"Mộc Nguyệt Lương, ngươi chế thuốc phạm sai lầm, làm hại Thái Hậu tái phát bệnh nặng, ngươi có biết tội của ngươi không?" Hoàng đế căm tức nhìn Mộc Thất. Trên mặt đất, Mộc Thất quỳ thẳng tắp, đầu gối hơi ngứa ngáy, tốc độ biến sắc mặt của Hoàng Đế này so với trở trời thật sự còn nhanh hơn, mới vừa rồi còn đứng ở bên phía nàng, nhanh như vậy liền muốn trị tội của nàng! Mộc Thất mở miệng nói: "Bẩm Hoàng Thượng, trong cơ thể của Thái Hậu có sỏi tồn tại đã lâu, bởi vì Thái Hậu tuổi già yếu ớt, cho nên ta chỉ có thể dùng phương thuốc hóa độc khiến máu lưu thông giúp bài độc, hôm nay bệnh tình của Thái Hậu phát sinh biến cố, muốn cởi chuông phải do người buộc chuông cởi, nếu Thái Y Viện bó tay với bệnh tình của Thái Hậu, kính xin hoàng thượng giao trách nhiệm chữa trị cho ta, ta nhất định bảo vệ Thái hậu bình yên vô sự, nếu có làm sai, mặc cho hoàng thượng trách phạt!" Mọi người ở đây không khỏi bội phục can đảm của tiểu cô nương này, nếu là Thái Y Viện cũng hết cách xoay chuyển, nàng có thể có cách gì để cải tử hồi sinh đây? Hoàng Đế sập mắt xuống suy nghĩ trong chốc lát, nâng mắt lên nói: "Chuẩn (cho phép), nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu mà thất bại, trẫm liền cho ngươi chôn cùng mẫu hậu!" "Cẩn tuân thánh mệnh!" Mộc Thất nhẹ nhàng kéo khóe miệng lên nói. Mọi người đều đứng dậy, duy chỉ có Sở Vân Mộ bình yên mà ngồi ở trên uống rượu, trên khuôn mặt tuyệt sắc yêu mị hiện lên ý cười lạnh. Rất có ý tứ, hắn ngược lại càng ngày càng yêu thích tiểu hồ ly này. . . . . . chỉ là, hắn càng muốn tự tay thuần phục nàng. . . . . . Ánh mắt của Tề Vương Nam Cung Trạm vẫn nhìn trên người của tiểu cô nương quật cường này, tính tình của nàng so tưởng tượng thì rất hợp khẩu vị của hắn, mà yên lặng theo dõi biến hóa. ** Bên ngoài tẩm cung của Thái Hậu, hơn mười vị thái y quỳ gối ở tẩm điện, bên trong, vẻ mặt của mỗi một người đều là bất đắc dĩ. "Rốt cục Thái Hậu ra sao rồi?" Hoàng đế vỗ vỗ ngực, đè nén xuống ho khan nói. "Hồi hoàng thượng, khí huyết trong cơ thể Thái Hậu không thông, về phần nguyên nhân là vì trong bụng có một cục sưng, nhưng thuốc mà Mộc thần y cho Thái Hậu dùng đều là thuốc tốt giúp giải tắc nghẽn lưu thông máu, cựu thần còn nghĩ không ra biện pháp khác, xin hoàng thượng trị tội." Một thái y nằm phục xuống nói. "Khởi bẩm hoàng thượng, cựu thần nghe nói qua một phương pháp này, trong tiền triều từng có trường hợp thành công tuy nhiên. . . . . ." Trên trán Hà thái y lăn xuống hạt mồ hôi lớn. "Tuy nhiên cái gì?" Hoàng đế nói. "Tuy nhiên muốn mổ bụng lấy vật, một khi thất bại, tánh mạng của Thái Hậu có thể xảy ra chuyện." Hà thái y nhắm mắt nói. "Lăn xuống đi! Người tầm thường!" Hoàng đế tức giận trách mắng. Còn dư lại mấy vị thái y cuối cùng bị Hoàng Đế quát đến sắc mặt trắng bệch, liền lăn một vòng, đi xuống đến điện quỳ. "Hoàng Thượng, ta có phương pháp cứu trị được Thái Hậu, vả lại không cần mổ bụng, sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng của Thái Hậu." Mộc Nguyệt Lương mở miệng nói. Hoàng Đế quan sát nàng một lần, thật sự không ngờ hắn quả thật muốn giao hy vọng lên trên người của tiểu cô nương yếu đuối này. "Phương pháp gì?" Hoàng Đế hỏi. "Tiên sư đã dạy ta một bộ bí thuật châm cứu, hiệu quả đối với việc thông máu bài độc cực kỳ rõ rệt, không ngại thử một lần." Mộc Nguyệt Lương trấn định nói. So với phương pháp mổ bụng đó của Hà thái y, phương pháp của nàng thật sự an toàn hơn rất nhiều. "Được, trẫm cho ngươi cơ hội này." Bệnh ho khan của Hoàng Đế bộc phát nghiêm trọng, được người đỡ đi xuống nghỉ ngơi. Mộc Thất đuổi hết đám người trong điện, chỉ để lại Hà Nhụy cùng hai cung nữ giúp một tay. Từ trong tay thái y, nàng lấy ra một bộ ngân châm, ngâm ngân châm với đặc chế trong rượu thuốc, chỉ để Hà Nhụy ở lại xin được cởi áo và xoa bóp cho Thái Hậu, cởi xuống trang sức, cả người chỉ mặc nội y. Cũng may nàng thường xuyên mang theo Hồi Hồn Đan ở bên người, bỏ một viên vào trong miệng Thái Hậu, như vậy cũng tốt, đây là giúp bà ổn định tâm mạch. Ngay sau đó, Mộc Thất vừa nhanh, ổn, lại chính xác đâm ngân châm vào sáu kinh mạch lớn trên người Thái Hậu, nàng đều không chế được từng kinh mạch, ép máu bầm ở dạng độc tới bụng. Nàng đưa tay sờ qua cục sưng trên bụng của Thái Hậu, vị trí của cục sưng này ở dưới rốn một tấc, rất có thể là thai chết nhiều năm trước hóa thành. Ở hiện đại, loại bệnh trạng này gọi là “U quái”*. (*): U quái (Teratoma) là một dạng u phát triển từ tế bào mầm. Các tế bào này tùy theo mức độ biệt hoá có thể là lành tính và có thể ác tính tùy theo thành phần mô không trưởng thành. Dạng u quái lành tính thường gặp nhất là u bọc bì. Sau khi Mộc Thất đâm cây châm cuối cùng xuống, ngón tay của Thái Hậu cong cong, chậm rãi mở mắt ra. "Thái Hậu, Nguyệt Lương cả gan hỏi một câu, đầu mấy năm nay, người có từng trải qua việc xảy thai chưa?" Mộc Thất nhỏ giọng hỏi. Đáy mắt của Thái Hậu ngẩn ra, nhớ lại quá khứ, trên mặt của nàng dâng lên vẻ khổ sở, khẽ giật giật môi, không nói. "Thái Hậu không có động tới, hôm nay các huyệt đạo trên cơ thể người đều ở dưới ngân chân của ta, tính ép máu bầm vào cùng một chỗ. Như thế này ta sẽ giúp người lấy sỏi ở trong cơ thể ra, có thể sẽ có chút đau, ta tận lực giúp người làm dịu cơn đau." Mộc Thất trấn an nói. Thái Hậu a một tiếng, nói: "Không sao, những năm này ở trong hậu cung, sự đau khổ ở trong cuộc sống bi thương. . . . . . ai gia đều chưa từng e ngại, đây có là gì. Chỉ là, ai gia có một chuyện muốn nhờ ngươi." "Thái Hậu cứ nói, đừng ngại, Nguyệt Lương nhận ơn huệ ở Thái Hậu, nhất định lấy hết khả năng mà Thái Hậu giúp một tay." Mộc Thất nói. "Ai gia van ngươi. . . . . . đừng nói chuyện thai chết trong bụng của ai gia cho người khác biết, chuyện này, trời biết, ngươi biết ta biết." Thái Hậu siết chặt tay của Mộc Thất cầu khẩn nói. Mộc Thất cắn chặt môi dưới, đưa tay phải ra, hợp ngón cái cùng ngón út lại, kiên định nói: "Thái Hậu yên tâm, Nguyệt Lương thề với trời, tuyệt không để lộ chuyện này ra ngoài, ngược lại xử lý ổn thỏa việc này, nhất định không để lại nhược điểm." "Tốt. . . . . ." Trong cảm giác mệt mỏi cùng đau khổ, Thái Hậu một lần nữa ngủ thật say. Mộc Thất biết Thái Hậu không kiên trì được bao lâu, phải nhanh lấy sỏi ra mới có thể bảo vệ tánh mạng của Thái Hậu. Nàng rắc Hóa Ứ Tán vào trên ngân châm, khiến hiệu lực của dược theo ngân châm chảy vào kinh mạch Bách Hải của Thái Hậu lại dùng phương pháp xoa bóp tựa như vân vê , chậm rãi dùng sức ở trên bụng. Trên mặt Thái Hậu hiện lên chút đỏ thẫm, dần dần khôi phục sắc mặt bình thường, nửa canh giờ chưa ra, trong cơ thể Thái Hậu bài xuất ra một u quái lớn bằng nắm đấm, có thể thấy rõ từ trong bộ xương cốt khoác da khó có thể hòa tan và tiêu hóa, xem ra là một tiểu hài tử từng hình thành. Chỉ là nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Thái Hậu, bà ấy nhất định là đang giấu diếm bí mật gì, mà cái bí mật đó rất có thể liên lụy đến vấn đề huyết mạch thuần khiết của Hoàng thất. Rất khó tưởng tượng nếu mà chuyện này bị tố giác, hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào. . . . . . Mộc Thất nhanh lấy ra một chai Hóa Thi Thủy, nhỏ lên u quái, sau một khắc, u quái hòa tan biến mất, bên giường chỉ còn lại mấy mẩu vải vụn dính máu. "Người đâu, Thái hậu đã không còn đáng ngại, hãy dùng thuốc rượu lau người cho Thái Hậu." Mộc Thất thu ngân châm lại, phân phó người bên ngoài. "Vâng!" Hà Nhụy mang thùng gỗ chứa thuốc rượu cùng khăn gấm đi vào, thấy cảnh tượng người Thái Hậu đầy vết máu giống như sau khi sinh đẻ trước mắt, không khỏi chấn động. “Máu bầm trong cơ thể Thái Hậu đã lấy ra rồi, cũng không cần lo ngại, nhớ đi nấu canh bổ táo đỏ phối hợp với cẩu kỷ." Mộc Thất nói. "Yên tâm, Hà Nhụy đã nấu canh bổ, chỉ đợi Thái Hậu tỉnh lại, thay đổi y phục rồi dùng." Hà Nhụy nghe được Thái Hậu không việc gì, mới yên lòng. Cũng may Thái Hậu vô sự, cái mạng của đám cung nhân các nàng cũng coi như được bảo vệ. Mộc Thất đẩy cửa phòng ra, nhìn lướt qua đám thái y của Thái Y Viện trong điện quỳ, sâu xa nói: "Thái Hậu đã thoát khỏi nguy hiểm, mọi người không cần phải lo lắng, ngược lại nên trở về đi, đừng quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi." Mọi người ngạc nhiên, cả Thái Y Viện cũng bó tay hết cách với bệnh trạng của Thái Hậu, tiểu cô nương này lại dùng một canh giờ cứu về tánh mạng của Thái Hậu! Hậu sinh khả úy! Trong góc, sắc mặt của cô nương cả người mặc lục y (y phục màu xanh lá cây) trắng bệch, lén lút từ đường nhỏ đi ra khỏi tẩm cung. Nàng ta nghe được đoạn nói chuyện hồi nãy của Thái Hậu và Nguyệt Lương! Cả đời của Thái Hậu chỉ vẻn vẹn mang thai một lần, chính là cái lần khó sinh mà sinh ra Hoàng Thượng, từ đó về sau thân thể của Thái hậu suy yếu, rất khó để sinh con, liền chưa từng có mang. Nhưng trong thân thể Thái Hậu lại có một tiểu hài tử không có ra đời tạo thành sỏi! Điều này nói rõ. . . . . . thân phận Hoàng Thượng rất có thể là. . . . . . Cô nương mặc lục y khiếp sợ đi về phía trước, dựa vào bóng đêm mà tránh thoát tầm mắt mọi người. Mộc Thất không biết, trong lúc nói ra cái bí mật này vô tình để người thứ ba biết được, sau này đưa tới cho nàng bao nhiêu phiền toái. . . .