Y nữ lạnh nhạt vs tướng quân nóng tính
Chương 5 : Thần y là nàng ấy
Làng chài nhỏ.
“Thần y, con tôi hôm nay ăn cơm xong thì cứ kêu đau bụng, không biết là bị làm sao!” Một vị phụ nhân dìu một cậu bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi ngồi xuống ghế.
“Lên giường, nằm xuống ta xem một chút.” Hoa Tố Vấn nói ngắn gọn, ngón tay chỉ về phía chiếc giường nhỏ cao cao bên trong phòng.
Phụ nhân đỡ con nằm xuống, Hoa Tố Vấn đi tới, vén áo đứa bé lên ấn ấn bụng nó.
“Này, này!” Phụ nhân kêu lên, không nghĩ tới một nữ nhân thế mà lại tùy tiện sờ tới sờ lui trên người con trai mình.
“Đại nương, đừng lo lắng, sư phụ ta xem bệnh từ trước đến nay là như vậy, mặc kệ nam nữ già trẻ, nếu như cần, đều sẽ tự tay kiểm tra như vậy.” Một tiểu cô nương đứng bên cạnh vội vàng giải thích.
Hoa Tố Vấn không để ý đến phụ nhân kia, đem tay đặt ở dạ dày cậu bé nhẹ nhàng nhấn một cái, hỏi: “Nơi này đau không?” Cậu bé lắc đầu. Nàng lại đem tay đặt ở bên phải bụng cậu bé, đầu ngón tay dọc theo ở gần bên ngoài gần sát xương sườn ấn xuống thật sâu, ừm, gan tỳ không có việc gì. Cuối cùng, nàng đặt hai ngón tay ở một chỗ nào đó trên bụng phía bên phải, đột nhiên ấn xuống thật sâu, sau đó nhanh chóng buông lỏng tay ra, cậu bé phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ. Tìm được rồi! “Cơm tối các người đã ăn gì?” Nàng hỏi phụ nhân.
“A, hôm nay cha nó kiếm được chút tiền mua thức ăn, nên tôi làm ít thịt kho tàu.”
Vậy là đúng rồi, dưới đáy lòng Hoa Tố Vấn nhẹ nhõm cười một tiếng, nói với phụ nhân: “Đây là chứng viêm túi mật, về sau ăn ít thức ăn có nhiều dầu mỡ một chút thì không có gì đáng ngại.”
“Chứng viêm túi mật…” Phụ nhân nghi hoặc, cái tên này chưa từng nghe nói bao giờ.
“Bệnh này không quá nghiêm trọng, chỉ là ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ trong một lần sẽ phát bệnh, sau này cho cậu bé ăn thức ăn nhẹ một chút.” Hoa Tố Vấn tiếp tục dặn dò vài câu.
“Vâng, vâng, vậy đa tạ thần y, thế tiền xem bệnh là bao nhiêu ạ?” Phụ nhân rụt rè hỏi, nếu là thần y, đại khái tiền xem bệnh không thể ít rồi, trừ đi tiền mua thịt hôm nay thì trong nhà cũng không còn dư lại bao nhiêu.
“Không cần, các người cũng không dùng thuốc.” Hoa Tố Vấn trả lời.
“Ôi! Thật sự là cảm tạ thần y!” Phụ nhân mừng rỡ, vui vẻ ra về.
“Ài, hôm nay cuối cùng cũng xem bệnh xong rồi, sư phụ sao người không lấy tiền xem bệnh của bọn họ, con thấy một hai văn tiền, bọn họ vẫn có thể trả được mà.” Tiểu cô nương vừa nói, vừa dọn dẹp phòng xem bệnh của sư phụ, chuẩn bị đóng cửa.
Hoa Tố Vấn không trả lời, chỉ là nhìn Hồng Nhi cần mẫn dọn dẹp gian phòng, nàng còn nhỏ, không biết niềm vui khi cứu được người, đại phu chân chính thì sẽ không dùng tiền tài làm thước đo cho chính mình, ví dụ như Hoa Đà.
Một tháng trước, nàng đã gặp Hoa Đà – vị tổ tiên mà ba hay nói. Bọn họ đã có một cuộc nói chuyện dài cả đêm, trao đổi những tâm đắc trong việc chữa bệnh cho nhau, lại có một loại tiếc nuối chỉ hận gặp nhau quá muộn. Nàng vốn định giữ ông ta ở thêm mấy ngày, nhưng đột nhiên có người đến mời, ông ấy liền đến Tương Dương xem bệnh rồi.
“Sư phụ, con đi lấy cơm tối cho người nhé!” Hồng Nhi nói xong nhảy ra cửa chạy về phía nhà bếp, gian nhà hai gian này là của phụ thân Hồng Nhi, cũng chính là người đầu tiên được nàng cứu sống tặng cho, nàng xem bệnh ở gian này, còn nghỉ ngơi ở gian bên cạnh, một ngày ba bữa do mẹ Hồng Nhi làm đưa tới, mỗi tháng nàng gửi một chút tiền cơm.
Hoa Tố Vấn đi ra xoay người đóng cửa phòng xem bệnh, đột nhiên, sau lưng một giọng thâm trầm vang lên: “Là Hoa thần y phải không?”
Hoa Tố Vấn xoay người, nhìn thoáng qua nam nhân cao lớn trước mặt, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta tới mời cô đi xem bệnh cho Tam ca của ta!” Nam nhân cao lớn trả lời.
“Ta chưa bao giờ đến xem bệnh tại nhà, muốn xem thì ngày mai các người dẫn hắn tới đây đi!” Không phải là nàng không muốn đến xem bệnh tại nhà, chỉ là nàng xem bệnh cần một ít dụng cụ, mang đi mang về rất phiền phức.
“Không được! Phải đi xem cho hắn ngay hôm nay.” Nam nhân cương quyết trả lời.
Hoa Tố Vấn nhướng cao mày nhìn hắn, nếu như hắn ôn tồn thỉnh cầu có lẽ nàng mềm lòng cũng sẽ đi, thế nhưng hắn bá đạo như vậy! “Sắc trời đã tối, hôm nay ta không xem bệnh nữa, mời các người trở về đi.” Nàng lạnh lùng nói.
“Vậy xin thứ cho chúng ta vô lễ!” Nam nhân nói xong vung tay lên, đánh thật mạnh vào gáy của Hoa Tố Vấn.
————
Là nàng!
Lúc trời sắp sáng, lão Tứ đã bắt cóc vị thần y kia trở về, lúc về còn lải nhải nói: “Nữ nhân này thực mẹ nó lợi hại, đánh cho nàng ta một chưởng làm nàng ta hôn mê, ai ngờ đi vẫn chưa được năm dặm đã tỉnh, thật hung dữ náo loạn, làm trễ nải không ít thời gian đi đường của chúng ta, không còn cách nào, đành phải bỏ thuốc mê nàng.”
Tiêu Hồng Phi nâng khuôn mặt bị tóc che kia lên vừa nhìn một cái, lập tức nổi giận: “Ai cho ngươi bỏ thuốc mê nàng!” Lão Tứ bị hù dọa lập tức quay người chạy.
Vì vậy, nàng liền ngủ ở trên giường hắn cho tới bây giờ.
Tiêu Hồng Phi lẳng lặng nhìn nữ nhân mê man nằm nghiêng người trên giường, trong lòng sôi sục. Một năm, lần nữa nhìn thấy nàng, trong lòng lại vui mừng cùng với kinh ngạc nói không ra lời. Nàng vẫn đẹp như vậy, da tuyết trắng môi đỏ tươi. Tóc dài, đen nhánh sáng bóng tự nhiên, xõa ở trên giường, che nửa bên mặt, ở dưới ánh nến lại có một loại quyến rũ mê người.
Tiêu Hồng Phi ngắm nhìn, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng sờ hai má nàng, hắn đẩy tóc xõa trên mặt nàng qua hai bên, ngón tay lướt qua cái trán trơn bóng của nàng, lông mày lá liễu, lông mi dài dày trên mí mắt, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng rơi lên đôi môi đỏ thắm của nàng. Môi nàng kiều diễm ướt át, giống như một cánh hoa mang theo giọt sương, làm cho người ta nhịn không được muốn vuốt ve. Hắn đột nhiên có một loại xúc động, muốn nếm thử hương vị của nó. Hắn khống chế không được mà cúi người xuống, trong nháy mắt suýt nữa áp lên môi thơm, liền dừng lại.
Mắt to dưới hàng mi dày mở ra, lạnh lùng nhìn hắn, làm cho lòng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt của hắn trong nháy mắt nguội đi. Hắn nâng người, ngồi thẳng dậy, thay vào một khuôn mặt lạnh lùng.
Là hắn!
Hoa Tố Vấn mở to hai mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt này, trong lòng cóloại cảm giác nói không nên lời, là bất ngờ? Là kích động? Hay là– vui sướng? Chẳng biết tại sao, loại cảm giác này làm cho nàng có chút bối rối, đã bao nhiêu năm, nàng đã bao nhiêu năm không bối rối như vậy? Nàng đè nén cảm xúc phập phồng trong lòng xuống, ánh mắt vẫn là lạnh lùng.
Hắn nhìn nàng, lạnh lùng hỏi, “Ngươi chính là vị thần y có thể làm cho người ta cải tử hoàn sinh sao?” Ánh mắt của hắn lạnh giá như vậy, giống như chưa từng gặp qua nàng.
Hắn không còn nhớ nàng nữa ư? Hoa Tố Vấn tự giễu nghĩ thầm dưới đáy lòng, một năm trôi qua, hắn làm sao có thể còn nhớ nàng! “Là huynh bắt ta tới đây?” Nàng cũng lạnh lùng hỏi, tuy rằng người bắt nàng không phải là hắn, nhưng giác quan thứ sáu nói cho nàng biết người nam nhân này tuyệt đối cùng chuyện này có liên quan!
Nữ nhân này luôn luôn như vậy! Chưa bao giờ có thể trả lời tử tế vấn đề của hắn, luôn muốn khơi dậy lửa giận trong hắn! “Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã!” Hắn nắm cằm của nàng.
Lần thứ ba, trừ hai lần của một năm trước, đây đã là lần thứ ba! Thật đáng chết, chẳng lẽ cằm của mình có đắc tội với hắn sao! Hoa Tố Vấn nhăn mày lại, tức giận nghĩ, mặc kệ mấy lần, nàng cũng sẽ không là người nhận thua trước!
Vẫn bướng bỉnh như vậy! Tiêu Hồng Phi giận dữ buông cằm nàng ra, ảo não vì sự mềm lòng của mình. Tiêu Hồng Phi hắn là đại vương của sơn trại này, lời hắn nói cho tới bây giờ đều không cần phải nói hai lần, duy chỉ có nữ nhân này, một lần lại một lần khiêu chiến quyền uy của hắn, thậm chí khiêu chiến đến tận trong sơn trại của hắn luôn rồi!
“Là huynh bắt ta tới đây?” Hoa Tố Vấn hỏi lại lần nữa.
“Là ta thì như thế nào?”
Hoa Tố Vấn không nói gì, đúng vậy, là hắn thì có thể như thế nào, nàng có thể làm gì.
“Ngươi là vị thần y kia?” Hắn hỏi.
“Là ta thì như thế nào?” Nàng trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
133 chương
73 chương
64 chương
10 chương
9 chương
7 chương