Edit Hoa Trong Tuyết
Sở Vân Mộ phi thân nhảy xuống khỏi núi giả, đưa ra ngón tay dài nhọn nâng cằm Mộc Thất lên, đôi mắt phượng quan sát nàng, chậm rãi nói: "Bổn Vương thật sự không nhìn ra nha đầu nhà ngươi co chỗ nào tốt, lớn lên diện mạo so sánh với Bổn Vương, thực sự vẫn thua kém môt chút."
Hắn lấy tay kéo mặt Mộc Thất thành các loại hình dáng, cực kỳ vui vẻ nói tiếp: "Trắng mịn mền nhẵn, da mặt coi như tạm được."
Đó là ăn đậu hủ đi!
Trong lòng Mộc Thất thầm mắng Sở Vân Mộ vô sỉ biến thái, trên mặt cười khanh khách nói: "Vương Gia nói rất đúng, người để ý ta thì nhất định đầu óc có vấn đề."
"Hả?" Một cánh tay khác của Sở Vân Mộ ôm hông Mộc Thất, kéo người nàng tới trước, cúi đầu chôn trong tóc nàng, hơi thở ấm áp phun lên cổ nàng nhột nhột.
"Ngươi là đang nói đầu óc của Bổn Vương có vấn đề?" Một luồng âm thanh u lãnh rõ ràng truyền đến tai Mộc Thất.
Trong đầu Mộc Thất trống rỗng, hôm nay mặt trời vẫn mọc từ phía đông chứ? Đầu óc Sở Vân Mộ không có bị hư chứ? Hắn là. . . . . . đang thổ lộ với nàng sao?
Sự thật chứng minh, hắn không uống say, đầu cũng không bị cửa kẹp, nhưng. . . . . . cái hiện thực này làm cho nàng không thể nào tiếp thu được!
Một luồng âm thanh tiếng bước chân vội vã truyền đến, Sở Vân Mộ ngừng một chút nói: "Nơi đây không nên ở lâu."
Hắn ôm hông Mộc Thất, một tay vòng qua gối nàng, bế nàng vào ngực, vận khinh công bay về hướng nam, hình như cũng không có ý muốn giải huyệt đạo cho nàng.
"Vương Gia, ta có thể mình đi bộ, trước tiên ngươi có thể giải khai huyệt đạo giúp ta, có được hay không?" Mộc Thất cắn răng nghiến lợi nói.
"Không được." Sở Vân Mộ nâng nhẹ môi mỏng, rất hài lòng nói trên đỉnh đầu Mộc Thất: "Quá gầy, Bổn Vương không thích, nhớ ăn nhiều một chút."
Mộc Thất nhìn chằm chằm cổ trắng nõn của mỹ yêu tinh, hận không thể cắn một cái, làm cho hắn máu tươi đầm đìa!
Cuối cùng, Sở Vân Mộ ôm Mộc Thất dừng bên xe ngựa, nói với Nguyên Giáng đang lái xe: "Xuất cung."
Mộc Thất giật mình, vội vàng nói: "Không được, ta phải luyện thuốc cho Thái Hậu. . . . . ."
Sở Vân Mộ ngắt lời nói: "Bổn Vương đã phái thái y theo phương thuốc ngươi bốc cho Thái Hậu mà sắc, không cần ngươi."
"Vậy. . . . . . Đản Hoa của ta vẫn còn ở trong cung!" Mộc Thất nhất quyết không tha nói.
Sở Vân Mộ đưa tay chỉ, chỉ thấy một cục lông trắng từ trong góc chui ra, ôm mặt Mộc Thất liếm liếm, thuận tiện lên án hàng động bắc cóc thô lỗ của Sở Vân Mộ.
Sở Vân Mộ giải huyệt cho Mộc Thất, kéo nàng vào trong ngực, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, đôi tay vòng lại giam cầm nàng thật chặt trong lòng.
Hiện tại cả người Mộc Thất được hắn ôm đặt trên đùi, tư thế cực kỳ nguy hiểm, nàng thử đứng dậy rời đi, lại bị hắn ôm lấy như một đứa bé.
"Đừng động, Bổn Vương mệt mỏi." Sở Vân Mộ gác cằm trên vai Mộc Thất, ngửi mùi hương tóc của nàng, cũng không lâu lắm, hô hấp liền dần dần vững vàng, ngủ thật say.
Bên ngoài màn xe đưa vào một cách tay, Nguyên Giáng đặt một viên thuốc vào lòng bàn tay Mộc Thất, nhỏ giọng nói: "Mộc cô nương mau uống viên thuốc này đi, đây là Huyết Liên ở Bồng Lai luyện chế thành đan dược, có hiệu quả kềm chế sinh tử cổ tốt nhất, Vương Gia bôn ba cả đêm, dẫn dắt Thiên Tử Thập Tam Sát trừ loạn đản của ma cung, mới lấy được một viên dược này,cô nương mau uống , đừng phụ tâm ý của Vương Gia."
Dứt lời, Nguyên Giáng thở dài một cái, khép màn xe lại.
Mộc Thất nhìn viên thuốc thơm ngát trên tay, nhìn sắc mặt tái nhợt đang ngủ say của Sở Vân Mộ.
Nếu đan dược này có hiệu quả khống chế sinh tử cổ đã làm hắn đau khổ nhiều năm, vả lại chỉ có một viên, tại sao hắn phải cho nàng, mà không phải giữ lại cho bản thân mình?
Tình cảm của Sở Vân Mộ đối với mình tột cùng là như thế nào? Đối với kẻ địch, giết chết không lưu tình, đêm hôm ấy, sau khi say rượu hắn nói mình đã từng trùng sinh, mẫu thân, Nam Cung Trạm đùa cợt nàng thì hắn là người đầu tiên đến giải vây cho nàng. . . . . .
Đến tột cùng người nào mới thật sự là hắn?
Mộc Thất nhắm mắt lại, bỏ huyết đan vào miệng nuốt xuống, đan dược vào miệng lập tức tan ra, mùi thơm thấm vào tận tim gan người uống.
Chợt nàng mở mắt ra, giữ lấy khuôn mặt tinh xảo tuyệt sắc của hắn, cúi người che lại môi của hắn, chuyển khí huyết đan vào miệng hắn.
Môi của hắn lạnh lẽo mềm mại, tựa như hai mảnh hoa Anh Đào, vị. . . . . . rất tốt, lần này Mộc Thất tự mình chuyền huyết khi cho hắn cũng không thấy bản thân thiệt thòi gì.
Đột nhiên, Sở Vân Mộ giữ chặt hai tay của nàng, đè nàng dưới thân, mắt phượng dừng lại lạnh lẽo nhìn nàng, mang theo vài phần tức giận.
Động tác của hắn mạnh mẽ đáp trả lại, đẩy hàm răng Mộc Thất ra, đưa toàn bộ khí huyết đan về lại miệng của nàng, buộc nàng nuốt xuống toàn bộ.
Nhưng hắn vẫn không lập tức buông nàng ra, mà là bắt lấy môi của nàng, tiến quân thần tốc, hung hăng hôn lên, mùi vị máu tanh tràn ra. . . . . .
Mộc Thất thấy trước mắt mơ hồ, thiếu dưỡng khí làm nàng hít thở không thông dẫn tới ngực nàng đau đớn khó chịu, nhưng phần môi truyền tới xúc cảm rất tốt đẹp. . . . . .
Đản Hoa nhảy lên tay Mộc Thất, ôm lấy ngón tay của nàng cắn một cái, nàng mới chợt ý thức được mình đang làm gì, ra sức đẩy người trên người ra, ngồi một bên hít thở, trên mặt nổi lên đỏ ửng.
Sở Vân Mộ chống cằm nằm trên giường phủ lông ngỗng mềnh, duỗi ngón tay sờ khóe môi, cười yếu ớt nói: "Ngươi đoạt đi nụ hôn đầu của Bổn Vương, cần phải chịu trách nhiệm với Bổn Vương mới đúng."
Mộc Thất vuốt cánh môi còn sưng đỏ của mình, còn có vết thương bị hắn giảo hoạt cắn ra, trên mặt nổi lên một trận xấu hổ, tức giận nói: "Ta cũng chỉ là muốn chuyển huyết đan cho ngươi, ngươi. . . . . . ngươi vô sỉ!"
"Mùi vị không tệ." Sở Vân Mộ nhíu mày nói: "Ngươi chủ động đùa cợt Bổn Vương, đây là sự thật."
"Chuyện này. . . . . . trước nay chỉ có nữ tử mới là người chịu thiệt, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại muốn ta chịu trách nhiệm!" Mộc Thất tức giận kêu lên.
"Trong sạch của Bổn Vương đều bị mất trong tay ngươi, mặc dù thua thiệt một chút, nhưng Bổn Vương vẫn sẽ miễn cưỡng tiếp nhận." Sở Vân Mộ tự nhủ.
Mộc Thất thầm than, nói lý lẽ với yêu tinh thật sự phải cố hết sức!
Ngoài xe Nguyên Giáng nghe hai người trong xe nói chuyện, há miệng ngạc nhiên có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng, không dám phát ra một chút âm thanh.
"Sở Vân Mộ, nếu huyết đan này quý giá như vậy, tại sao ngươi phải cho ta?" Mộc Thất tỉnh táo lại chất vấn hắn.
"Cũng chỉ là một viên thuốc khống chế sinh tử cổ, Bổn Vương không cần, dĩ nhiên là cho ngươi." Giọng nói của Sở Vân Mộ nhẹ như nước chảy.
"Vậy tại sao sắc mặt của ngươi tái nhợt như thế, thân thể không có một chút nhiệt độ!" Mộc Thất bắt lấy cổ tay của hắn bắt mạch, mạch đập yếu ớt rối loạn, rõ ràng là triệu chứng đang phát độc!
Nàng đã điều chế thuốc khống chế sinh tử cổ, tại sao cổ độc trong cơ thể hắn còn phát tác?
"Được, Bổn Vương không lừa gạt ngươi." Âm thanh của Sở Vân Mộ có chút yếu ớt.
"Thuốc giải sinh tử cổ của ngươi chỉ làm cổ độc ngủ đông, nhưng cũng không tránh khỏi lúc độc phát tác, căn cơ của ngươi còn thấp, nếu không có viên huyết đan này, một khi độc phát sẽ phải chết là không thể nghi ngờ."
Dứt lời, cả thân thể của hắn mềm lại té vào trong lòng Mộc Thất, nặng nề hôn mê.
Trong lòng Mộc Thất cả kinh, sinh tử cổ trong cơ thể Sở Vân Mộ bộc phát. . . . . . thuốc của nàng có thể giúp hắn vượt qua những lần sinh tử cổ bộc phát vào mỗi tháng, nhưng vẫn tồn tại nguy hiểm lớn! Cuối cùng vẫn là nàng sai sót, sinh tử cổ này không đơn giản vượt qua suy nghĩ của nàng!
Nàng đưa tay dò hơi thở của hắn, lại chạm được một chút ấm áp, cúi đầu nhìn, lại là bãi . . . . . . máu tươi!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
96 chương
74 chương
122 chương
69 chương
125 chương
48 chương
344 chương