Edit Hoa Trong Tuyết
Sáng sớm, Mộc Thất ngã xuống giường ngủ mới được hai canh giờ, lại bị tiếng ồn ào ngoài cửa truyền vào đánh thức. Những ngày qua vội vàng mệt mỏi, nàng còn không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, quầng thâm mắt cũng hiện ra rồi.
"Ô. . . . . ." Đản Hoa dùng chân dụi dụi mắt, bụng nó vẫn đang đói, muốn uống máu chủ nhân.
"Đại nhân Đản Hoa ngoan, chờ ta trở về tướng phủ bồi bổ thật tốt rồi sẽ cho mi ăn, thật ra thì mùi vị máu nai cũng không tồi." Mộc Thất vỗ về đầu Đản Hoa, kéo nó theo như trở về trong chăn.
Hai mắt Đản Hoa rơi lệ, kéo vạt áo Mộc Thất.
Mộc Thất cười gian nói: "Nếu không thử nếm một chút máu độc của Sở Vân Mộ?"
Đản Hoa nghe được ba chữ Sở Vân Mộ, lập tức nhắm mắt giả chết, nằm trên giường không nhúc nhích.
"Hoàng Thượng có chỉ, cho gọi Mộc Nguyệt Lương đến cung Nghiêm Trữ!" Ngoài cửa truyền đến một luồng âm thanh bén nhọn chói tai.
Mộc Thất liền chấn động, cái gì? Sáng sớm đã cho công công đưa khẩu dụ? Chẳng lẽ lại đã xảy ra biến cố gì?
Nàng vội vàng mặc xong váy áo, tóc dài sau gáy được búi gọn lại, mở cửa ra nhìn Dương công công ngoan ngoãn thi lễ nói: "Nguyệt Lương tiếp đón chậm trễ, xin công công tha lỗi."
"Cô nương đừng nói như vậy, cô nương có công cứu Thái Hậu, lần này Hoàng Thượng gọi cô nương đến để ban thưởng ." Dương công công nói.
Mộc Thất cúi đầu, hơi nhếch lên khóe môi, theo Dương công công đi tới cung Nghiêm Trữ.
Vườn hoa của hoàng gia có thể nói là rất có khí khái, hành lang chín khúc, phía cuối là Bát Bảo đình, Hoàng Đế và các vị đại thần ngồi chờ nàng đã lâu.
Mộc Thất nắm chặt nắm tay, cẩn thận từng li từng tí đi lên trước hành lễ, trong lòng đã tính đến tình huống xấu nhất.
Sau khi lâm triều Hoàng Đế liền lưu đại thần lại, chẳng lẽ đã biết bí mật ngày hôm qua, hôm nay tới hưng sư vấn tội( hỏi tội)? Không thể nào, lúc ấy trừ nàng và Thái hậu, không có ai ở đấy, tại sao có thể có người nghe được. . . . . .
"Người đâu, ban thưởng!" Hoàng Đế phất tay nói.
Mộc Thất giật mình, chỉ thấy hơn mười cung nữ đang cầm từng khúc tơ lụa lỗng lẫy đến trước mặt nàng. Tơ lụa này nàng biết, là gấm lụa tượng trung cho thân phận địa vị quan lại!
"Mộc Nguyệt Lương, ngươi trị bệnh cho Thái Hậu có công, y thuật cao siêu, hôm nay Trẫm phong ngươi là Trăn Dương quận chúa, khôi phục trong sạch của ngươi, chiêu cáo* thiên hạ." Hoàng Đế nói.
*chiêu cáo = thông báo
Ánh mắt Mộc Thất sáng lên, lui lại mấy bước, quỳ xuống đất nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ cứu Thái hậu trách nhiệm của dân nữ, Hoàng Thượng có thể vì dân nữ mà suy nghĩ, dân nữ vô cùng cảm kích. Ban thưởng lớn như vậy, dân nữ không dám nhận?"
"Sao lại không dám nhận?" Một luồng âm thanh nghiêm nghị truyền đến, chỉ thấy Thái Hậu được các cung nữ dìu chậm rãi đi tới.
"Ai gia nói ngươi nhận nổi, ngươi liền nhận nổi. Nếu chư vị trọng thần của triều đình đều ở đây, ai gia liền nói thẳng, cô nương Nguyệt Lương này rất hợp ý ai gia, ai gia đã quyết nhất định nhận nàng làm con nghĩa nữ, ở bên ai gia làm bạn." Thái Hậu vừa khỏi bệnh, sắc mặt hơi có tái nhợt, nhưng trên mặt nàng vẻ uy nghiêm không hề giảm.
"Chúng thần không có dị nghị." Các đại thần ngồi ở chỗ ngồi nói.
"Nguyệt Lương tạ ơn Hoàng Thượng, Thái Hậu." Mộc Thất hành lễ nói.
Một cuộc hội họp nhỏ đã làm cho Mộc Thất đột nhiên trở thành nghĩa nữ của Thái Hậu, nghĩa muội của Hoàng Đế, được phong cấp bật tâm phẩm, đây không phải là vinh dự người bình thường có thể hưởng.
Lần này Thái Hậu muốn kéo nàng vào, nhất định là kiêng kỵ bí mật đêm qua, bí mật này liên quan đến bí mật của hoàng gia, tuyệt đối không phải tầm thường.
Mộc Thất trầm tư hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên, lại không nhìn thấy Nhiếp Chính Vương Sở Vân Mộ, chỉ thấy Tề Vương ánh mắt sáng quắt đang nhìn nàng.
Sau khi tan họp, Mộc Thất đỡ Thái Hậu trở lại tẩm cung, tự mình đến dược phòng luyện thuốc, nhưng đi xuyên qua ngự hoa viên thì sau lưng nàng đột nhiên có một sức lực kéo nàng về sau vào trong núi giả.
Người kéo nàng chính là Tề Vương Nam Cung Trạm.
Mộc Thất quan sát người này một lúc, mày kiếm mắt sáng, khí thế mạnh mẽ, ngược lại cũng là một mỹ nam tử. Nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, còn có tay hắn đang nắm thật chặc bả vai nàng, rõ là. . . . . . thô lỗ!
"Tề Vương Điện hạ, ngài làm ta đau." Mộc Thất đưa tay nắm lấy mạch của hắn, nhanh nhẹn tránh thoát kềm kẹp của hắn.
"Ngươi không phải là Mộc Nguyệt Lương, ngươi tiếp cận hoàng thất có mục đích gì?" con ngươi đen láy của Nam Cung Trạm ngập tràn lửa giận, ép hỏi.
Mộc Thất vuốt vuốt bả vai, thản nhiên nói: " Tại sao Tề vương điện hạ hỏi vậy? Ta không phải là Mộc Nguyệt Lương thì là ai? Huống chi là cha ta từ bỏ ta sau đấy lại mang ta trở về làm cho Hoàng Thượng và Thái Hậu vui vẻ, đưa ta vào đây là vì chữa bệnh cho Thái Hậu, tất cả không phải là mong muốn của ta, sao lại nói ta cố ý tiếp cận hoàng thất?"
"Không thể nào!" Đột nhiên Nam Cung Tram tiến lên nắm lấy cổ tay Mộc Thất, con ngươi sắc bén chăm chú nhìn nàng đến mức không có chỗ để trốn.
Tuy trong người Mộc Thất có nội lực nhưng lại không thể để lộ, chỉ dựa vào nàng một cô nương yếu đuối sao có thể giãy dụa thoát khỏi một nam nhân nhiều năm tập võ?
Tay phải sau lưng nàng cầm lên một ám tiễn, cười yếu ớt nói: "Tại sao không thể nào? Ta chính là Mộc Nguyệt Lương, là cô nượng bị ức hiếp nhiều năm ở phủ thừa tướng, vì sinh tồn mà làm bản thân mạnh mẽ lên, có gì không thể?"
Nam Cung Trạm cười lạnh: "Lấy tâm cơ và năng lực của ngươi, cũng không phải là kẻ tầm thường, đáng tiếc ngươi chỉ là một nữ tử, bổn phận của nữ tử chính là giúp chồng dạy con, ngươi cứ nói đi? Vị hôn thê của Bổn Vương?"
Mộc Thất ngẩng đầu lên dùng ánh mắt lạnh lẽo chống lại hắn, lạnh lùng nói: "Mộc Nguyệt Lương ta cố tình không làm được, Tề Vương điện hạ nếu muốn tìm thê tử hiền thục, không bằng tìm người khác đi! Còn nữa, ngươi đã hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, chúng ta một chút quan hệ cũng không có, không bằng đi tìm nhị muội muội người ái mộ ngươi nhiều năm làm vị hôn thê của ngươi!"
"Ngươi ——!" Nam Cung Trạm cúi người xuống chống lại ánh mắt đề phòng của nàng, cười lạnh nói: "Mộc Nguyệt Lương, Bổn vương nhất định sẽ bẻ gãy cánh của ngươi, để cho ngươi trở thành Vuong phi của bổn vương!"
"Vậy còn phải xem điện hạ có hay không có khả năng này!" Mộc Thất nhanh chóng ra tay, trong lúc Nam Cung Trạm nhắm mắt hôn nàng, ám tiễn trong tay đâm về phía cánh tay của hắn.
Đột nhiên, Nam Cung Trạm mở hai mắt ra, một tay điểm huyệt đạo của nàng, một tay đoạt lấy ám tiễn trong tay nàng ném qua một bên.
Nam Cung Trạm nâng lên khóe môi, đầu tựa vào bên tai Mộc Thất, âm thanh rì rì truyền đến: "Thật là một nữ tử không làm cho người ta bớt lo, Bổn vương cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nếu còn muốn đối phó Bổn vương, Bổn vương hoàn toàn có thể ở chỗ này. . . . . . muốn ngươi. . . . . ."
Mộc Thất chấn động, móng tay cắm thật sau vào lòng bàn tay, cười nhạo nói: "Không ngờ Tề Vương điện hạ bất quá cũng chỉ là một người dùng nửa thân dưới mà suy nghĩ cũng không khác động vật là mấy."
Nam Cung Trạm nâng cằm Mộc Thất lên nói: "Thứ Bổn Vương muốn chưa bao giờ bổn Vương không lấy được."
Dứt lời, hắn cúi người muốn hôn Mộc Thất. . . . . .
Mộc Thất dãy dụa hết sức, thế nhưng tên tiểu nhân này điểm huyệt đạo của nàng, ban ngày ban mặt lại muốn đừa cợt nàng!
Nàng nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra bóng dáng một người —— Sở Vân Mộ.
Mỹ yêu tinh này lời nói ác độc lại kiêu ngạo, thỉnh thoảng hay chỉnh nàng, giữa bọn họ cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác, nhưng ở thời điểm này tại sao nàng lại nghĩ đến hắn?
Vèo!
Một cái nhẫn hoàng kim từ giữa không trung bay tới, đập trúng gáy Nam Cung Trạm, hắn dừng lại động tác, ngã thẳng về phía sau.
"Chậc chậc, tiểu hồ ly, thế nào mỗi lần bổn vương nhìn thấy ngươi, đều là dáng vẻ sa sút như vậy?" Một giọng nói tà mị từ trên núi giả truyền xuống.
Mộc Thất theo phương hướng của âm thanh nhìn lại, lại thấy Sở Vân Mộ một thân hồng y, tóc đen được cố định bằng trâm Diêu Thạch, thả xuống hơn phân nửa ở phía sau, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc dâng lên nụ cười, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, không nói hết phong tình vạn chủng. . . . . .
Chỉ là nàng lúc này chỉ muốn tìm một cái lổ để chui vào. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
16 chương
103 chương
337 chương
72 chương
4 chương
5 chương
67 chương