Yến Diêu Vân
Chương 2
Mười sáu tuổi năm ấy, tôi nhận sự ủy thác của công tử Dần, âm thầm đến Tần quốc.
Trước khi đi, tôi nhìn nhìn vết thương trên cổ tay, không rõ Yến Đan ngày đó dùng bao nhiêu phần sức lực, có thể làm cho tôi đau đến giờ này ngày này, mà gương mặt chàng lại nhìn không ra chút tâm trạng?
Tôi cáo biệt Dần, cũng không quay đầu lại, cứ thế giục ngựa rời đi.
Hàm Dương phồn hoa làm cho tôi không thể không cúi đầu nể phục Tần vương, nhưng tôi sẽ không quên mục đích khi đến đây. Tôi sai người dò hỏi thăm rõ ràng thói quen cuộc sống của thừa tướng Tần quốc Lý Tư, biết được hắn có khi yêu thích tản bộ, liền thuê một tên trộm nhỏ, thừa dịp hắn thưởng thức đồ cổ thì đánh cắp túi tiền của hắn, lại đến khi hắn ăn uống no nê ở Lưu Hương các xong quẫn bách tìm người tương trợ. Vì thế hai người nâng cốc với nhau, trò chuyện thật vui.
Lý Tư thường xuyên mời tôi nhập phủ, đàm luận chi biến thời cuộc, việc thiên hạ. Nửa tháng sau, tôi danh chính ngôn thuận, vào ở Lý phủ.
Một ngày, đương lúc nhàm chán, tôi ở trong phòng đánh đàn, cho đến nay còn chưa có cơ hội gặp mặt Yến Đan, trong lòng không khỏi buồn bã cất tiếng hát.
“Ức Quân không giống Giang Lâu Nguyệt, thế sự như mộng công dã tràng...”
Bỗng nhiên có người vỗ tay hoan nghênh khen ngợi, tôi cứ nghĩ là Lý Tư vì thế mỉm cười ngẩng đầu, đã thấy một nam tử dựa cửa mà đứng, mi như viễn sơn(2), ánh mắt như kiếm.
Trái tim tôi đập rộn ràng, đoán rằng người này cũng không phải hạng người hay cợt nhả.
Hắn lập tức lại ca thán: “Đáng tiếc quá mức dịu dàng, thiếu vài phần khí phách nam nhi.”
Tôi nhợt nhạt cười. Đẩy tay đàn về phía trước, trong không khí khi có gió dập mưa rền, vạn con ngựa giẫm chạy, lại khi có sóng to gió lớn, muôn nghìn hạc bay lượn.
Trong mắt nam tử kia lại vài phần khen ngợi, cùng tôi chậm rãi mà nói.
Hắn là bạn của Lý Tư, tên là “Duẫn Văn Chính”. Đến thăm, không ngờ Lý Tư không ở trong phủ, vốn muốn rời đi, chợt nghe tiếng đàn trong suốt dễ nghe, nhịn không được đến vừa hay bắt gặp.
Tôi bảo người dâng trà, nói chuyện với nhau thao thao về chiến lược quân sự, trong lòng nhất thời kính nể, cũng mang tất cả những hiểu biết của mình ra.
Hắn nghe xong tôi nói, ra vẻ đánh giá.
Từ đó về sau, hắn thường xuyên đến Lý phủ cùng tôi tâm tình. Tôi nói cho hắn tôi là người Yến quốc, lại chưa cho hắn biết tôi là Công Tử Tuyên của Yến quốc.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
11 chương
103 chương
22 chương
10 chương
52 chương
6 chương