Đêm tối sâu thẳm tĩnh mịch mà tuyệt đẹp. Lê Vãn Ca nhắm mắt, mơ mơ màng màng mà nằm trên giường, chất lỏng dính bết chảy ra từ đầu ngón tay, tỏa ra mùi tanh tưởi xộc mũi. Cô bị đứa bé trong bụng đạp tỉnh. Cô sắp lâm bồn, nhưng giống như chưa bao giờ trải qua lần động thai nào lớn như vậy. "Á!" Mở mắt ra, tầm mắt lập tức bị một mảnh ướt đẫm máu dọa cho hồn bay phách lạc. Bạn thân Cố Thiên Thiên nằm bên cạnh cô, cổ bị rạch một đường, máu tươi ào ạt nhuộm ướt cả ga giường. Trên khuôn mặt trắng bệch đó, vẻ mặt méo mó, đôi mắt vốn xinh đẹp lúc này trừng lớn đến dọa người. Một màn chấn động này khiến Lê Vãn Ca dựng tóc gáy. "Thiên Thiên, cậu sao vậy, tỉnh lại đi…" Cô đẩy vai Cố Thiên Thiên mới phát hiện cô ấy sớm đã tắt thở. Lúc còn không kịp phản ứng lại, cửa phòng đột nhiên bị đạp ra. Một đám ký giả cầm máy ảnh, nháy máy điên cuồng, ghi lại một màn máu tanh này. "Bùng nổ, cô vợ mới cưới chưa được một năm của tổng giám đốc Mộ Thị Mộ Thừa Huyền, giết người rồi!" "Người phụ nữ này có danh xưng "người phụ nữ xấu nhất Bắc Thành", cùng với bố cô ta bày kế trèo lên giường của Mộ Thừa Huyền đã đủ ghê gớm rồi, không ngờ còn nhẫn tâm độc ác mà giết người." Đám ký giả mồm năm miệng mười trong căn phòng, khiến cục diện càng thêm hỗn loạn. "Tôi không giết người, tôi không có!" Lê Vãn Ca che mặt, dịch chuyển cơ thể mập mạp vì mang thai, không ngừng lui về phía góc tường. Sợ hãi xen lẫn bất an, còn có ủy khuất bị hiểu lầm, gần như sắp làm cô sụp đổ! "Đều tránh ra!" Ngoài cửa truyền tới giọng nói mà Lê Vãn Ca quen thuộc. Cơ thể cao lớn của Mộ Thừa Huyền đứng thẳng ở đó, tôn quý rắn rỏi, chỉ là quanh người tản ra hơi thở lạnh lùng khiến người ta không rét mà run. Anh chau mày, nhìn cũng không thèm nhìn Lê Vãn Ca, trực tiếp đi tới phía Cố Thiên Thiên nằm trên vũng máu. Ngón tay dài của người đàn ông đã không cảm nhận được hơi thở của Cố Thiên Thiên, khuôn mặt anh tuấn đó liền có dáng vẻ đáng sợ. "Thừa Huyền, em không giết người." Lê Vãn Ca lấy hết dũng khí, kéo lấy tay Mộ Thừa Huyền, run rẩy nói: "Em… em không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải tin em." "Cút đi!" Mộ Thừa Huyền mặt tái mét, con mắt đỏ ngầu mà gầm lên với Lê Vãn Ca. "Tôi vốn tưởng cô chỉ không đẹp, nhưng bản chất cũng không xấu xa, không ngờ cô lại độc ác như vậy, ngay cả bạn tốt của mình cũng có thể ra tay!" Người đàn ông giống như một con dã thú mất khống chế, bàn tay lớn kìm chặt lấy bả vai gầy của Lê Vãn Ca, lực đạo càng mạnh. "Cô giống hệt như ông bố giảo hoạt đó của cô, khiến tôi buồn nôn, các người đều đáng chết!" "Đau!" Trong sự hoảng loạn, cái bụng nhô cao của Lê Vãn Ca bị đụng vào cạnh bàn trà. Cô chau chặt mày, vẻ mặt đau khổ, cơ thể cong thành một cục. Có thể cảm nhận được, có chất lỏng ấm nóng chảy ra từ hai chân cô. Tiếp đó hai mắt cô tối lại, ngất đi. Tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trên bàn phẫu thuật. Đèn phẫu thuật sáng trên đỉnh đầu, sáng đến mức khiến mắt cô đau nhói. Cô gần như tê liệt, cơ thể hoàn toàn không động đậy được, cũng không phát ra tiếng, giống như một con cá mặc cho người ta chặt chém. "Không hay rồi, Mộ tiên sinh, tình hình rất nguy hiểm, mẹ và con có thể chỉ giữ được một." Bác sĩ đỡ đẻ hoảng loạn hét lên. "Tôi chỉ cần đứa bé, sống chết của cô ta không liên quan tới tôi." Thanh âm vô tình của Mộ Thừa Huyền lạnh lẽo, giống như tới từ hầm băng vậy. Tim của Lê Vãn Ca giống như mất đi trọng lực vậy, rơi xuống ầm ầm. Nơi bụng nhỏ ê ẩm, giống như bị đủ loại mổ xẻ, kéo giật. Sắc mặt của Lê Vãn Ca càng lúc càng trắng bệch vô lực. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, theo đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, tất cả mọi người đều thở phào. "Ba ký sáu, chúc mừng Mộ tiên sinh, là con trai!" Đứa bé! Lê Vãn Ca dùng hết sức lực toàn thân mà nhổm dậy nhìn con, cho dù chỉ nhìn một cái cũng được. Nhưng cô bị tiêm thuốc mê, căn bản không động đậy được. "Lê Vãn Ca, đừng tưởng cô nhặt lại được một mạng thì sẽ không có việc gì nữa, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, nửa đời sau cô sẽ phải đền tội cho Thiên Thiên!" Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, lời nói tuyệt tình, giống như từng ngọn dao sắc, hận không thể đẩy người phụ nữ này rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Lê Vãn Ca cắn chặt răng, cơ thể vì quá căng chặt mà hơi run rẩy. Vành mắt đỏ âu, nước mắt không ngừng rơi xuống giống như nước lũ vỡ đê, không thể dừng lại. Cô không giết người, cô thật sự không giết người, tại sao Mộ Thừa Huyền không chịu tin cô? Ba ngày sau mấy người mặc áo blouse trói cô lại nhét vào trong một chiếc xe. "Vào đi, kẻ giết người!" Bọn họ đẩy cô vào trong một căn phòng đen sì. Căn phòng bẩn thỉu, ẩm ướt, tản ra một mùi hôi thối nồng nặc, mùi đó còn buồn nôn hơn rác. "Thả diều! Thả diều!" Mấy người nam nữ hành động kỳ lạ, miệng chảy nước dãi, đầu tóc loạn xạ xông ra, hưng phấn vây quanh Lê Vãn Ca mà gào hét. Ánh mắt đó giống như dã thú đã đói rất lâu mà nhìn thấy đồ ăn ngon vậy. "Các người là ai, đừng qua đây." Lê Vãn Ca bị dọa, cơ thể dính chặt vào cửa sắt, run rẩy. Cô rất suy nhược, vết thương rạch bụng khi sinh con mới lành lại, lại có loại đau đớn như bị rách toạc. "Cứu mạng với… thả tôi ra!" Nhìn thấy mấy người này đang dần lại gần, Lê Vãn Ca điên cuồng đập lên cửa mà kêu cứu. "Gào cái gì mà gào, Mộ tổng nói rồi, loại người rắn rết như cô chính là một kẻ điên, kẻ điên thì nên ở nơi của kẻ điên, bệnh viện tâm thần là nơi về cuối cùng của cô!" Ngoài cửa có người lạnh lùng nói. Một giây sau mấy kẻ tâm thần đó cười ha hả, nhào về phía Lê Vãn Ca. >Bọn chúng nắm lấy tóc cô, giống như thật sự đang thả diều vậy, kéo giật, đánh đá, vỗ tay vừa nhảy vừa hô. "Không, đừng!" Lê Vãn Ca không có cơ hội trở tay, gào lên, than khóc, đau đến mức sắp chết đi. Trước mắt từng đợt tối lại, giống như cả thế giới đều sụp đổ.