Thần thấu tiếu vương phi
Chương 1 : nhà ta có tặc sơ trưởng thành
“Uy —— Vũ ——!”
Run rẩy, thoáng cái một tiếng “Uy vũ” chói tai vang lên gọi “phạm nhân” buồn ngủ đang quỳ dưới công đường thanh tỉnh vài phần, công đường đen ngòm nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
“Ngọc Phiến Nhi, mười lăm tuổi, khi còn sống ôn nhu xinh đẹp, thiện lương hào phóng. . . . . .” Diêm Vương mặt đen với hàm râu mép to tướng cầm một quyển “Sổ Sinh Tử”, lung lay cánh tay thì thầm nhẩm lại.
“Sai rồi, nàng ta tướng mạo đúng là cực kỳ xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không hề ôn nhu thiện lương! Lần trước nàng ta đánh một nha hoàng chỉ vì phạm phải một lỗi nhỏ đến nỗi cô nương ấy suốt ba tháng cũng không thể xuống giường được!” Một thanh âm uể oải từ phía dưới công đường nhẹ nhàng vút lên, thật không thức thời mà cắt ngang lời nói của Diêm Vương đại nhân. Sắc mặt Diêm Vương trầm xuống, nhìn lại hướng thanh âm vừa phát ra, một thiếu niên quần áo tả tơi, mặt bám đầy bụi bặm đang xiêu xiêu vẹo vẹo mà quỳ trên mặt đất. Thiếu niên kia tuổi không lớn, thanh âm cực kỳ sang sảng giòn tan, cặp mắt to hắc bạch phân minh, sáng đến nỗi làm cho người ta phải kinh tâm.
“Nói láo! Bổn vương nói chuyện đến phiên ngươi há mồm ra sao! Phán Quan, dùng Âm Dương Kính xem Ngọc tiểu thư chết như thế nào.” Diêm Vương đập một khối gỗ xuống khiến công đường kinh động, nét mặt âm trầm phân phó.
“Vâng, Đại Vương. Ngọc Phiến Nhi tiểu thư chết trong tay một gã tiểu thấu (*tiểu thấu: ăn trộm) —— đêm qua có một gã tiểu thấu ở trong phòng của Phiến Nhi tiểu thư trộm cắp, bị Phiến Nhi tiểu thư phát hiện, hai người giằng co ẩu đả với nhau, cuối cùng đưa tay bóp cổ đối phương, cả hai đều bị mất mạng.” Phán Quan híp mắt nhìn vào tấm gương trước mặt, nói.
“Cả hai đều bị mất mạng? Giữa ban ngày ban mặt, tên tiểu thấu kia cư nhiên dám làm ra chuyện này!” Diêm Vương vô cùng phẫn nộ, đưa tay cầm khối gỗ gõ đồm độp xuống khiến công đường lại chấn động.
“Cái gì mà giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng là tối om om. . . . . .” Thiếu niên kia ngáp một cái, lộ ra nét mặt khinh khỉnh.
“Im lặng! Im lặng! Ai cho ngươi chen mồm vào! Tên tiểu thấu đáng ghét kia bây giờ ở đâu? Còn không mau áp hắn lên công đường!” Diêm Vương lại gõ gõ khối gỗ làm công đường chân động kia, hung tợn nói.
“Đại Vương, chính là xú tiểu tử (*xú tiểu tử: tiểu tử thối) ở phía dưới kia. Nghe Hắc Bạch Vô Thường nói, hắn vừa tới địa phủ chưa đầy hai ngày, quỷ sai của chúng ta ở đây bắt đầu mất đồ đạc các thứ! Ngay cả cặp sừng trâu trên đầu của Ngưu Đầu Đại Nhân cũng là do tiểu tử này lấy cắp đi, khiến cho Ngưu Đầu Đại Nhân hiện giờ nhìn giống như một con bò sữa. . . . . . Lúc tiểu tử này bị nhốt trong ngục, còn tụ tập các tiểu quỷ lại bài bạc, tiểu quỷ quản ngục của bọn chúng đến chìa khóa cũng đều thua trong tay hắn, ngài xem hắn còn thất lễ, hôm nay tự mình mở cửa chạy ra âm phủ tham quan nữa, khiến chúng ta phải bắt hắn đem đến đây. . . . . .”
“Úi úi, cái người kia, gọi cho chính xác lại coi! Cái gì mà tiểu tử này tiểu tử nọ, ta không phải nam nhân!” Tiểu thấu kia nghe được có người cáo ác trạng, tức giận mà trợn tròn mắt lên. Còn Ngọc Phiến Nhi cô nương ôn nhu lương thiện ở chỗ nào, rõ ràng là do Ngọc phủ mấy ngày lễ tết không ngừng cung phụng hương khói cho các thần tiên lên đường, … Diêm Vương và Phán Quan này hẳn là ăn của người ta không ít, bắt được người ta thì nương tay, lúc này mới dùng những lời tốt đẹp để khen ngợi. Kỳ thật ai mà chẳng biết, cái ả Ngọc tiểu thư kia tuy rằng bình thường là quốc sắc thiên hương, nhưng tâm địa lại vô cùng xấu xa, ỷ vào mình là thiên kim của Thừa tướng, không chỉ đối với hạ nhân vừa đánh vừa mắng, còn thường xuyên khi dễ người nghèo. Lúc này coi như mình xúi quẩy, trộm đồ lại bị nàng ta bắt được, kết quả nàng ta cư nhiên muốn bóp chết mình! Nàng lúc đó chỉ là vì phòng vệ nên mới bóp lại cổ đối phương, ai biết được rốt cuộc hai người cùng nhau mệnh phó hoàng tuyền (*mệnh phó hoàng tuyền: chết xuống suối vàng). . . . . .
—————————————
“Phán Quan, kiểm tra thử xem nên xử trí thế nào!” Gương mặt đen của Diêm Vương nghiêm lại phân phó.
“Ách. . . . . . Theo lý thuyết mà nói hai người dương thọ cũng chưa tận, bằng không. . . . . . Cho hoàn dương đi?” Phán Quan thật cẩn thận hồi đáp.
“Bồi thẩm đoàn, các ngươi thấy thế nào?” Diêm Vương nhìn mọi người dự thính một chút, hỏi.
“Ngọc tiểu thư tài mạo song toàn, tuổi còn trẻ thì chết, thật đáng tiếc quá.”
“Đúng vậy, ta thấy trong đó nhất định có hiểu lầm. Đều là do tên tiểu thấu đáng ghét này, thật sự là. . . . . .”
Biết lý do thoái thác chính là như vậy. Tiểu thấu trong lòng cười khẩy, nhanh răng trừng mắt nhìn thẳng phía đối diện.
“Quyết định như vậy đi. Ngọc tiểu thư chết oan, nàng dương thọ chưa hết, theo lý nên hoàn dương. Người đâu, đặc biệt ban thưởng tiểu thư lệnh bài hoàn dương, đưa tiểu thư hoàn dương!” Diêm Vương vung tuyệt bút lên, xem như đã thẩm xong một việc rồi.
Nhân gian hắc ám (*hắc ám ở đây là thối nát), không thể tưởng tượng được địa phủ lại càng hắc ám hơn! Người như Ngọc Phiến Nhi vậy mà dương thọ chưa hết còn được hoàn dương? Còn muốn quay về dương gian tổn hại những người khác? Vậy thì mình đây tâm địa Bồ Tát chẳng phải sớm nên thăng thiên thành Phật sao? Tiểu thấu một bụng không phục, lại không thể phát cáu với Diêm Vương, đành phải ở trong lòng mắng mỏ lại cho huề vốn.
“Dưới công đường là người nào? Báo tên lên!” Rốt cục đến phiên thẩm lý và phán quyết nàng rồi, tiểu thấu lấy lại tinh thần.
“Ngươi trong tay có sách sinh tử làm gì sao không dùng, tự mình mở ra mà xem đi!”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi! Cái tên tiểu bất tử nhà ngươi! Phán Quan, tra xem nàng ta tên gọi là gì!” Diêm Vương bị châm chọc một câu, tức giận đến cái mũi cũng xì khói.
“Cái gì tiểu bất tử, ta rõ ràng đã chết rồi. . . . . .” Tiểu thấu bất mãn mà nói thầm một câu.
“Hồi bẩm Đại Vương, nàng ta có rất nhiều tên a. Ba tuổi đã chết cha, bốn tuổi đã chết mẹ, bị người trong thôn gọi là ‘sao chổi’. Lúc sáu tuổi đi khắp nơi xin cơm, bị gọi là ‘tiểu ăn mày’, ‘ xú ăn mày’. Bảy tuổi bắt đầu trộm đồ đạc các thứ, mọi người gọi nàng là ‘tiểu tặc chết không biết xấu hổ’, tám tuổi vì một lão ăn mày bệnh tật, nàng đi trộm dược cho lão dùng, bị đánh trọng thương, bị người ta gọi là ‘đồ đê tiện’, khi mười hai tuổi thì thu dưỡng một đám tiểu ăn mày đi xin cơm, tự xưng là ‘lão Đại’, năm mười lăm tuổi trộm đồ đạc này nọ, bị tiểu thư của Ngọc gia bóp cổ chết , sau khi chết được Đại Vương ngài ban cho cái danh hiệu ‘tiểu bất tử’. . . . . .”
“Diêm Vương, Phiến Nhi tiểu thư mười lăm tuổi dương thọ chưa tận nên hoàn dương, vậy có thể cũng cho ta trở về hay không? Ta cũng chỉ mới mười lăm tuổi, đang độ tuổi thanh xuân, tuổi hoa phơi phới, ta thấy còn yêu. . . . . .” Tiểu thấu bô bô vì mình mà cầu xinh chút tình, Diêm Vương bị nàng ta làm cho nghẽn cả hai cái lỗ tai.
“Yên lặng! Yên lặng! Bồi thẩm đoàn, ý kiến của các ngươi thế nào?”
“Tiểu thấu này làm nhiều việc ác, trộm cắp nhiều đồ đạc như vậy, theo lý nên đầu thai làm súc sinh!”
“Đúng, trở thành heo!”
“Trở thành cẩu cũng không có gì khác nhau!”
“Hay là trở thành chuột đi, bị mọi người hô đánh. . . . . .”
Cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý: để nàng luân hồi chuyển thế, đầu thai thành một quái thai có thân hình là con heo, lỗ mũi con trâu, lỗ tai con thỏ, râu con chuột. Tiểu thấu nghe xong nhướn mày xem Diêm Vương lão gia phán quyết mình thế nào, mãi cũng không thấy nói năng gì, chà chà cái mũi, lẹt xẹt theo đám quỷ sai lui xuống.
Diêm Vương thở dài một hơi, sau đó nói với quỷ sai tiếp tục thẩm vấn tội phãm kế tiếp. Cũng chưa được một lúc, chỉ thấy Ngưu Đầu Mã Diện (*Ngưu đầu mã diện: đầu trâu mặt ngựa), Hắc Bạch Vô Thường sắc mặt như đưa đám chạy trở về.
—————————————–
“Không. . . . . . Không không. . . . . . Không xong rồi!”
“Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”
“Tên. . . . . . Tên tiểu thấu kia không biết khi nào thì tráo được lệnh bài của Ngọc tiểu thư, hiện giờ. . . . . . Hiện giờ đã hoàn dương về Ngọc phủ rồi!”
“Áaaa? ! Vậy Ngọc gia tiểu thư đâu?” Lệnh bài một khi phát ra thì không thể thu hồi, Diêm Vương nhất thời nhảy dựng lên.
“Vì cầm lệnh bài bị đổi, nên đầu thai làm quái vật rồi. . . . . . Diêm Vương, ai ya! Diêm Vương ngươi tỉnh lại đi, ta còn chưa nói xong mà, tiểu thấu kia không chỉ có tráo đổi ngọc bài, còn trộm đi Âm Dương Bảo Kính của Phán Quan! Diêm Vương, lúc này không thể ngất được đâu!”
Mắt thấy Diêm Vương lão gia hai mắt trắng dã, dưới tình thế cấp bách Ngưu Đầu đành tát ngài một cái. Diêm Vương sau một tiếng “chát” liền thở hổn hển dậy, sau một hồi lâu sửng sốt, rốt cuộc cũng buông ra một tiếng rống to: “Tiểu bất tử khốn kiếp, trộm đồ còn trộm trên đầu bổn Đại Vương! Có. . . . . . Có. . . . . . Có bản. . . . . . Có bản lĩnh thì ngươi đừng có chết, ngươi mà chết rồi rơi vào trong tay bổn Vương —— hừ hừ!”
"Tiểu thư? Tiểu thư đã tỉnh lại!"
Đàn hương lượn lờ, khói tỏa mờ ảo, vừa mở mắt ra, hết thảy những thứ trước mắt đều không giống như thật.
Lấy lại ý thức, ta phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ đàn hương được chạm trỗ hoa văn của những đóa sen tinh xảo, mép giường là những cành sen cùng đài sen được điêu khắc một cách khéo léo nổi bật tạo cho người ta một cảm giác hoa lệ, oa, cái giường này so với cái chiếu vừa hôi vừa cứng trong ngôi miếu cũ nát mà ta thường ngủ quả là tốt hơn gấp trăm ngàn lần! Trong góc phòng có một bức tượng kỳ lân hiên ngang vênh đầu lên được đặt trên bàn, bên cạnh bàn là một cây tử đàn được khảm men và bọc vải lụa, trên đấy là những vật quý được tráng men và khảm hoa văn một cách tinh tế nhìn sơ qua cũng biết là vật vô giá. Ở ngay giữa phòng là một bức bình phong làm từ gỗ hoàng dương có chạm trỗ hình bát tiên, dựa vào kinh nghiệm trộm cắp nhiều năm của ta mà suy đoán, bức bình phong này nhất định là bút tích của bậc thầy đứng nhất nhì trong thành Trường An, cái này quả có giá trị cao. . . . . . nhưng mà to quá, không trộm được, ta thật là không dám lấy.
Ta chớp chớp con mắt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đem những việc đã trải qua ở địa phủ nhớ lại một lần, trong lòng mừng rỡ kéo chăn che miệng mà lén cười khà khà. Nói như vậy, xem ra đây là khuê phòng của thiên kim, mà ta từ nay về sau chính là Ngọc Phiến Nhi ! Ha ha, nơi này vừa không có rệp khiến người ta thấy khó chịu, vừa không có ổ chuột và gián, không bao giờ phải nhẫn nhịn chịu đói nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa! Tiểu tặc ta rốt cuộc tu thành chánh quả, về sau sẽ sống cuộc sống thần tiên của một vị đại tiểu thư!
"Tiểu thư, tiểu thư cô uống hết thuốc trước đi, em đi bẩm lại với lão gia việc này! Ôi trời, lão gia và phu nhân mấy ngày nay đều lo lắng gần chết. . . . . ." Cạnh giường là một tiểu nha đầu vận áo hoa với bím tóc được tết qua loa vui mừng đến nỗi luống cuống chân tay, nàng run cầm cập mà đem một bát thuốc đưa đến trước mặt ta. Ta nhất thời vẫn chưa thích ứng, sợ nói nhiều thì lộ tẩy, bèn mau mau đón lấy bát thuốc mà uống. Trời! Đây là cái gì vậy nè, là cho người uống sao? Ta vừa mới uống một ngụm, "Ọc" một tiếng liền phun ra, buông cái bát đang cầm trên tay, chiếc bát có hình bát tiên đang tọa trên đại dương có sắc nước đỏ như son liền vỡ toang trên mặt đất, không biết là đã hao phí biết bao dược liệu quý báu để sắc nên bát thuốc này.
"Ôi, Tiểu Thúy đáng chết, tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng!" Nha hoàn kia sắc mặt lập tức tái mét, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
". . . . . ." Không cần khoa trương như vậy chứ, làm vỡ một cái bát thôi mà, không cần dập đầu đến nước chảy máu chứ? Tiểu Thúy, đây chính là nha hoàng của Ngọc Phiến Nhi kia? Xem ra bình thường bị bắt nạt thật tội nghiệp. Gặp được ta xem như ngươi đã tích đức. Ta ngăn Tiểu Thúy lại, dùng giọng điệu trao đổi nhỏ nhẹ hỏi nàng một câu: "Cái kia, có được ăn không?"
"A?" Tiểu Thúy ngây người ngẩn ngơ, mở to đôi mắt long lanh sững sờ mà nhìn ta.
Mười lăm năm rồi, tâm nguyện lớn nhất của ta chính thoải mái mà ăn một bữa cơm của gia đình giàu có! Há to miệng mà ăn thịt kho tàu uống tiết canh, gặm bánh bao trắng ươm nhân thịt ngũ vị! Ha ha ha ha! Cuộc sống như vậy mới là hạnh phúc thật sự.
Tiểu Thúy rụt rè mà nhìn ta nửa khắc, rốt cuộc tin ta không có ý trách cứ nàng, liền cuống cuồng chạy đi phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn.
Ta nhìn thấy chén cháo bày ra trước mặt, trà và canh suông (*canh suông là nước canh không có rau hay thịt gì trong đó), một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán ta chậm rãi lăn xuống.
Ta đây không phải đầu thai nhầm chỗ rồi chứ? Nơi đây thật là Ngọc phủ? Như thế nào nhìn qua ngay cả thức ăn của Tây thôn Vương đại nương gia cũng không bằng? Dù gì lúc trước khi ta là một tên khất cái (*khất cái: ăn xin) còn có thể ăn được một ít thịt mỡ dư thừa, bây giờ cư nhiên. . . . . . Ngay cả một giọt mỡ cũng không nhìn thấy!
Phải rồi, ta hiểu rồi, người làm nhất định là thấy ta bệnh nặng vừa khỏi nên không thể ăn thức ăn làm ảnh hưởng đến sức khoẻ, cho nên mới không để cho ta ăn thịt cá. Việc này thì ta hiểu được, ai, nói như vậy chỉ cần sống qua khoảng thời gian này thì tốt rồi, ta chịu đựng, ta phải chịu đựng!
Cứ như vậy, trong khoảng thời gian đó kỳ vọng cùng thất vọng của ta cứ liên tục đấu tranh với nhau, quả thực là phải uống canh suông mà sống qua nửa tháng.
Nửa tháng sau ——
"Ta van ngươi mà, ta đã khoẻ mạnh như người bình thường rồi, không cần phải ăn uống thanh đạm như vậy nữa đâu, ta muốn ăn thịt kho tàu nè, vịt quay nè, gà nướng nè, cá hấp nè. . . . . ." Ta bò dài trên bàn, lăn lộn đưa ánh mắt vô lực mà nói.
"Tiểu thư, cô cũng đừng làm khó chúng em mà, lão gia đã nghiêm khắc hạ lệnh, tương lai của cô là phải gả vào trong cung, cho dù không làm được hoàng hậu cũng phải làm hoàng phi, cần phải giữ gìn hình thể, một ngày ba bữa cơm không thể dính một chút mỡ màng này nọ. . . . . ." Tiểu Thúy khẩn trương mà nói.
Kháo! Cái thứ hoàng hậu bỏ đi đó thì là gì! Bổn tiểu thư đầu thai là đến để hưởng phúc, như thế nào lại thành đến để ăn chay? Tưởng rằng khất cái thần thấu hoạt bát đáng yêu như ta, cư nhiên suy sụp đến nỗi mỗi ngày đều phải trà lạnh cháo nhạt sao?! Mỗi ngày ngoại trừ ngoài hoa viên ra, nơi nào cũng không thể đi, thật sự là nhàm chán hết sức mà!
Nhưng nói tới nói lui, thì còn biện pháp nào nữa đâu? Ta bi thương vô cùng, nén giận, lại qua nửa tháng nữa.
"Đầu năm nay, kẻ trộm cũng quá hung hăng ngang ngược! Ngay cả trù phòng (*trù phòng: nhà bếp) trong phủ củng dám mò vào! Lần trước khi lão gia dùng bữa, ta bưng thức ăn lên, ngươi đoán xem thế nào? Vừa mở nắp đậy thức ăn ra cư nhiên phát hiện nguyên con cá đã biến mất! Đến những thứ vụn vặt khác cũng không còn!" Trù phòng đại nương kêu lên một tiếng chói tai làm mấy viên ngói trên nóc nhà chấn động lộp bộp mà vang lên. Kỳ thật không phải nàng rống lên như sư tữ hà đông, mà là ta bị tiếng kêu của nàng làm cho sợ tới mức run lên mấy chập.
Giờ phút này ta đang ngồi xổm trên xà ngang trong phòng rất không quân tử mà gặm nửa con cá còn lại, đem xương cá phun đầy trên xà ngang. Thiệt là đáng thương mà, ta rõ ràng là đại tiểu thư , lại còn phải tiếp tục làm tiểu thấu. Đại nương trong trù phòng tức giận đến nổi đem cha mẹ lẫn tổ tông mười tám đời của tiểu thấu ra mà rủa, ta vừa nghe vừa ăn, càng ăn càng cảm thấy được mình thật đáng thương. . . . . .
"Đừng mắng nữa, thói đời là vậy, chuyện gì cũng đều có, trộm chút đồ ăn có đáng là gì nào! Ta nghe nói trong chuồng heo của kinh thành tháng trước vừa sinh ra một con heo con kỳ quái, nghe nói là nó có thân hình của con heo, lỗ mũi trâu, lỗ tai thỏ, râu con chuột, tất cả mọi người đều nói nó là Thiên Bồng Nguyên Soái hạ phàm đó. Hoàng Thượng tự mình hạ lệnh phải cung phụng nó thật tốt, ngươi nói xem, không phải chỉ là một cái đầu heo thôi sao, vậy mà mỗi ngày đều cho nó ăn toàn là tổ yến uống nữ nhi hồng, còn có người hàng ngày diễn kịch đấm lưng cho nó. Cho nên mới nói, không có gì phải ngạc nhiên cả. . . . . ."
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Ta ở trên nóc nhà đôi mắt đã rưng rưng lệ —— thiên lý ở đâu vậy! Sớm biết thế sẽ không đổi cái lệnh bài kia! Người ta bây giờ thì được ăn ngon uống ngon được hầu hạ chu đáo, còn ta thì bụng đói đến nỗi dạ dày móp meo. Thất sách, thật là thất sách. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
79 chương
107 chương
219 chương