Y nữ lạnh nhạt vs tướng quân nóng tính
Chương 4 : Nữ nhân không biết liêm sỉ
Hoa Tố Vấn xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này vài ngư dân khiêng một người nam nhân vội vã từ bên người nàng đi qua, đi vào ngôi nhà kia.
“Trời ạ, phu quân! Sao lại như thế này?” Người thiếu phụ trong sân khóc hô vang trời.
“Huynh ấy vốn lặn xuống sông vì muốn bắt được con *** kia, chẳng biết như thế nào, lại chìm trong nước.” Người đánh cá đi cùng trả lời, “Lúc chúng tôi cứu huynh ấy lên, huynh ấy đã không còn thở.”
Hoa Tố Vấn xoay người trở lại, bước nhanh đi vào sân nhỏ, đẩy mọi người ra, đi đến trước mặt người đánh cá bị chết đuối, cúi người đưa tay dò xét trên cổ hắn, trong lòng trầm xuống, không còn mạch đập! Phải thật nhanh!
Nàng xoay mặt người chết nghiêng qua một bên, cạy miệng hắn ra, cho ngón tay vào móc móc, còn may, trong miệng không có nước bùn cùng rong bèo, liền hỏi: “Đã ép nước trong bụng ra cho huynh ta chưa?”
“Cô nương, cô là muốn làm gì vậy!” Người thiếu phụ la hoảng lên, cố gắng ngăn cản hành động của nàng.
“Im lặng! Nếu như muốn cứu trượng phu của tẩu sống lại thì đứng sang một bên đi, trả lời chính xác vấn đề của ta!” Hoa Tố Vấn rống lên một câu, làm chấn động tất cả mọi người ở đây.
“Ép rồi, ói ra một chút nước, nhưng mà đã không còn thở.” Một người đánh cá đáp.
Đã ép nước ra là tốt rồi, Hoa Tố Vấn xoay mặt người chết ngay lại, hai tay nâng chỗ gáy hắn lên, làm cho cổ hắn ngửa ra sau hướng mặt lên trời. Tiếp theo, nàng bịt mũi của hắn, hít sâu một hơi, cúi người xuống, làm ra một hành động làm cho toàn bộ mọi người có mặt hít vào một hơi.
Ơ! Ơ! Ơ! Nữ nhân đáng chết này rốt cuộc đang làm gì vậy! Tiêu Hồng Phi trừng to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, giữa ban ngày ban mặt thế mà nữ nhân này lại đi hôn môi một người chết!!! Hôn một cái vẫn chưa đủ, còn muốn hôn thêm cái thứ hai!
Hoa Tố Vấn thổi khí vào miệng người chết hai cái, rồi hai tay lập tức đan lại đặt trước ngực người chết tiến hành ấn tim, một, hai, ba, bốn… Cho đến khi đếm tới ba mươi, người chết vẫn không có phản ứng, không được, làm lại! Nàng cúi người xuống lần nữa, thổi ngạt, ấn. Làm như thế mấy lần, mồ hôi lớn chừng hạt đậu chậm rãi rơi xuống từ trán nàng, nhưng mà người chết dường như vẫn không có phản ứng, không được! Kiên trì, nhất định phải kiên trì! Nhất định có thể, nhất định có thể cứu sống! Lúc nàng cúi người lần nữa chuẩn bị thổi ngạt lần thứ sáu, đột nhiên một cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, kẹp nàng dưới nách, nhanh chóng mang ra khỏi sân nhỏ.
“Ngươi điên rồi sao! Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy!” Tiêu Hồng Phi hung hăng quăng nàng ngã trên mặt đất, phẫn nộ gầm lên.
“Huynh mới điên rồi ấy! Huynh đem ta ra ngoài làm gì!” Hoa Tố Vấn cũng phẫn nộ gầm lên.
“Ta muốn ngăn loại hành vi hoang đường kia của ngươi lại! Một cô nương như ngươi lại vừa hôn vừa sờ trên xác một nam nhân làm gì! Giữa ban ngày ban mặt, không cho phép ngươi đồi phong bại tục như vậy!” Mắt Tiêu Hồng Phi cũng đỏ lên.
“Huynh nói bậy bạ gì đó! Ta là đang cứu hắn!”
“Cứu hắn?” Tiêu Hồng Phi cười lạnh hai tiếng, “Ta còn chưa từng thấy qua có cách cứu người như vậy!”
“Chuyện huynh chưa thấy qua còn rất nhiều, không biết gì thì đứng sang một bên nhìn cho kỹ!” Hoa Tố Vấn đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, chuẩn bị lại quay về làng chài nhỏ.
“Không được! Ngươi không thể trở lại nữa!” Tiêu Hồng Phi một tay kéo cánh tay nàng lại.
“Huynh làm gì! Mau buông ra!” Hoa Tố Vấn rống.
“Ta không thể để ngươi lại tiếp tục đi làm chuyện đồi phong bại tục như vậy!”
“Ta muốn làm gì không liên quan đến huynh, huynh không có quyền ngăn cản ta, huống chi, chuyện gì đúng chuyện gì sai, trong lòng ta tự có chừng mực, không cần huynh tới dạy ta!” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói.
“Hay lắm! Hay lắm! Ngươi cứ làm chuyện ngươi muốn đi! Ta và ngươi vốn cũng không có quan hệ gì, ta cần gì phải hao tâm!” Tiêu Hồng Phi hung hăng buông tay đang kéo cánh tay nàng ra, xoay người bước nhanh rời đi. Đúng là một nữ nhân không biết tốt xấu! Để cho nàng ta trở lại đi, trở lại mà cho những ngư dân kia ném đá, bị xem như một nữ nhân không biết xấu hổ mà chịu bị ném đá! Loại nữ nhân hạ tiện kỳ quái này, không đáng để cho hắn lo lắng! Hắn bước nhanh đi đến ngôi miếu đổ nát, rồi nhảy lên ngựa, nhanh chóng lao đi.
Nam nhân này làm gì mà tức giận lớn như vậy, cho dù nàng có làm chuyện mà trong mắt hắn cho là đồi phong bại tục đi nữa, thì cũng có liên quan gì đến hắn! Trước đó hắn đã đi rồi tại sao còn quay lại? Hoa Tố Vấn nhìn bóng dáng hắn cực nhanh biến mất trong tầm mắt, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Sau lưng một trận xôn xao, nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy thiếu phụ kia dẫn theo một đám ngư dân hô hào đi tới: “Hắn sống lại rồi, hắn sống lại rồi!” Thiếu phụ đi đến trước mặt Hoa Tố Vấn, phịch một cái liền quỳ xuống: “Cảm tạ ân cứu mạng của thần tiên, cảm tạ ân cứu mạng của thần tiên!” Nói xong “Toàn bộ” dập đầu mấy cái vang thành tiếng.
Hoa Tố Vấn cuống quít đỡ nàng dậy, nói: “Ta cũng không phải thần tiên gì đâu, ta chỉ là đại phu.”
“Đó chính là một thần y, một thần y có thể cải tử hoàn sinh!”
Một năm sau.
Bên trong những gian phòng một mảnh xuân sắc tản ra đàn hương thoang thoảng, tiếng rên rỉ mất hồn cùng tiếng hít thở nặng nề đan xen cùng một chỗ, liên tiếp, thật lâu không thể dừng lại, làm cho người ngẫu nhiên đi ngang qua nghe thấy mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Đây là Phiêu Hương Viện, kỹ viện thượng đẳng nhất, tốt nhất của Quận Võ Lăng, lúc này mặc dù đêm đã khuya, nhưng trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, tửu trì nhục lâm*, khắp nơi đều có thể nghe thấy âm thanh nữ nhân rên rỉ mất hồn.
*Tửu trì nhục lâm: ao rượu rừng thịt. Xxuất xứ vào thời Trụ Vương, Trụ Vương là một ông vua sa đọa, hoang dâm vô độ, thường tổ chức các yến tiệc lớn, đổ rượu đầy ao, và treo thịt lên cây trong rừng.
Trong một gian phòng tốt nhất của Phiêu Hương Viện, người đứng đầu bảng kỹ nữ – Thấm Hương lúc này đang thỏa mãn ngả vào lồng ngực cường tráng của một người nam nhân. “Chàng rất mạnh đấy!” Thấm Hương cười duyên, ngón tay mảnh khảnh vẽ vài vòng tròn trên cơ ngực nam nhân.
Nam nhân không trả lời, một tay bắt lấy ngón tay không quy củ kia, nhìn tỉ mỉ.
Đây là một bàn tay mềm mại, ngón tay thon dài, làn da trơn mềm, đầu ngón tay nhọn, nuôi móng tay thật dài, trên móng tay sơn màu đỏ tươi đẹp. Nam nhân nhíu mày đẹp lại, nhớ tới bàn tay kia, bàn tay kia cũng rất đẹp, vừa trắng vừa mềm, mười ngón tay cũng là thon dài như vậy, có điều móng tay cắt rất ngắn, trên móng tay cũng không sơn gì lên, nhìn qua rất là sạch sẽ rất là xinh đẹp.
“Gia, chàng nghĩ gì thế?” Thấm Hương đặt cằm lên ngực nam nhân, làm cho dung nhan diễm lệ của mình hiện ra dưới mi mắt của hắn, thân thể mềm mại không xương áp sát lên người hắn, “Gia, chàng nói ta có đẹp không?”
Nam nhân buông tay nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, “Đẹp” Hắn trả lời, trước mắt lại hiện ra một dung nhan tuyệt mỹ khác. Một đôi mắt hạnh luôn hiện vẻ lạnh lùng, đôi môi đỏ thắm luôn nói ra lời lạnh lùng, cái nữ nhân đáng chết kia, cái nữ nhân quật cường lãnh ngạo lại kỳ quái kia!
“Gia, chàng hôn ta một cái đi, cho tới bây giờ chàng cũng chưa từng hôn ta, nhé?” Thấm Hương làm nũng đưa môi đỏ thắm tới gần, lại bị đẩy ra.
Trong lòng Tiêu Hồng Phi một hồi chán ghét, đẩy Thấm Hương ra ngồi dậy. Hắn từng có không ít nữ nhân, khi hắn cùng các nàng giao hoan, lúc cao hứng cũng chỉ hôn lên thân thể các nàng, nhưng mà, hắn chưa bao giờ cùng các nàng hôn môi. Hắn không yêu các nàng, đối với hắn mà nói, nữ nhân vĩnh viễn cũng chỉ là y phục, cho dù có hoa lệ đẹp mắt đến đâu cũng chỉ là y phục, hắn muốn mặc thì mặc muốn cởi thì cởi, hắn chưa bao giờ tập trung quá nhiều tình cảm cùng sức lực vào các nàng.
Hắn bắt đầu mặc quần áo, Thấm Hương từ phía sau ôm lấy hắn, “Gia, chàng phải đi rồi ư? Sao không ở chỗ này của ta ngủ thêm một lát?”
Hắn nhẹ nhàng tránh khỏi đôi tay tuyết trắng kia, “Ừ” một tiếng trả lời. Lúc này, hắn đã mất đi hứng thú với nàng, hôm nay nữ nhân kia lại xuất hiện, mỗi lần nàng xuất hiện trong đầu hắn, hắn liền mất đi hứng thú với nữ nhân bên cạnh.
Một năm, hắn luôn thỉnh thoảng sẽ nhớ đến nàng, hắn vừa đi ra cửa, vừa hung hăng cốc đầu của mình, một nữ nhân không biết tốt xấu không biết liêm sỉ như vậy, vì sao cứ mãi luôn nhớ đến nàng chứ!
Còn chưa đi ra cổng chính của Phiêu Hương Viện, liền gặp một huynh đệ vội vã chạy tới, vẻ mặt khẩn trương, lòng của hắn trầm xuống, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì trễ thế này sẽ không đến cái chỗ này tìm hắn.
“Đại ca! Hôm nay Tam ca đi đánh một con dê béo, lúc trở về bị đám người ở sườn núi Đông Sơn đánh lén, trúng một mũi tên, cánh tay sưng phù lên, đã thối rữa!”
“Con mẹ nó! Trên tên nhất định có độc, đi, triệu tập huynh đệ theo ta đến sườn núi Đông Sơn, ta sẽ san bằng bọn chúng!” Tiêu Hồng Phi nổi giận đùng đùng đi ra cửa, sải bước lên ngựa lao vùn vụt mà đi.
Phi Thiên Trại trên sườn núi Tuyệt Phi.
Trong phòng tràn ngập mùi hôi của thịt thối rữa, Tiêu Hồng Phi nhíu nhíu mày, đi đến trước giường lão Tam, “Đệ sao rồi?” Hắn hỏi. Năm ngày, đã năm ngày, đêm đó hắn liền dẫn người đi tiêu diệt đám tiểu thổ phỉ không biết điều trên sườn núi Đông Sơn kia tìm được giải dược rồi, vì sao lão Tam đã ăn giải dược vẫn chưa có chuyển biến tốt chứ?
“Đại ca! Đệ đau quá!” Khuôn mặt vốn nghiêm túc của Lão Tam bởi vì thống khổ mà méo mó.
Tiêu Hồng Phi đánh giá nam nhân ở trước mắt, trong lòng hơi đau nhói, đây còn là Tam Đương gia của Phi Thiên Trại sao, chỉ mới năm ngày, đã gầy gò thành như vậy!
“Hôm nay đại phu nói thế nào?” Tiêu Hồng Phi quay đầu hỏi thủ hạ đứng ở một bên.
“Đại phu nói…” Thủ hạ dừng lại, không dám nói tiếp, hắn biết rõ Đại Đương gia yêu quý nhất là huynh đệ.
“Nói cái gì!” Tiêu Hồng Phi rống lên, hù dọa thủ hạ khẽ run rẩy.
“Đại phu nói, độc đã vào máu, không còn cách nào …”
“Nói láo! Giải dược cũng đã ăn, làm sao lại không còn cách nào! Đi, tìm đại phu khác cho ta!”
“Đã tìm mấy đại phu rồi, đều nói như vậy…” Thủ hạ ngập ngừng nói.
“Đều là một đám phế vật! Tìm tiếp! Ta cũng không tin không trị được!” Tiêu Hồng Phi rống.
Lão Tứ bước nhanh đi đến mang theo gió bụi đầy người: “Đại ca! Vị Hoa Đà kia đệ không tìm được, có điều đệ lại nghe được, cách chúng ta hai mươi dặm có một làng chài nhỏ, ở đó có một thần y, nghe nói có y thuật cải tử hoàn sinh!”
“Vậy thì đi mời hắn đến đây, đệ mang theo hai huynh đệ cưỡi ngựa đi, trước ngày mai ta muốn nhìn thấy hắn!”
“Nghe nói vị thần y kia tính tình cực kỳ cổ quái, không biết có thể mời đến hay không.”
“Mời không được thì trói đến cho ta!” Tiêu Hồng Phi quát.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
133 chương
73 chương
64 chương
10 chương
9 chương
7 chương