Y nữ lạnh nhạt vs tướng quân nóng tính

Chương 3 : Một đôi tay có thể làm gì

Nữ nhân này có chút tâm kế, không dễ dàng chịu nói ra thân thế của mình, xem ra tám phần là béo bở có thể vơ vét. Tiêu Hồng Phi vuốt cái cằm có chút râu vụn nghĩ xem làm sao có thể làm cho nàng nói thật. “Làm sao có thể không có nhà? Chẳng lẽ ngươi không có phụ mẫu hoặc bà con thân thuộc sao?” Hắn cúi người lại một lần nữa nắm lấy cằm nàng, ở bên tai nàng thong thả mà nhẹ giọng nói, “Ngươi tốt nhất là nói thật với ta đi, sự nhẫn nại của ta không tốt lắm, không thể nào cứ hỏi ngươi hết lần này đến lần khác đâu!” Hắn tăng thêm lực đạo trong tay, giọng nói mang theo đe dọa. Hoa Tố Vấn nhăn mày lại, cắn chặt hàm răng, nam nhân thô bạo này đang đe dọa nàng, nhưng nàng đã không còn là thiếu nữ nhát gan sợ phiền phức nữa rồi, càngthô bạo thì nàng càng không khuất phục! Đây là, con mẹ nó nữ nhân bướng bỉnh! Tiêu Hồng Phi mắng chửi trong lòng, hung hăng vung tay lên buông cằm nàng ra. “Ta nói đều là sự thật, huynh không tin ta cũng không còn cách nào.” Hoa Tố Vấn lạnh lùng nói. “Ngươi ngay cả nhà cũng không có, vậy ngươi lấy cái gì để báo đáp ta? Ở cái thói đời hiện nay, một nữ nhân đơn độc có thể có cái gì?” “Có một đôi tay là được.” “Một đôi tay!” Tiêu Hồng Phi cười lạnh một tiếng, hung hăng cầm tay của nàng giơ lên trước mắt nàng, đôi tay ấy vừa trắng vừa mềm, ngón tay thon dài, móng tay gọn gàng ngắn ngủn, vừa sạch sẽ lại vừa xinh đẹp, “Ngươi nhìn tay mình xem, da thịt mềm mịn, ngươi đã làm gì để sống? Một đôi tay như của ngươi vậy có thể làm được cái gì!” “Huynh không cần quan tâm nó có thể làm gì, huynh chỉ cần quan tâm việc huynh muốn cái gì là được, chỉ cần không phải quá khó khăn, về sau ta sẽ từ từ nghĩ biện pháp đưa huynh.” “Kỳ thật ngươi cũng không cần quá cực khổ, có một thứ ngươi bây giờ cũng có.” Trong lòng Tiêu Hồng Phi tính toán, nữ nhân coi trọng nhất chính là trinh tiết, đặc biệt là nữ nhân nhà có tiền, dùng việc đó đến uy hiếp nàng, còn sợ nàng không ngoan ngoãn nói ra thân thế của mình ư? “Ở cái thói đời hiện nay, tiền vốn tốt nhất của nữ nhân chính là thân thể của mình, ngươi xem ngươi, da thịt mềm mịn như vậy, bộ dạng lại xinh đẹp, ngươi hãy cứ dùng thân thể của mình để báo đáp ta đi!” Hắn tà ác cười, mong đợi nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt nàng, nhưng mà, không có, nàng vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như cũ. Trong lòng Hoa Tố Vấn lộp bộp một chút, kỳ thật nàng vẫn là có chút sợ hãi, chỉ là, đã từng làm việc nhiều năm như vậy, nàng đã từ từ học được cách che giấu tâm tình của mình, nàng biết rõ, lúc này càng biểu lộ ra cảm xúc sợ hãi lại càng làm cho hắn tăng nhanh bước chân tội ác. “Nếu như huynh kiên quyết muốn cưỡng bức ta, ta cũng không có cách nào, chỉ là, ép buộc sẽ không chiếm được vui thích, huynh cũng không thấy hứng thú gì. Huống chi, nhìn dáng vẻ của huynh cũng coi như là chính nhân quân tử, nếu không cũng sẽ không cứu ta từ trong sông lên hai lần, một nam nhân chân chính chắc là sẽ không làm chuyện như vậy với một nữ tử.” Nàng tận lực khống chế sợ hãi trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói. Tiêu Hồng Phi ngây ngẩn cả người, không ngờ nàng lại nói ra lời như vậy, lời của nàng không sai, Tiêu Hồng Phi hắn quả thực không phải là nam nhân như vậy, dù cho hai lần đối với thân thể nàng dấy lên dục vọng, hắn cũng sẽ không thật sự đi *** nàng, hắn khinh thường làm chuyện như vậy! Nhưng mà, hắn vẫn muốn hù dọa nàng một chút, hắn thật muốn xem nữ nhân này phải như thế nào mới có thể chịu cầu xin tha thứ. Hắn bắt đầu cởi y phục: “Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng là chính nhân quân tử gì, cũng không quan tâm vui thích gì đó, chỉ cần bản thân vui vẻ là được!” Hắn cởi hết áo, lộ ra nửa thân trên cơ bắp cuồn cuộn cường tráng. Hoa Tố Vấn run lên một cái, thứ nhất là quần áo ẩm ướt dán sát vào người có chút lạnh, thứ hai là trong lòng thật sự sợ hãi, nàng nhìn nam nhân ở trước mắt từng bước một tiến tới gần, từ từ lùi đến góc tường, trong lòng kiên định một ý nghĩ, bất kể như thế nào cũng phải phản kháng, dù nắm được bất cứ cơ hội nào cũng phải phản kháng, cho dù bị hắn bắt được rồi nàng cũng phải phản kháng! Nàng đè nén sự sợ hãi trong lòng, gắt gao trừng nam nhân ở trước mắt, nàng quyết không thể mất đi bất cứ cơ hội phản kháng nào, nàng hiểu rất rõ về cơ thể người, gần đốt xương nào có mạch máu gì, cơ quan gì nàng đều rõ ràng tường tận, nàng cũng không tin nàng không tìm được bất kỳ cơ hội nào, chỉ cần có cơ hội nhất định phải ra sức mà hạ thủ, một đòn trí mạng! Quả nhiên rất bướng bỉnh, cho dù đến mức độ này rồi mà nàng vẫn không chịu nói một câu cầu xin tha thứ. Nếu như nàng cầu xin tha thứ, hắn lập tức sẽ ngừng ngay, thế mà, nàng lại cái gì cũng không nói, cứ như vậy gắt gao trừng mắt hắn, mang theo sự kiên quyết nào đó. Cái nữ nhân đáng chết này! Tiêu Hồng Phi thầm chửi bới một tiếng, nhặt trường sam vừa ném xuống đất lên quẳng lên người nàng: “Thay đi, mặc y phục ẩm ướt ban đêm sẽ bị cảm lạnh.” Nói xong, cầm lấy áo lót ngắn bước đi ra cửa. Hoa Tố Vấn kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn biến mất tại cửa, thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngã xuống đất. Đó là một cái trường sam màu xanh xám, mang theo một chút hơi thở nam nhân. Hoa Tố Vấn nhìn ra cửa một cái, do dự, sợ hắn sẽ nhằm lúc nàng thay y phục đột nhiên tiến vào. Nhưng mà, y phục ẩm ướt dính sát vào người thật sự rất không thoải mái, nàng cắn răng một cái, nhanh chóng cởi áo T-shirt dài tay cùng quần jean ra, suy nghĩ một chút lại cởi luôn nịt ngực, chỉ chừa một cái quần lót, sau đó mặc trường sam vào. Tiêu Hồng Phi cầm một đống củi đi tới, ném xuống đất bắt đầu nhóm lửa. Ánh lửa nhanh chóng chiếu sáng miếu nhỏ này, cũng xua tan khí lạnh của đêm đầu thu. “Ngươi đem y phục hong khô đi, bất quá những thứ y phục kỳ quái kia của ngươi về sau đừng mặc vẫn tốt hơn.” Hắn nói xong liền nằm xuống ở một bên khác của miếu, đưa lưng về phía nàng. Hoa Tố Vấn kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ thầm: “Không mặc những y phục kia thì ta mặc cái gì?” Cả đêm ấy Hoa Tố Vấn ngủ không được ngon, mang theo phòng bị, nàng thường xuyên bị thức giấc, tỉnh lại liền muốn nhìn một chút động tĩnh của người nam nhân kia. Thế nhưng, người nam nhân kia kể từ khi nằm xuống liền không có động tác gì quá lớn. Lúc trời sắp sáng, nàng hơi hơi yên tâm, ổn định ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại phát hiện bên cạnh để một bộ y phục sạch sẽ. Một áo cùng một váy dài làm bằng vải thô, ngoài ra còn có một cái áo lót bằng vải màu trắng, một dây lưng dài cùng một đôi giầy thêu. “Mặc tạm đi, người ở làng chài kia rất nghèo, không mua được thứ tốt hơn.” Tiêu Hồng Phi nói xong liền bước đi ra cửa. Hoa Tố Vấn kinh ngạc nhìn đống y phục kia, không phải nàng không mặc, mà là không biết mặc làm sao. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới mặc xong y phục. “Nhà của ngươi rốt cuộc ở đâu? Ta đưa ngươi trở về!” Tiêu Hồng Phi thưởng thức nhìn nàng, y phục vải thô mặc dù mộc mạc, cũng che giấu không được dung nhan xinh đẹp cùng khí chất vừa lãnh ngạo lại vừa thần bí của nàng. “Không phải ta đã nói với huynh rồi sao, ta không có nhà.” Vẫn là câu nói ấy! Nàng vẫn không tin hắn! Tiêu Hồng Phi vô cớ nổi giận lên, dù cho hắn đã thầm từ bỏ ý định cướp bóc nhà nàng ở trong đầu, thế mà nàng vẫn không tin hắn! “Vậy cũng tốt! Ta phải đi rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Hắn nổi giận đùng đùng nói. Người nam nhân này không tin lời của nàng! Hoa Tố Vấn dưới đáy lòng thở dài một hơi, chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, cho dù là chính nàng vẫn còn không thể tin mà, huống chi là hắn. “Cảm ơn huynh đã cứu ta, còn tặng y phục cho ta, tạm biệt!” Nàng nói. Nàng biết rõ người nam nhân này đi rồi nàng sẽ càng thêm cô độc, nhưng mà nàng sẽ không giữ hắn lại, cũng giống như nàng không hề giữ người bạn trai đã từng đề nghị chia tay kia vậy. Đó là kiểu nữ nhân gì vậy chứ, hắn cứu nàng hai lần, cho nàng ăn, mua cho nàng y phục, thế mà nàng chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lạnh lùng như vậy, đây là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng sao! Tiêu Hồng Phi càng thêm tức giận, nhưng bước chân của hắn sau khi vòng qua góc tường liền dừng lại, nàng có lẽ là chờ hắn đi nhanh một chút rồi nàng mới đi về nhà, ta liền không cho nàng toại nguyện, ta cứ muốn nhìn xem nhà nàng rốt cuộc ở đâu. Hắn xoay người, từ góc tường thò đầu ra, nhìn bóng hình yểu điệu của nàng đứng một lúc, sau đó đi dọc theo bờ sông càng chạy càng xa, đành lén lút đi theo phía sau vậy. Hoa Tố Vấn ngây ngẩn nhìn hắn càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất tại khúc quanh nơi miếu nhỏ, khẽ thở dài một hơi, đáy lòng dâng lên một nỗi phiền muộn cùng lạc lõng. Mặc dù hắn có chút thô bạo có chút nguy hiểm, nhưng mà lúc hắn còn ở bên nàng lại thấy yên tâm trong lòng, hiện giờ hắn đi rồi, nàng đột nhiên cảm thấy tương lai mong manh cùng không xác định, giống như luôn dựa vào một cây đại thụ đột nhiên đại thụ biến mất vậy. Nàng đứng ở bờ sông một hồi, cật lực xua đi khói mù bao phủ trong lòng, xoay người hướng về làng chài nhỏ đi đến. Mặc kệ như thế nào, đầu tiên giải quyết vấn đề ăn cơm đã. Nàng đi rất chậm, không giống như là bộ dạng vội vã về nhà, nàng rốt cuộc muốn làm gì? Tiêu Hồng Phi từ từ đi theo ở phía sau, thậm chí có chút nóng nảy, nữ nhân kỳ quái này luôn dễ dàng làm cho hắn nổi giận, đồng thời cũng làm cho hắn không ngừng được sự tò mò đối với nàng. Hoa Tố Vấn đi vào làng chài nhỏ ngày hôm qua đã đi qua, đến cổng một gia đình, trong sân một thiếu phụ đang dệt lưới cá. “Đại tỷ!” Hoa Tố Vấn gọi một tiếng, nhìn thấy thiếu phụ đi tới, trong lòng đã nghĩ xong nhưng như thế nào cũng không nói ra được, nói như vậy sẽ làm cho lòng tự trọng của nàng bị tổn thương. “Cô nương, có chuyện gì à?” Thiếu phụ khách khí cười. “Cái kia… Cái kia… Ta là muốn hỏi -” Hoa Tố Vấn nuốt nước miếng, khó khăn nói tiếp, “Ta là muốn hỏi các người có cần người giúp việc không? Ta muốn tìm việc kiếm sống.” Thiếu phụ đánh giá nữ nhân trước mắt từ trên xuống dưới, một nữ nhân thật xinh đẹp! Chỉ là đầu tóc sao lại ngắn như vậy, thật kỳ quái, vẫn là không nên để ý đến loại người kỳ quái này đi, nói không chừng sẽ mang đến tai họa gì đó. Thiếu phụ nghĩ xong, lộ ra nụ cười vô cùng ôn hòa trả lời: “Cô nương, cô xem nhà chúng tôi nghèo như vậy, làm sao mướn được người giúp việc chứ.” “A, về tiền công thì đừng ngại, không có cũng được, chỉ cần có thể bao ăn, có một chỗ ở là được!” Hoa Tố Vấn lập tức nói, trong lòng chua xót khổ sở, mặc cho lòng tự trọng cao như thế nào, cuối cùng vẫn là không thể không vì ba đấu gạo mà khom lưng. “Vậy — cô biết đánh cá không?” Ngườithiếu phụ nhìn tay non mịn của Hoa Tố Vấn. Hoa Tố Vấn lắc đầu. “Cô biết dệt lưới không?” Hoa Tố Vấn vẫn là lắc đầu. “Cô nương, cô xem, hai thứ này cô đều không biết, chúng tôi đây chỉ thiếu người biết hai thứ này thôi, cái khác cũng không thiếu.” “Ồ.” Hoa Tố Vấn có chút thất vọng, người ta đã nói rõ ràng như vậy, lòng tự trọng còn sót lại làm cho nàng không thể tiến thêm một bước hèn mọn nào nữa. Nữ nhân này thế mà lại đi tìm việc kiếm sống! Hèn mọn đến mức ngay cả tiền công cũng không cầu, chỉ cầu ấm no! Nàng là điên rồi sao! Hoặc lời nàng nói đúng là sự thật, nàng ngay cả nhà cũng không có, chỉ là một nữ tử mồ côi đáng thương không chỗ nương tựa? Nhưng mà, làm sao có thể chứ, nữ nhân quật cường lãnh ngạo như nàng vậy, nhìn thế nào cũng không giống như rơi vào hoàn cảnh đó. Tiêu Hồng Phi đứng ở một chỗ cách đó không xa, kinh ngạc nhướng cao mày, không thể tin hết thảy trước mắt.