"Nguyên Giáng, mau tìm một nơi dừng chân!" Mộc Thất điểm mấy huyệt đạo lớn trên người Sở Vân Mộ nói.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, chân mày nhíu chặt, trên trán rớt xuống từng hạt mồ hôi lớn, đau nhức khó nhịn vẫn không giảm.
"Sở Vân Mộ, không cho phép ngươi ngủ! Ta lệnh cho ngươi không được ngủ!" Mộc Thất nói lớn.
Nếu hắn chết, nàng sẽ áy náy cả đời! Nhưng trong lòng nàng trừ áy náy, còn có một loại tình cảm khác. . . . . .
Nguyên Giáng không ngờ tới lần phát độc này của Vương Gia lại nghiêm trọng như vậy, vội vàng ra roi thúc ngựa, dừng ở một khách điếm dưới danh nghĩa của Nhiếp Chính Vương phủ.
"Nhiếp Chính Vương có lệnh, phong tỏa!" Sát thủ thập tam sát hô lớn trong khách điếm.
Không quá nửa khắc, trong khách điếm liền không còn một bóng người, Sở Vân Mộ được đưa vào phòng thượng đẳng.
Sở Vân Mộ bị thổ huyết rất nghiêm trọng, Mộc Thất dùng nhiều loại biện pháp cầm máu nhưng không có một chút hiệu quả.
Nguyên Giáng ở cửa ra vào nói liên tục, mấy năm liền Vương Gia của bọn họ chưa từng tái phát lại tình huống như vậy, mỗi lần không ngừng thổ huyết, Vương Gia đều giam mình trong phòng luyện công, lúc đi ra không bị thương chút nào, cũng không ai biết Vương Gia đã trải qua dãy dụa sống chết như thế nào htt d;đ;l;q;đ.
Mộc Thất cau mày, nàng thử thuốc giải trên người mình không biết bao nhiêu lần, không có một chút sai lầm. Nàng và hắn cùng trúng sinh tử cổ, vì sao thuốc giải đối với nàng có hiệu quả, đến khi hắn uống thì thổ huyết càng nhiều?
Theo lý thuyết thuốc giải này có thể áp chế sinh tử cổ, không có khả năng sẽ xảy ra loại tình trạng này!
Thuốc giải là căn cứ theo tình trạng độc trong cơ thể nàng mà luyện chế, chẳng lẽ cổ độc trong cơ thể hắn không giống trong cơ thể nàng?
Trên trán Sở Vân Mộ lăn xuống từng hạt mồ hôi lớn, hình dáng nhu nhược bệnh tật này cùng với hình dạng sắc bén ác độc thường ngày của Nhiếp Chính Vương là khác một trời một vực.
Mộc Thất đưa tay sờ trán hắn, nhiệt độ nóng làm cho nàng hoản hốt.
Hiện tại muốn làm cho dược liệu phát huy tác dụng lớn nhất, chỉ có một biện pháp duy nhất.
Đột nhiên, người đang ngủ mê mang nắm chặt tay Mộc Thất, giống như là đứa bé bất lực trong bóng tối bắt được một tia ánh sáng, làm gì cũng không thả tay.
Hắn nâng tay Mộc Thất lên theo bản năng, cắn xuống cổ tay nàng, một dòng máu lớn chảy vào trong miệng. . . . . .
Mộc Thất thấy sắc mặt hắn hơi dịu lại, không ngờ máu của nàng lại là thuốc giải tốt nhất của hắn.
Nói như vậy, ban đầu hắn lấy sinh tử cố khống chế nàng, thì ra là sớm đào xong bẫy để nàng nhảy vào! Thật là một yêu tinh quỷ kế đa đoan!
Nhưng cứ như vậy, máu của nàng sẽ bị hắn hút khô!
Mộc Thất nhanh rút tay về, ai ngờ một cánh tay ôm chặt hông của nàng, chết sống không buông tay.
Nàng dùng sức đẩy, lại cảm thấy một luồng ấm áp trên đùi—— hắn lại thổ một búng máu trên chân của nàng. . . . . . . . . . . .
"Nguyên Giáng, đi vào hầu hạ Vương Gia các ngươi, chờ hắn tỉnh thì nói cho hắn biết, ta nhất định không để cho hắn yên!" Mộc Thất chợt đẩy cửa ra, nổi trận lôi đình bước từng bước lớn ra ngoài.
Ánh mắt Nguyên Giáng dừng lại trên vết máu lớn khả nghi trên người Mộc Thất, khóe môi cong lên đầy ý vị, gương mặt trẻ con dâng lên nụ cười thô bỉ.
"Nhìn cái gì vậy?" Mộc Thất lạnh mắt nhìn Nguyên Giáng.
"Mộc cô nương yên tâm, ta đều hiểu, là nữ nhi có kinh nguyệt nha, rất bình thường." Nguyên Giáng trừng hai mắt nói.
Sắc mặt Mộc Thất đỏ lên, đánh một cái trên đầu Nguyên Giáng, hung ác nói: "Còn dám nói càn, ta bảo đảm sẽ làm cho người không nói chuyện được nữa!"
Nguyên Giáng lập tức im re.
Mộc Thât đi tới một gian phòng trống, lấy đỉnh Không Động ra, lấy một chén máu của mình đổ vào trong đỉnh, hỗ trợ với máu giải bách độc của Đản Hoa, vận công hòa hai loại máu lại với nhau.
Cùng trúng cổ độc, nhưng lại không giống nhau, muốn thật sự hiểu được sinh tử cổ, xem ra còn cần nàng nghiên cứu một phen.
Chỉ là tốn nhiều máu như vậy, sau khi luyện xong thuốc giải, sắc mặt nàng tái nhợt.
Nguyên Giáng lúc nhận lấy thuốc giải thấy sắc mặt Mộc Thất trắng như tờ giấy, vẻ mặt lại nhiều thêm vài phần bỉ ổi, khiến Mộc Thất không nhịn được nghĩ muốn ném hắn từ trên lầu xuống.
Mộc Thất trở lại trong phòng, đột nhiên phát hiện cửa sổ động, htt d;đ;l;q;đ chắc là có người vừa xông vào.
"Ai?" Mộc Thất siết chặt ám tiễn nói.
"Tiểu thư, là ta, Trầm Thu." Trầm Thu từ sau tấm bình phong bước ra, ôm lấy Mộc Thất.
"Tiểu thư, không ngờ người vào cung một chuyến, rửa sạch oan khuất không nói, lại trở thành quận chúa là con gái nuôi của Thái Hậu! Trầm htt d;đ;l;q;đ Thu rất sùng bái người!" Trầm Thu như con mèo nhỏ cọ cọ Mộc Thất nói.
"Đừng làm rộn, lần này ngươi ra ngoài tìm ta có phải có việc gì gấp?" Mộc Thất hỏi.
Trầm Thu lập tức nghiêm trang ngay ngắn, hành lễ nói: "Thiếu Chủ, trưởng lão của Trầm Hương Cát đã tới Túy Tiên Cư, xin thiếu chủ đến gặp mặt."
"Được, bây giờ chúng ta đi." Mộc Thất yêu cầu tiểu nhị đưa co mình y phục nam nhân, thay ra quần áo bị dính máu, tóc đen buộc trên đỉnh đầu, dùng dây màu tím buộc lại, ngược lại làm nàng cho thêm mấy phần tuấn tú .
"Thế nhưng ngoài khách điếm canh giữ nghiêm mật, chúng ta muốn đi ra ngoài cũng phải tốn chút thơi gian." Trầm Thu từ cửa sổ nhìn thị vệ xung quanh, thở dài nói.
"Đối phó với yên tinh Sở Vân Mộ này, dĩ nhiên không thể dùng biện pháp cứng rắn, dùng trí mới chính là mấu chốt." Mộc Thất nâng cằm lên cười cười.
Biện pháp của nàng chính là: phía sau phòng nàng ở có một ao nước, cái ao này là nước chảy, thông với sông Đông Hà, đường bộ không thông thì đi đường thủy, xem sát thủ thập tam sát làm sao bắt được nàng!
Mộc Thất cùng Trầm Thu đi tới bên bờ ao, Trầm Thu nhìn thấy cửa sổ lầu hai phòng Nguyên Giáng, tiện tay nhặt một hòn đá lên, trong nháy mắt tụ bảy phần công lực ném qua.
"Ai!" Nguyên Giáng nhanh chóng xoay người tiếp nhận viên đá được ném đến, theo phương hướng nhìn sang, lại không thấy một bóng người, chỉ có nước trong ao nổi lên bọt khí sùng sục.
Ken két!
Cửa bị đẩy ra, một người tóc đen mặc áo choàng, một mỹ nhân mắt phượng mày đen đứng ở cửa, cười lạnh nói: "Bổn Vương chỉ là ngủ được một giấc, con tiểu hồ ly này lại nhân cơ hội chạy."
Sở Vân Mộ bình phục rất nhanh, không lâu sau khi uống máu độc của Mộc Thất, triệu chứng hộc máu hoàn toàn biến mất, cả người khôi phục lại vẻ lạnh lẽo tà mị.
"Vương Gia, chúng ta có cần phái người đi tìm Mộc cô nương trở về hay không?" Nguyên Giáng hành lễ nói.
"Không cần, chuẩn bị xe, Bổn Vương đối với người sau lưng nàng cảm thấy rất hứng thú. . . . . ." Sở Vân Mộ lạnh lùng nói.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
16 chương
103 chương
337 chương
72 chương
4 chương
5 chương
67 chương