Chiêu với dáng vẻ ngây thơ, mặt mày luôn rạng rỡ cũng không phải người gặp người thích, chí ít là con thú bay không thể nào hòa hợp với nó. Nguyên nhân là thú bay có đóa hoa băng trong lửa làm ổ. Chiêu rất thích màu sắc tươi tắn và những thứ xinh đẹp. Băng trong lửa như ngọn lửa thiêu đốt khiến nó nhìn thấy lần đầu tiên đã thích rồi, thế nhưng bất hạnh thay đó lại là của thú bay. Tính của Chiêu rất hiền hòa, thế nhưng tính có hiền hòa hơn nữa thì mỗi lần đang say sưa ngủ đều bị một kẻ đá bay ra khỏi cái ổ yêu quý, nó cũng sẽ trở nên nóng nảy. Vào lần thứ năm thừa dịp thú bay đi ra ngoài kiếm ăn, Chiêu lại chiếm băng trong lửa thành đồ của mình thì hai con thú đều có hình thể tròn xoe rốt cuộc đánh nhau. “Thật sự mặc kệ hai đứa nó sao?” Cổ ngồi dưới mái hiên, nhìn hai thằng ú đánh nhau tới tuyết bay đầy trời, có chút lo lắng hỏi. “Kệ đi.” Ngồi bên trái Cổ là Tiêu Đồ vô cùng khẳng định gật đầu, khuỷu tay chống cắm đặt trên đùi, hứng thú xem. “Chiêu ngốc.” Bên tay phải, Húc với khuôn mặt đầy nghiêm túc, lúc nhìn đệ đệ của mình bị con thú béo màu đen đè xuống, cắn lên cổ nó đã đưa ra lời bình như thế. Thật ra tụi nhỏ cũng biết nếu thú bay thật sự muốn đánh, mấy đứa nó gộp lại cũng không phải đối thủ của con thú bay kia, nên mới ngồi yên tại chỗ, bởi vì thú bay sẽ không thật sự đả thương Chiêu. Bốn cái chi ngắn đạp lửa của Chiêu đá loạn xạ vài cái trong không khí, cũng không thể đẩy ngã cái cục tròn vo đen như cục than đang đè trên người nó. Cuối cùng sau khi bực bội gào vài tiếng, nó giả chết mà tê liệt nằm trên nền tuyết. Thấy đối phương không phản kháng nữa, lúc này thú bay mới thản nhiên đứng dậy, không thèm liếc bại tướng dưới tay mình ở dưới đất, ngậm cái ổ yêu quý của bản thân rời đi. Chiêu bò dậy, ngồi tại chỗ, ngóng trông nhìn cái ổ hoa xinh đẹp còn lưu lại hơi ấm của mình bị tha đi, càng lúc càng xa… Nó đột nhiên tức giận gầm một tiếng, từ chỗ ngồi xông lên, trong lòng tràn đầy không cam tâm mà cắn vào mông của con thú con béo lùn. Ba đứa nhỏ vốn đang ở bên cạnh xem kịch vui, thấy thế đều không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Lúc này liền nghe grào một tiếng, băng trong lửa rơi xuống đất, thú bay xoay người nhanh như tia chớp, lông xù hết lên, tức giận trừng Chiêu, mơ hồ có thể hóa thành hình chim. Chiêu hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm ghé tới, nó đồng dạng nhe răng làm ra bộ dáng tấn công. Cổ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống, đứng dậy tính làm gì đó thì Tiêu Đồ đã nhanh chân hơn. Khi đi qua hai con thú con đang hết sức căng thẳng với nhau, bé thong thả nói “Ai da, Hầu Ba a á hình như nấu xong rồi…” Vừa nói vừa đi xa. Lúc này vẫn là mùa tuyết rơi, đoàn người Bách Nhĩ còn đang ở nhờ tại bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, chờ mùa nóng tới. Hầu Ba là một lão á thú trong bộ lạc, nấu ăn rất ngon, chỉ cần đầy đủ nguyên liệu thì mọi thứ ông nấu ra ngay cả Bách Nhĩ đã từng ăn biết bao mỹ thực cũng phải khen ngon. Điểm này đối với người lớn có thể ăn no là đã thỏa mãn xem ra cũng bình thường, thế nhưng đối với ba đứa nhỏ nhà Đồ chưa bao giờ đói bụng lại vô cùng hấp dẫn. Đương nhiên con thú bay tham ăn cũng không ngoại lệ. Lúc nghe thấy lời của Tiêu Đồ, hai con thú con đang như chơi chọi gà với nhau đồng thời giật mí mắt, rốt cuộc dời lực chú ý ra khỏi đối phương, sau đó không biết là đứa nào kêu lên một tiếng, liền thấy tuyết bay tứ tung, đảo mắt đã không thấy bóng dáng hai đứa đâu, tại chỗ chỉ còn hai chuỗi dấu chân lộn xộn. Nhưng không đợi Cổ và Húc kinh ngạc, trong những hạt tuyết bắn lên dần dần đi xa đột biên bay về một quả cầu tuyết, rơi bịch trước mặt chúng. Chiêu bò lên từ trong tuyết, rũ tuyết trên người, nhìn qua tựa hồ không có vấn đề gì. Không thể không nói nếu tính theo cấp bậc võ công, kể cả tính Chiêu là nhập môn, thì thú bay đã là tuyệt thế cao thủ rồi. Vậy nên chỉ đạp bay nó mà không khiến nó bị thương là điều quá dễ dàng. “Ngu ngốc!” Húc nhịn không được lại mắng một câu. Chiêu ngẩng đầu, vô tội nhìn Húc “A Húc, ngươi có thể đánh lại con thú béo đó không?” Húc nghẹn lời. Hai ngày sau, thú bay đói bụng liền hóa thành hình chim, đang định ra ngoài kiếm ăn thì thấy tiểu thú nhân không bao giờ để ý tới nó đang chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới nhìn nó, rồi lại nhìn phía sau nó. Nó cho rằng tiểu thú nhân này là muốn tới cướp cái ổ yêu quý của nó, lông chim trên mình hơi xù lên, bộ dáng lúc nào cũng có thể liều mạng thì thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của tiểu thú nhân kia đột nhiên lộ ra biểu tình kỳ lạ khiến nó cảm thấy rất không thoải mái. “Xấu quá đi.” Húc không chú ý mà khoa trương biểu tình khinh thường lên, nhưng cơ mặt tùy theo cảm xúc bởi vì động tác này mà trở nên hơi cứng đờ, nó vội vàng khôi phục lại khuôn mặt bất biến. “Chiếp…” Thú bay mờ mịt chớp đôi mắt như hạt đậu đen, quay đầu mổ khẽ lên bộ lông chim xinh đẹp nó vẫn lấy làm kiêu ngạo, sau đó lén lút dùng hai chân sau đẩy băng trong lửa tự cho rằng đã bị người ta nhìn thấy vào một góc khuất trong phòng ở. “Chiếp?” Sau khi xác định ổ đã được giấu kỹ, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, quơ bốn cái chân dài nghênh ngang đi qua đi lại trước mặt Húc mấy bước, còn xòe hai cánh ra khoe lông chim của mình, rõ ràng là đang phản bác lại lời Húc nói. Thu động tác của nó vào mắt, Húc rất vất vả để nén cười, cũng không nói toạc ra mà là phối hợp dừng ánh mắt trên mình thú bay, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó bĩu môi, không chút khách khí phun ra mấy chữ “Xấu muốn chết!” “Két?” Một thau nước lạnh hắt ra, thú bay lập tức ủ rũ, ngay cả hai cái cánh xòe ra cũng ỉu xìu rũ xuống mặt đất. Húc thấy thế mừng rỡ, không nán lại lâu, xoay người mang theo vài phần đắc ý rời đi. Hừ, lợi hại hơn thì sao, vẫn không phải là đồ ngốc à. Hai ngày qua nó vẫn canh cánh câu nói của Chiêu trong lòng, nên mới nghĩ ra chủ ý này. Thú bay giống Chiêu thích cái gì đẹp đẽ. Điều này hầu như ai cũng biết, khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác nói mình xấu. Chỉ là Húc không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Thú bay uể oải một lát mới nhớ mình còn phải ra ngoài săn thú. Chỉ là lúc xòe cánh ra muốn bay lên thì nó không khỏi do dự một lát. Vì thế hôm đó mọi người nhìn thấy nó đều cảm thấy hơi kỳ lạ. “Cánh của Tiểu Phi bị thương à?” Bách Nhĩ đang cùng Đồ sóng vai đi ra ngoài bộ lạc. Hôm đó tuyết không rơi, có thể ra ngoài săn mấy con thú trở về. Nhìn thấy cánh của thú bay ở phía trước muốn xòe ra lại như không xòe, gần như dán xuống mặt đất, không tự nhiên bay vào trong rừng, y nghi hoặc hỏi. “Có thể là chưa tỉnh ngủ.” Đồ cảm thấy vượt qua dãy núi Tiếp Thiên còn chưa có thứ gì có thể đả thương thú bay, nghe vậy hắn cũng không quá để ý mà trả lời, đồng thời nắm tay Bách Nhĩ khoác lên cánh tay mình. Thật ra hắn cũng biết Bách Nhĩ không sợ lạnh, thế nhưng vẫn là nhịn không được muốn làm như vậy. May mà ở mặt này Bách Nhĩ luôn dung túng hắn, để hắn cho dù biết không cần che chở bạn đời vẫn có cảm giác thành tựu, còn y thì cảm động và vui vẻ khi được người ta săn sóc, nên Đồ vẫn luôn làm đến không biết chán. Bách Nhĩ ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu thú bay thật sự bị thương sao nó lại rời bộ lạc ra ngoài, vì thế liền ném việc này ra sau đầu. Hai người lại không biết, tạo thành bộ dáng đó của thú bay chính là nhị nhi tử bình thường thông minh và hiểu biết nhất của nhà mình. Có điều dù cho thú bay bay như vậy, bản lĩnh đi săn vẫn là nhất đẳng. Không tới trưa nó đã tha một con cức đầu thú về. Bịch một phát, cức đầu thú bị ném trước mặt Húc. Thú bay vỗ hai cánh của mình, bành bạch cúi đầu nhìn Húc, nhưng không có bộ dáng tự tin như lúc trước. Húc đang muốn ra ngoài chơi nên vừa hóa thành hình thú. Lúc này vô luận là thú bay chân dài hay cức đầu thú với hình thể bậc trung trong mắt nó thoạt nhìn đều là không lồ, nên nó bị giật mình, tiếp theo liền thẹn quá hóa giận, căm tức thoát ra bốn chữ “Càng nhìn càng xấu!” Nói xong, giống như nhìn thêm một cái cũng buồn nôn mà quay đầu đi, thật ra là nó không muốn đối mặt giữa hai hình thể chênh lệch quá lớn này. Lần này thú bay không có bị đả kích như lần trước, nhưng nó vẫn chán nản rũ cánh xuống, xoay người đi. Khóe mắt của Húc liếc tới bộ dáng ủ rũ của nó, đột nhiên có chút không đành lòng, đang muốn mở miệng nói chút gì, thú bay phút chốc dừng lại, sau đó xoay người trở về. Lúc Húc cho rằng nó nổi giận muốn đánh nhau với mình mà đề phòng toàn thân thì thấy nó cúi đầu ngậm cức đầu thú trên tuyết, kéo đi. Áy náy mới dâng lên trong lòng Húc lập tức biến mất sạch sẽ. Hừ một tiếng, bốn cái chi nhỏ chạy ra bên ngoài bộ lạc. Bộ quý hiếm lắm sao! Nó cũng có thể tự săn thú được. Quả nhiên tới tối, Húc từ ngoài kéo về một con thú nhỏ bằng nửa cơ thể nó nhưng rất béo. Thú nhân bộ lạc Hoang Nguyên Hầu nhận ra, nói con thú đó tên là chi chi thú, thích đào thành động trong đống tuyết, sau đó đi trộm thức ăn dự trữ của dã thú khác và thú nhân. Thịt rất ngon, thế nhưng rất khó bắt. Húc rất đắc ý, kéo chi chi thú tới trước mặt thú bay lắc lư vài vòng, lúc này mới loại trừ được buồn bực trong lòng. Qua vài ngày, khi Húc đã quên mất việc này, Tiểu Phi lại xuất hiện, đem chuỗi xuyên qua đuôi sáu con chi chi thú ném trước mặt Húc, làm Húc tức tới mức đá loạn xạ vào đống tuyết trước mặt. “Không cần.” Giận xong, thấy Tiểu Phi đầy chờ mong nhìn mình, Húc lập tức cảm thấy có chút vô lực, ủ rũ ngồi xổm xuống, lắc cái tay nhỏ, lười so đo với con thú bay. Vì thế, Tiểu Phi lại ngậm một chuỗi chi chi thú ỉu xìu bỏ đi. Một thời gian tiếp theo, tất cả mọi người đều chú ý tới, thú bay thích tha tất cả con mồi nó săn được tới trước mặt Húc, sau đó mới kéo về chỗ của mình thong thả hưởng thụ, giống như là nộp nhiệm vụ hoàn thành vậy. Điểu thú cao cao, con mồi khổng lồ đứng trước mặt con thú trắng nho nhỏ, cảnh tượng đó hết sức thú vị. “Nhị ca, ca thật lợi hại nha.” Ánh mắt Chiêu nhìn Húc đầy sùng bái, chỉ có lúc này nó mới gọi Húc là nhị ca. Nó không ngờ thú bay hung dữ lại thật sự bị Húc thu thập tới dễ bảo như vậy, nó trông mà thấy thích “Nhị ca, ca bảo con chim béo đó tặng cái ổ kia cho đệ đi.” Húc chôn đầu giữa hai chi trước, xem như không nghe thấy. Thật ra chính nó cũng biết giờ ngay cả lắc đầu với Tiểu Phi nó cũng chẳng muốn, trực tiếp không đếm xỉa luôn, đương nhiên cũng không có lại nói là Tiểu Phi xấu nữa. Đến nước này mà Tiểu Phi cũng không bỏ được cái ổ của nó, có thể thấy thứ đó quan trọng với con thú bay bao nhiêu, Húc sẽ không để mất hết mặt mũi mà đi đòi đâu. “A Húc, sao mà làm được vậy?” Tiêu Đồ cũng rất ngạc nhiên, trộm hỏi. Đối với Tiêu Đồ, Húc vẫn là rất tin phục. Vậy nên nó kể lại chuyện này, cuối cùng còn lộ ra vẻ mặt phiền tới chịu không nổi. Tiêu Đồ nghe xong, cười ngất ngưởng, nói “Nếu đệ sợ phiền, thì nói với Tiểu Phi là nó rất đẹp là xong.” “Không muốn nói.” Húc không có *** thần đáp. Thật ra nó cũng không rõ là mình đang muốn đánh cược một ván hay là tại sao nữa. Tiêu Đồ nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm, việc này bé cũng chẳng muốn can thiệp. Húc cho rằng chỉ cần mình không để ý tới, Tiểu Phi rất nhanh sẽ buông tay, nào ngờ con điểu thú kia thật sự rất cố chấp. Qua mùa tuyết rơi, mặt trời bắt đầu làm tan chảy tuyết ở vùng hoang vu, nó vẫn kiên trì dùng các con mồi để đổi lấy một câu “đẹp” của Húc. Những người khác cũng đã thấy quen, ngay cả Húc cũng dần trở nên hơi tê liệt. Mãi tới một ngày Tiểu Phi cứu nó khỏi một con mãnh thú ra ngoài kiếm ăn khi mùa tuyết rơi vừa kết thúc. Bình thường dã thú sẽ không tấn công bộ lạc thú nhân, thế nhưng vừa qua mùa tuyết rơi, dã thú ngủ đông từ trong đói khát tỉnh lại, không kiếm được thức ăn, nên chúng không quan tâm được nhiều như vậy. Bộ lạc Hoang Nguyên Hầu bởi vì chưa bao giờ xảy ra chuyện thú tập kích, nên thú nhân canh gác cũng lơ là. Hôm đó không biết sao lại có một con phong bối thú gầy trơ xương đến bộ lạc, vừa vặn gặp được Húc luyện công xong mà chạy ra ngoài dạo chơi. Phong bối thú cũng không thể xem là dã thú hung mãnh nhất, nhưng hình thể của nó cao lớn, răng nanh nhỏ ra nước miếng, móng vuốt to dày, vô luận thế nào đối với một con thú con như Húc cũng có uy hiếp rất lớn. Hai năm qua Húc cùng Bách Nhĩ hành tẩu khắp nơi, cũng gặp được không ít nguy hiểm, thần kinh luyện được cứng cỏi vô cùng, đột nhiên nhìn thấy một con thú khổng lồ dùng một chân đạp cũng đủ đem nó thành thịt nát, nó cũng chỉ lùi về sau nửa bước liền dừng lại. Có điều con phong bối thú kia thật sự quá đói khát, đối với thức ăn xuất hiện trước mặt nó, dù chỉ là thú con nhét không đủ kẽ răng nó cũng không muốn bỏ qua, căn bản không cho Húc thời gian ứng biến, cầu cứu, nó đã mở cái miệng khổng lồ ra cắn. Trong thoáng chốc, Húc rõ ràng cảm nhận được hơi thở tử vong, trong đầu trở nên trống rỗng, toàn bộ cơ trí cho tới nay đều chạy mất dáng, mãi tới khi con phong bối thú ngã rầm trên mặt đất nó mới khôi phục lại ý thức. Húc nhìn thấy con thú bay vỗ cái cánh lớn đáp xuống mặt đất. Đôi cánh kia dưới ánh mặt trời tạo ra màu sắc như cầu vồng, đẹp tới khó tin. Khi đó Húc mới hiểu nó tự phụ vì sự thông minh của mình nhưng quả thật khi gặp phải địch nhân hùng mạnh, nó vẫn không đủ thực lực để làm hậu thuẫn, chút thông minh cỏn con kia sẽ chỉ làm người ta thấy buồn cười mà thôi. Chuyện sau đó Húc không nhớ rõ nhưng nó có nghe Tiêu Đồ kể lại. Sau khi Tiểu Phi giết chết phong bối thú, người lớn mới xuất hiện. Nói cách khác, nó đúng là được Tiểu Phi cứu. Húc cũng chưa nói cái gì nhưng trong đầu nó vẫn hiện lên đôi cánh vỗ dưới ánh mắt trời của Tiểu Phi. Lúc cỏ non bắt đầu chui ra khỏi lớp tuyết, có tộc trưởng Ngự của Huyễn Thú tộc đi cùng, họ rời khỏi bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, trở về phương Nam. Tiểu Phi vẫn theo họ như cũ, ngậm cái ổ băng trong lửa yêu quý của nó, bay là đà gần mặt đất bên cạnh Bách Nhĩ, mà Đồ cũng không còn tức giận trừng nó như trước đây nữa. Lúc nghỉ ngơi, Tiểu Phi vẫn sẽ tha dã thú về trước mặt Húc, sau đó đợi đổi lấy câu “đẹp” của nó. “Rất đẹp.” Ngày đó, Húc đã khôi phục *** thần, nó không nhận con mồi Tiểu Phi đem đến trao đổi mà là đưa cánh tay nhỏ của mình lên sờ cái cánh xinh đẹp của con thú bay, rốt cuộc nói “Tiểu Phi không hề xấu. Kể cả hình thú, Tiểu Phi cũng rất đáng yêu.” Đây mới là suy nghĩ thật ở sâu trong lòng Húc. Có lẽ Tiểu Phi cũng không ngờ Húc sẽ thật sự khen nó, sửng sốt một chút, mới két một tiếng, mở rộng hai cánh, vừa vỗ nhẹ nhàng vừa di chuyển lên vài bước, sau đó quay đầu nhìn tiểu hài tử, giống như muốn xác định lại. “Rất đẹp.” Húc gật mạnh đầu, biểu tình trong mắt vô cùng nghiêm túc. Nó đột nhiên rất hối hận lúc trước vì một câu của Chiêu mà trêu chọc con thú bay ngốc nghếch này. Đôi mắt như hạt đậu đen của Tiểu Phi bỗng nhiên sáng ngời, mở bốn chân ra chạy chậm vài bước, sau đó xòe hai cánh bay lên, vui vẻ bay xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người, cũng không còn bộ dạng bay là đà như không muốn bay trong thời gian vừa qua nữa. Húc ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn nó, bị sự vui vẻ của nó lây qua, trên mặt cũng không khỏi lộ ra tươi cười.