mới tới.” Tô Vân Châu không chút hổ thẹn nào, lưu loát trả lời. Linh Lung còn muốn nói điều gì, lại bị Lâm Ngọc Dao giành hỏi trước: “Ngươi gọi ai là chủ tử?” Tô Vân Châu liếc nhìn nàng ta một cái. “Các người muốn tìm ai?” “Chúng ta dĩ nhiên là đến tìm Yên Vũ cô nương.” Linh Lung nói xong, sắc mặt có chút khó coi, chuyển sang Lâm Ngọc Dao. “Tiểu thư, người đừng để ý… Nàng ta là mới tới, không hiểu quy củ!” Nhưng Lâm Ngọc Dao run run môi. “Chủ tử, ha ha, thì ra nàng ta đã là chủ tử trong viện này… Biểu ca đặt ta ở chỗ nào?” Lâm Ngọc Dao bất quá là lầm bầm tự nói, Yên Vũ móc móc lỗ tai cũng nghe được hết sức rõ ràng. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Trời biết, nàng cũng không muốn như vậy. Chỉ cần Lâm Ngọc Dao dung nạp nàng, nàng bằng lòng làm thiếp thất thông phòng. Chỉ cần có thể để cho nàng ở lại Tuyên phủ là được. Lâm Ngọc Dao vòng qua Tô Vân Châu, nhấc chân vào phòng chính. Tô Vân Châu theo sát phía sau, cất giọng nói: “Chủ tử, có vị cô nương tự xưng là biểu tiểu thư đến gặp người!” Vừa nghe lời này, chủ tớ Lâm Ngọc Dao tức giận suýt nữa hộc máu. Yên Vũ phì cười. Tô Vân Châu này thật đúng là một kẻ dở hơi. Để sách xuống, nàng đứng dậy đi ra bên ngoài. Lâm Ngọc Dao nghiêng mặt nhìn thấy nàng sau tấm bình phong, trong mắt tràn đầy khinh thường. “Yên Vũ cô nương.” Giọng điệu của Lâm Ngọc Dao mang theo vài phần tự kiềm chế thân phận cao ngạo. Yên Vũ đi tới gian ngoài. “Biểu tiểu thư, mời ngồi.” “Ngươi còn thật sự coi mình là chủ tử sao?” Linh Lung thở hổn hển liếc nàng một cái. “Linh Lung, lui ra.” Lâm Ngọc Dao bảo một tiếng. Linh Lung mím môi, lui qua một bên. “Ta có mấy câu muốn nói với Yên Vũ cô nương.” Lâm Ngọc Dao nhìn chiếc khăn trong tay mình, thấp giọng nói. Yên Vũ gật đầu về phía Tô Vân Châu. Linh Lung và Tô Vân Châu cùng lui ra ngoài. “Biểu tiểu thư có lời gì cứ việc nói thẳng.” Yên Vũ vẫn không ngồi trên chủ vị, mà là ngồi trên ghế đầu khách vị. Lâm Ngọc Dao nhìn nàng một cái. “Được, nếu Yên Vũ cô nương thẳng thắn, ta cũng không quanh co. Thái độ của dì và biểu ca đối với ngươi, ta đều thấy ở trong mắt. Ta cũng không phải là người ghen tị, không tha cho thiếp thất, chỉ là, ngươi phải bảo đảm sẽ không mang thai con nối dòng cho biểu ca trước khi ta xuất giá. Bằng không, đến ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay ta, ta nhất định sẽ không để cho ngươi sống tốt.” Dáng vẻ Lâm Ngọc Dao vô cùng xinh xắn, nói lời hung ác này cũng không có một chút sát khí nào. Yên Vũ cũng không bị nàng ta doạ, chỉ theo coi nàng ta diễn trò, liên tục gật đầu, giả vờ kinh sợ nói: “Cám ơn biểu tiểu thư, nô tỳ đã rõ.” Lâm Ngọc Dao bỗng nhiên móc ra một gói thuốc từ trong lòng. “Đây là thuốc tránh thai. Ra lệnh người đem thuốc này sắc với nước, uống hết ở ngay trước mặt ta, ta sẽ tin ngươi.”