Y Tiên Thiểu

Chương 67

Cho nên, Thượng Đại Học mới muốn Tùy Qua mời uống rượu mừng. Ngọn nguồn câu chuyện chính là như vậy. Theo Tùy Qua đồng học thấy, lão địa chủ thật sự đã tạo ra một vấn đề khó khăn không nhỏ cho hắn. Từ hôn sao? Loại chuyện này không thể nghĩ đến. Một khi từ hôn, chính là đẩy Ngưu Tiểu Hoa vào tuyệt lộ, sau khi trở về, cô nương ấy căn bản không thể lấy người khác, hơn nữa còn bị mọi người ghẻ lạnh. Kéo dài sao? Làm như vậy cũng không thỏa đáng. Làm trễ nãi tuổi thanh xuân của con gái nhà người ta, như vậy không khác gì cầm thú. Kết hôn? Cũng không được. Tình cảm không xếp đặt như vậy, huống chi Tùy Qua đồng học cũng không muốn bị buộc cổ sớm như vậy. Thử nghĩ xem những mỹ nhân như Đường Vũ Khê, Lam Lan, Thẩm Quân Lăng sẽ thế nào. - Tiểu Hoa, ban đầu cô cũng không biết hình dạng của tôi trông thế nào, làm sao lại đáp ứng đến nhà chúng ta?  Tùy Qua chợt nói:  - Chẳng lẽ cô không sợ tôi cũng là một kẻ ngu?  - Kẻ ngu có thể học đại học sao?  Tiểu Hoa thản nhiên mỉm cười. - Tiểu Hoa, cô cũng muốn học đại học sao?  Tâm niệm Tùy Qua vừa động, chợt hỏi. Ngưu Tiểu Hoa đột nhiên có chút bối rối, ngón tay cũng bị kim đâm rách, nói:  - Tùy đại ca, anh. . . Có phải anh chê tôi văn hóa thấp không? Anh yên tâm, tôi tự biết, tôi không xứng với anh. Anh cứ coi tôi như là một. . . nha hoàn là được rồi, tôi chỉ cần có một nơi an thân, những thứ khác, tôi không dám nghĩ.  Nha hoàn? Tùy Qua không ngờ Ngưu Tiểu Hoa lại đánh giá mình thấp như vậy, không biết Bạch Lưu Câu rút cuộc là nơi như thế nào, xem ra sau này có cơ hội, phải đến đó một chuyến. - Tiểu Hoa, cô suy nghĩ nhiều rồi.  Tùy Qua bình tĩnh nói:  - Cô là một cô nương tốt, tôi nào dám ghét bỏ cô. Ngoài ra, cô cũng đừng hạ thấp mình như vậy. Chúng ta chỉ vừa quen biết, cuộc sống còn rất dài, tương lai có thể phát triển như thế nào, không ai biết được. Nhưng cô tới nhà chúng tôi, cũng không phải là nha hoàn, lại càng không là người giúp việc. Ít nhất, hiện tại cô có thể làm muội muội của tôi.  Tiểu Hoa đưa mắt nhìn Tùy Qua, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích và vui sướng. Từ đôi mắt trong veo của Ngưu Tiểu Hoa lăn xuống mấy giọt nước mắt. "Tùy đại ca", thật đúng là một người tốt. Tùy Qua không ngờ mấy câu nói của mình lại khiến Tiểu Hoa xúc động như vậy, cười nói:  - Đừng suy nghĩ nhiều, ngón tay cô bị kim đâm rồi, cẩn thận kẻo nhiễm trùng, để tôi đi lấy rượu rửa. - Không sao, tôi hút một chút là được.  Ngưu Tiểu Hoa nói, đưa ngón tay lên miệng mút. Tùy Qua vội vàng dời tầm mắt, động tác này của Ngưu Tiểu Hoa, thật sự quá mê người. - Thật ra, tôi rất muốn đi học.  Qua một hồi, Ngưu Tiểu Hoa nói:  - Nhưng anh tôi nói, con gái học nhiều cũng vô dụng, chỉ cần biết chữ, biết tiền là được. - Hắn biết cái gì! Tùy Qua hừ lạnh nói. - Cô muốn đi học, vậy thì học đi.  Tùy Qua lại nói:  - Trong phòng tôi còn một số sách giáo khoa, bình thời không có chuyện gì, cô hãy lấy ra học. Nếu như cô thật sự có hứng thú, sau này nô gia còn có thể đưa cô học đại học. ----------------- Buổi tối, ở hậu viện Tùy gia, trăng treo trên cao. Lão địa chủ và Tùy Qua ngồi bên cạnh cái bàn đá. - Cháu cổ động Tiểu Hoa đi học sao?  Lão địa chủ hỏi. - Không phải là cổ động, mà là cô ấy hi vọng được đi học.  Tùy Qua nói. - Ài, cháu không hiểu đâu, nữ nhân quá thông minh, cũng không tốt.  - Kinh nghiệm của ông rất phong phú sao?  Tùy Qua nói:  - Còn không phải là quang côn.  - Tiểu tử ngươi dám mạnh miệng với ta! Lão địa chủ cả giận nói:  - Nếu không phải vì tiểu tử ngươi, không chừng hiện tại ta đã có một đoàn thê thiếp rồi.  - Ông thật sự cho mình là lão địa chủ sao.  Tùy Qua nói:  - Nhưng, ông là một gia gia tốt.  - Vuốt đuôi ít đi.  Lão địa chủ nói:  - Cái chân của ta thật sự có thể trị sao?  - Nếu không thể trị..., cũng không gọi là linh dược.  Tùy Qua nói. - Vậy được. Dược liệu chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?  - Đủ rồi.  - Giờ Tý sắp đến rồi, động thủ đi.  Lão địa chủ nói:  - Để ta tận mắt nhìn xem, cái gì là linh dược chân chính!  - Được.  Tùy Qua lấy dược liệu phụ trợ ra ngoài, sau đó đổ vào trong bình thuốc, dùng sức đảo mấy cái, dễ dàng đảo dược liệu bên trong thành bột vụn. Sau đó, hắn lấy ra một cái hộp gỗ, lấy một ít nhánh Tam Nguyên Kinh Dịch thảo ra ngoài, cầm trong tay, lấy một chiếc lá thông đính vào chỗ hệ rễ phân nhánh ba đường của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo. Ba rễ cây đan xen, chồng chéo với nhau, đột nhiên mở ra, sau đó, phần đáy của ba rễ cây, thẩm thấu ra một loại chất lỏng trong suốt, đây cũng là huyết thanh do dược lực và linh tính của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo ngưng tụ mà thành, bị Tùy Qua dùng Ất Mộc Thần Châm bức ra ngoài. Từng giọt, chậm rãi rơi vào trong bình thuốc, hòa lẫn với những dược liệu khác. Không cần đan hỏa, cũng không cần nước tiên, một chiếc lá thông, đã ép toàn bộ dược lực và linh tính của linh thảo ra ngoài. Đợi sau khi Tam Nguyên Kinh Dịch thảo phun ra đủ huyết thanh, Tùy Qua mới tháo lá thông, thả lại vào trong hộp gỗ. Ba đường rễ cây của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo một lần nữa va chạm, đan xen với nhau, chỉ là nhỏ hơn trước một vòng, hơn nữa cũng không có linh tính như lúc trước. Tùy Qua không để ý đến biến hóa của nhánh cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, tập trung chú ý vào trong bình thuốc, hắn đặt bình thuốc trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoay tròn, đung đưa, đợi huyết thanh của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo hoàn toàn hòa tan với các dược liệu khác. Ước chừng qua một khắc, Tùy Qua ngưng xoay tròn bình thuốc, hơi khẩn trương và kích động mở nắp bình thuốc. Huyết thanh linh thảo trong bình thuốc đã đọng lại, dưới đáy bình, xuất hiện một lớp thuốc mỡ đen thui. Mặc dù màu sắc rất xấu, nhưng khi mở nắp, lại có mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Tùy Qua cũng không muốn chờ dược lực tiêu tán, lấy thuốc mỡ từ trong bình thuốc, bôi lên chiếc chân què của lão địa chủ. - Rắc. Chỉ chốc lát sau, trong đùi phải của lão địa chủ truyền đến một tiếng vang kỳ quái, giống như thanh âm xương cốt sinh trưởng . Sau đó toàn thân đau đớn. Lão địa chủ hét thảm một tiếng, ngất luôn tại chỗ! Sáng sớm ở sơn thôn, không khí vô cùng trong lành. Trong trạch viện Tùy gia, Tùy Qua cả đêm không ngủ, canh giữ trước giường lão địa chủ. Tối hôm qua sau khi xoa linh dược cho lão địa chủ, lão địa chủ đã trực tiếp ngất đi, lúc ấy Tùy Qua thực sự sợ hết hồn, còn tưởng rằng linh dược này có vấn đề, hại chết lão địa chủ. May là, rất nhanh Tùy Qua xác minh được nguyên nhân: lão địa chủ chẳng qua đau quá ngất đi, không có gì lo ngại. Dược hiệu của linh dược hoàn toàn không có vấn đề, chỉ vì liều thuốc có chút lớn, dược tính linh dược quá mạnh, tạo thành sinh trưởng quá mạnh bên trong xương đùi của lão địa chủ, cho nên sinh ra đau đớn khủng khiếp, mới trực tiếp khiến lão địa chủ đau quá ngất đi. Cuối cùng, linh dược tuyệt đối không có vấn đề, mà là Tùy Qua đánh giá thấp uy lực của linh dược, gia tăng liều thuốc, mới tạo thành bi kịch của lão địa chủ.