Về quá trình nàng lấy nước miếng của Đản Hoa, Mộc Thất thầm thở dài —— không phải nàng để cho Đản Hoa cống hiến chút nước miếng thôi sao? Tại sao nó lại đứng trong góc dùng ánh mắt vô tội đầy bi thương nhìn nàng chăm chăm cả canh giờ?
Đản Hoa cuộn tròn thân thể trong ổ nhỏ, thỉnh thoảng kêu rên một tiếng để chứng tỏ sự tồn tại của mình và tố cáo Thập Lục ‘độc ác’.
Thập Lục quay đầu cười chế nhạo, bày tỏ kháng nghị không có hiệu quả.
Thập Lục cũng có chút buồn bực, hắn cột tứ chi con chồn tuyết này trên bàn, lấy máu Thất tỉ dụ nó chảy nước miếng, đâu có làm gì không đứng đắng?
Nhưng dường như hắn còn chọc ghẹo chồn tuyết, sờ soạng chim nhỏ của nó. . . . . .đúng vậy, sau khi sờ chim nhỏ của nó, nó liền gào thét không ngừng, thì ra là tên tiểu tử này thẹn thùng!—dd l ee quy d don
Đản Hoa xoay mặt vào tường, quay đầu dùng ánh mắt công kích Thập Lục —— ta đây ngọc thụ lâm phong, là ‘giống đực’ phong lưu tiêu sái! Không được sờ!
**
Để tránh cho dược tính quá cao tạo thành tác dụng phụ, trước tiên Mộc Thất dùng châm châm cứu cho những người lớn tuổi và bệnh nặng, bảo vệ tâm mạch.
Sau hai canh giờ, Mộc Thất lấy thuốc đã được đặc chế ra khỏi đỉnh Không Động, hiện tại tình trạng bệnh của mọi người đã không thể kéo dài thêm, nhưng cần có người uống thử thuốc để quan sát hiệu quả mới được. Nếu không chắc chắn, nàng không thể cho mọi người tùy tiện uốc thuốc được.
Nhưng mọi người trong thôn bị sự sợ hãi của cái chết bao phủ quá lâu, không ai dám thử thuốc.
"Để ta đi." Người nói là trưởng thôn đang ho khan không ngừng.
"Ông nội, để cháu đi, cháu còn nhỏ tuổi, bệnh cũng không nặng, nhất định không có chuyện gì!" Đứa bé vịn trưởng thôn, vỗ ngực nói.
Mộc Thất cau mày, người trong Ôn Dịch Cốc bị bệnh sốt rét chỉ có con đường chết, cho đến hiện tại vẫn chưa có ai khỏi bệnh đi ra khỏi cốc, thời gian trôi qua càng lâu nghĩ đến tương lai mọi người trong cốc ngày càng sợ hãi, nói đến khỏi hẳn, nhất định mọi người nghĩ đây là hi vọng xa vời.
Không bằng để nàng làm người thử thuốc!
Mộc Thất chậm rãi kéo ống tay áo, cởi ra găng tay cách ly trên cánh tay phải nói: "Hai canh giờ trước ta đã bị lây bệnh sốt rét, hôm nay trước tiên ta thử hiệu quả của thuốc giải, ddien ddan lee quys ddoon nếu như có tác dụng, mọi người đến nhà ta xếp hàng lấy thuốc, bệnh tình không thể trì hoãn, như vậy mọi người đã yên tâm chưa?"
"Thất tỷ, ngươi tự mình thử thuốc, sao không nói cho ta biết trước?" Thập Lục trợn to hai mắt, trên gương mặt trẻ con hiện lên vẻ hoảng sợ, bước đến kéo tay Mộc Thất, bắt mạch, quả thật nàng vì muốn thử thuốc cố ý để mình bị lây bệnh sốt rét!
Nếu nàng nói trước việc này cho hắn biết, hắn nhất định sẽ không để cho nàng mạo hiểm, nếu có mạo hiểm thì cũng nên để hắn làm!
"Thập Lục, ta là thầy thuốc, thuốc do ta chế nên để ta thử trước mới đúng." Mộc Thất không chút do dự nuốt vào viên thuốc màu đen.
Nửa canh giờ trôi qua rất lâu, tất cả mọi người ở đây đều đang đợi mạch đập của Mộc Thất trở lại bình thường.
Thân thể Mộc Thất sốt cao, trên trán toát ra tầng mồ hôi mịn, nhưng sốt cao đối với nàng mà nói là chuyện tốt, chỉ cần hết sốt, ddien ddan lee quys diễn đàn lee quys ddoon trong cơ nàng sẽ miễn dịch với bệnh sốt rét, đây cũng là cách chứng minh thuốc có hiệu quả!
Lại qua hai khắc, trên người Mộc Thất hoàn toàn hết sốt, lúc này, nàng giúp mọi người châm cứu, làm xong bước chuẩn bị.
Thập Lục ấn lên mạch tượng của Mộc Thất, vui mừng nói: "Thất tỷ, dấu hiệu bệnh của tỷ đã biến mất, thuốc trị bệnh thật kỳ diệu!"
Ngay sau đó, mọi người trong Ôn Dịch Cốc xếp hàng để Mộc Thất bắt mạch, lấy số lượng thuốc uống vừa đủ, Mộc Thất dẫn đầu thử nghiệm, các thôn dân cũng yên lòng uống thuốc, hơn nữa sau khi uống thuốc không lâu, thân thể cũng đã dần dần khôi phục.
Hôm sau, những người bị bệnh nhẹ đã hoàn toàn khỏi bệnh, những người bệnh nặng đã có thể xuống giường đi bộ.
Tinh thần mọi người cực tốt, Mộc Thất muốn rèn sắc khi còn nóng, cùng mọi người dùng thảo dược nấu với nước sôi tiêu độc khử trùng xunh quanh.
Mọi người trong Ôn Dịch Cốc đều đến từ những làng nhỏ xung quanh, bọn họ chưa từng nghĩ đã đi vào Ôn Dịch Cốc, sau này còn có thể khỏe mạnh trở về nhà
Ở đây Mộc Thất dùng tên giả là ‘Mộ Thất’, đổi họ, mọi người đều gọi nàng là"Mộ thần y" .
Binh lính đóng quân ngoài cốc biết được tin tức này, rối rít tụ tập đến cửa cốc. Thôn dân qua lại thấy dáng vẻ hung hăng của bọn họ, trong lòng sợ hãi, lập tức báo cho trưởng thôn.
Không lâu sau, trưởng thôn và Mộc Thất đi đến cửa cốc.
Thập Lục nắm chặt kiếm trong tay, nghĩ thầm những binh lính này nếu gây bất lợi cho bọn họ, hắn nhất định phải trừng trị đám người này thích đáng, cho bọn họ biết đừng mơ tưởng đụng tới được sợi lông của Thất tỷ.
"Mộ thần y, cứu mạng mấy huynh đệ này đi! Mấy người bọn hắn bị bệnh sốt rét, nếu như bị quan trên biết, nhất định không trốn thoát khỏi cái chết, chúng ta không còn cơ hội được cứu rồi!" Thống lĩnh cầm đầu khẩn cầu.
"Tại sao ta phải cứu mấy người này? Lúc ta vừa đến Ôn Dịch Cốc thấy các ngươi ném thi thể người chết trên đồi, các ngươi bất kính đối với người chết, ta không thích. Ta không cứu người cũng không muốn cứu." Mộc Thất chầm chậm mở miệng nói.
"Chỉ cần Mộ thần y có thể cứu mấy huynh đệ này, chúng ta đồng ý tất cả yêu cầu của ngươi!" Thống lĩnh binh lính nói.
Nhìn dáng vẻ bệnh tật của hắn, cũng giống triệu chứng của bệnh sốt rét.
Mấy ngày gần đây đều có gió đông nam, binh lính cũng không biết biện pháp đề phòng bệnh sốt rét, hơn nữa lúc trước trên đồi khắp nơi đều là thi thể người chết, bọn họ không nhiễm bệnh cũng khó.
Những người này chỉ biết là tiếp xúc bệnh sốt rét sẽ bị lây bệnh, lại không biết vi khuẩn lây lan trong không khí.
"Ngươi đã nói như vậy, vậy thì được, ta đồng ý cho các ngươi thuốc trị bệnh, ngươi phải giúp ta làm một việc." Mộc Thất tiến lên nói với thống lĩnh binh lính.
"Ta cho các ngươi thuốc uống, ngươi phải báo cho quan phủ biết việc mọi người trong thôn đã khỏi bệnh, để mọi người có thể rời khỏi Ôn Dịch Cốc, trở về nhà của mình, các ngươi cũng không cần đóng quân nơi rừng núi này, ngươi thấy thế nào?" Mộc Thất nói.
"Được, được, ta đồng ý với ngươi, Mộ thần y cứu được tính mạng của các huynh đệ, làm chút việc nhỏ này không đáng gì." Thống lĩnh binh lính cảm động đến rơi nước mắt nói.
Mộc Thất xem xét triệu chứng bệnh sốt rét của các binh lính, giúp bọn họ lấy lượng thuốc vừa đủ, sau đấy nói phương pháp để bọn họ trở về tiêu độc khử trùng.
Ba ngày sau, bệnh tình mọi người trong thôn đã hoàn toàn bình phục, những binh sĩ bị lây nhiễm bệnh sốt rét trong quân doanh cũng có chuyển biến tốt.
Quan phủ nhận được tin tức từ Ôn Dịch Cốc, Thượng Thư đại nhân muốn điều tra rõ ‘Mộ Thất’ là ai.
Nhưng bọn binh lính nhìn Mộc Thất mặc trang phục quái dị, che kín mặt, không ai từng thấy khuôn mặt của nàng.
Không ai biết ‘Mộ thần y’ trong lời đồn chính là người lúc trước làm cho Mộc gia hổ thẹn đại tiểu thư Mộc Nguyệt Lương!
Bọn lính rất cảm kích Mộc Thất, chạy tới giúp mọi người trong thôn dọn nhà.
Mọi người muốn đến mộ thăm người thân đã mất, Mộc Thất khuyên mọi người đề phòng bệnh sốt rét trở lại lần nữa, tốt nhất tạm thời đừng di dời thi thể, mọi người đều nghe lời của nàng.
Mộc Thất, Thập Lục và Đản Hoa cùng thôn dân đi đến thôn của họ, trưởng thôn và những người lớn tuổi thân thể suy yếu, bệnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, mọi người cầu xin nàng ở lại vài ngày, nàng cũng đáp ứng.
Nhưng đến lúc họ trở về làng, mọi người mới phát hiện lương thực bọn họ lưu lại đã bị đạo tặc cướp sạch, hiện tại hoa màu còn chưa đến mùa thu hoạch, giờ đây bọn họ ăn cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
118 chương
67 chương