Từ mùa tuyết rơi chuyển sang mùa mưa của đại lục thú nhân hầu như không có thời kỳ giao thời rõ rệt. Lúc các tầng mây tản ra, hai ông mặt trời thiêu cháy mặt đất liền xuất hiện, cảm giác nóng bức trong nháy mắt bao phủ khắp đại lục. Đối với một người mới tới khí hậu như vậy dĩ nhiên là khó có thể chịu đựng, thế nhưng nếu đã quen lại thấy cảm giác trong một đêm trăm hoa đua nở khắp nơi cũng không tệ. Y đã tới thế giới này được mười lăm năm rồi, Tiểu Mục và Tiểu Cổ đã trưởng thành từ lâu, mà mấy đứa nhỏ Tiêu Đồ cũng đã trở thành các tiểu thiếu niên. Trong sự chờ mong mỗi ngày của Đồ, Bách Nhĩ rốt cuộc mang thai. Mấy năm qua không sinh con, không phải bởi vì khó mang thai, chỉ là Bách Nhĩ nghĩ tụi Tiêu Đồ còn nhỏ mà mình lại mang thai, sức chú ý của hai người lớn dĩ nhiên sẽ dồn vào thú con mới sinh, như thế tất sẽ xem nhẹ mấy đứa con lớn. Vậy nên sau khi bàn bạc cùng Đồ, cuối cùng hai người quyết định chờ tụi nhỏ lớn, có thể tự lập mới mang thai lần thứ hai, vì vậy mấy năm qua hai người vẫn luôn tránh thai. Qua mười năm phát triển, Trung bộ, Nam bộ của rừng rậm Lam Nguyệt, ven biển và thảo nguyên phương Nam hình thành một mạng lưới quan hệ hoàn chỉnh và ổn định. Không thể không nói bởi vì Ưng tộc từng có chính sách nô dịch, trái lại dẫn tới bộ lạc thảo nguyên, bộ lạc ở rừng rậm và ven biển thuận lợi hòa hợp với nhau, cộng thêm xây đường, đóng thuyền, dẫn tới qua lại tiện lợi nên mối liên hệ của ba vùng càng thêm chặt chẽ. Mấy năm nay Bách Nhĩ không quan tâm mọi việc nữa, chỉ dốc lòng dạy dỗ tụi nhỏ. Khi nào Đồ hoặc những người khác có thắc mắc, y mới nói sơ qua vài điểm, còn chuyện phát triển của các bộ lạc thú nhân, y hoàn toàn không can thiệp vào. Sau khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, Đồ có thời gian rảnh rỗi, cả nhà liền cùng nhau đi du ngoạn, mãi cho tới khi Bách Nhĩ lại mang thai mới trở về bộ lạc ở thung lũng để dừng chân. Tuy đảo Dũng Sĩ, thảo nguyên phương Nam đều có thể dừng chân, thế nhưng hiển nhiên Bách Nhĩ cảm thấy thân thuộc với bộ lạc ở thung lũng hơn, dù sao người ở đây cũng đi theo y cùng vào sinh ra tử từ đầu tới giờ. Thời tiết rất nóng, ngoại trừ người ra ngoài săn thú và hái trái cây thì những người khác đều trốn ở dưới bóng râm hoặc trong nhà đá, có người ngủ trưa, có người làm chút việc thủ công. Lúc này bụng Bách Nhĩ đã rất lớn, ngồi không thoải mái, nằm cũng khó chịu nên y thích không ngừng đi lại ở bên ngoài hơn. Hiện tại Đồ cũng không đi săn, suốt ngày đều đi trước đi sau Bách Nhĩ, nơm nớp lo sợ, so với Bách Nhĩ đang mang thai còn khẩn trương hơn. Thời điểm vừa biết Bách Nhĩ có thai, hắn vui mừng vô cùng, cả ngày đều cười ngây ngô, dù là đang bàn chính sự với người khác hay ở bên ngoài săn thú, hắn đều sẽ tự dưng cười ra tiếng. Ban đầu còn dẫn tới ánh mắt nghi hoặc của người khác. Lâu dần, mọi người cũng học được cách không thèm đếm xỉa. Thế nhưng khi mọi người đã quen với việc thỉnh thoảng Đồ lại lên cơn điên thì hắn lại vì Bách Nhĩ nôn nghén và ăn không vô mà nhanh chóng gầy sọp đi, nụ cười trên mặt giảm bớt, thay vào đó là sầu lo. Đúng vậy, là Đồ gầy đi chứ không phải là Bách Nhĩ. Lúc mang thai ba đứa nhỏ Tiêu Đồ, không biết có phải vì ba đứa thương phụ thân hay là vì toàn bộ *** thần của Bách Nhĩ đều dồn vào việc tìm kiếm Đồ, nên phản ứng lần đầu tiên mang thai cũng không rõ rệt như thế. Ai ngờ qua nhiều năm, khi mang thai lần thứ hai, dù không phải bôn ba khắp nơi nhưng lại bị hành hạ như vậy, không chỉ ăn cái gì liền nôn cái đó mà ban đêm còn dễ giật mình thức giấc. Tuy tâm trạng Bách Nhĩ tốt, cộng thêm ý chí vững vàng, dù cho ăn không vô cũng ép mình phải ăn, ngủ không ngon liền ngồi thiền để thay thế, trái lại y cũng không gầy đi, chỉ là khổ cho Đồ thôi. Từ ngày Bách Nhĩ bắt đầu xuất hiện triệu chứng mang thai, Đồ như đồng cảm vậy, ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên, triệu chứng còn nghiêm trọng hơn cả Bách Nhĩ. Hắn nghĩ cách tìm mọi thức ăn khác nhau cho Bách Nhĩ ăn. Hôm nào Bách Nhĩ ăn xong mà không nôn, hắn sẽ vui tới mức sức ăn cũng tăng mạnh, nhưng nếu Bách Nhĩ ăn vào mà nôn ra ngay, như vậy cả ngày hôm đó hắn sẽ nuốt không trôi. Buổi tối đi ngủ lại còn hơn thế nữa, chỉ cần Bách Nhĩ khẽ động, dù cho hô hấp của y thoáng có chút thay đổi, hắn đều lập tức bừng tỉnh. Thậm chí vì đau lòng tới không chịu nổi và bị lo lắng dày vò mà hắn còn trốn đi một mình, khóc trộm mấy lần, đồng thời thề là sau này không để Bách Nhĩ mang thai nữa. Đương nhiên chuyện này không thể để người khác biết, mặc dù người ta đã biết cái cảm giác này của hắn từ lâu rồi. Chuyện Đồ nôn nóng bất an sao Bách Nhĩ không cảm nhận được chứ, nên y vẫn cố gắng khống chế phản ứng của bản thân, nhưng cuối cùng vẫn là không giấu được thú nhân đã dồn hết toàn bộ tâm tư vào y. Đối với vấn đề này, y cũng rất bất đắc dĩ, thật muốn đá thẳng hắn về bộ lạc Dũng Sĩ, để mắt không thấy tâm không phiền. “Phụ thân, hồi trước người mang tụi con có phải cũng vất vả như vậy không?” Ba tiểu thiếu niên cũng không chịu được, chúng không chỉ một lần vừa áy náy vừa đau lòng hỏi Bách Nhĩ câu này. “Cũng không vất vả.” Bách Nhĩ xoa đầu tiểu thiếu niên, mỗi lần đều cười và trả lời như vậy. Y là nam thân, mang thai sinh con đúng là không dễ, nhưng cũng không khó khăn tới mức khiến y phải mở miệng kêu khổ. Vậy nên nhìn cả nhà cẩn thận từng li từng tý như vậy, y thật sự có chút đau lòng và yêu thương. Tiếc là y có nói như vậy cũng không ai tin. Ba đứa nhỏ dù chưa trưởng thành nhưng chúng đã vào rừng núi săn thú cùng các thú nhân trưởng thành. Ngay cả Tiêu Đồ thân là á thú cũng không ngoại lệ, dù sao từ nhỏ Bách Nhĩ đã dạy nó trở thành một nam tử hán. Vì thế lúc này chúng đều hao hết tâm tư tìm các loại thực vật để Bách Nhĩ có thể ăn nhiều thêm một chút. So với kiếp trước, hoàn cảnh ở thế giới này có thể nói là đơn giản tới cực điểm, cộng thêm đã mang thai một lần, có kinh nghiệm rồi, cũng không lo lắng cho nên Bách Nhĩ chưa bao giờ cảm thấy nghiêm trọng. Thế nhưng tới gần lúc sinh, ban đêm y lại càng dễ giật mình tỉnh giấc. Tình huống này chưa từng xuất hiện trên á thú khác, nên Cốc vu và Cát vu đều không có cách nào. Không thể không nói lần mang thai này quả thật giày vò y quá chừng. Một đêm, Bách Nhĩ lại bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nghĩ tới thời gian này Đồ vẫn không được nghỉ ngơi tốt nên y liền kiềm chế ý muốn trở mình, vẫn duy trì tư thế cũ, không phát ra tiếng động, thế nhưng mặc dù vậy Đồ vẫn cảnh giác mà mở mắt ra. “Tỉnh à? Uống nước không? Hay là muốn đi tiểu?” Đồ nhỏm người dậy, lấy tay xoa bụng y, hỏi. Bách Nhĩ thở dài trong lòng, thấp giọng nói “Ta muốn ngồi một lát.” Đến lúc này, dù cho đau lòng y cũng không hề bảo Đồ đi tới chỗ khác ngủ, bởi vì y biết có nói cũng vô dụng. Ở những chuyện khác, Đồ rất ngoan ngoãn làm theo lời y, thế nhưng từ trước tới nay chỉ duy nhất chuyện này là không thỏa hiệp. Nghe Bách Nhĩ nói vậy, Đồ lập tức ngồi dậy, sau đó cẩn thận đỡ y ngồi tựa lên người mình, một tay khẽ ôm y, một tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cho y. “Ta lại nằm mơ thấy bà nội và phụ thân.” Bách Nhĩ chậm rãi nói, ***g ngực rắn chắc, rộng lớn sau lưng khiến tâm trạng gợn sóng vì cảnh tượng trong giấc mơ của y dần bình tĩnh lại. Mười lăm năm ở đây tương đương với hơn ba mươi năm ở Đại Tấn. Theo lý mọi thứ ở kiếp trước cũng nên dần phai nhạt. Mà sự thật cũng đúng là như thế, đã lâu rồi y chưa từng nhớ lại những người, những việc ở đó, lại không biết tại sao sau khi mang thai, lúc nào cũng nằm mơ thấy người thân ở Đại Tấn mà tưởng niệm vô cùng. Bàn tay đang xoa bóp của Đồ cứng đờ, bất giác ôm chặt y hơn một chút, lại không biết phải nói gì để an ủi y mới tốt đây. A phụ a mạt hắn qua đời sớm, cộng thêm ràng buộc phụ tử, thân nhân ở thế giới thú nhân cũng không sâu, chia lìa là chuyện thường ngày, cho nên hắn không hiểu được tâm tình của Bách Nhĩ. Thế nhưng nếu người thân của Bách Nhĩ ở bên cạnh, cho dù chướng ngại còn khó vượt qua và nguy hiểm hơn cả dãy núi Tiếp Thiên, hắn cũng sẵn lòng cùng y trở về một chuyến. Nhưng mà sự thật lại là thế giới đó hắn không thể tới được, cho nên Bách Nhĩ càng nhớ, hắn lại càng đau lòng cũng càng sợ hãi. Đau lòng tất nhiên là vì không thể giúp y đạt được tâm nguyện, sợ hãi là vì Bách Nhĩ sẽ bởi vậy mà đột nhiên rời đi, trở lại thế giới ban đầu của y. “Thuở nhỏ ta đã không còn mẫu thân, phụ thân lại chưa từng tái giá. Ta lớn lên bên bà nội, do đó tình cảm với bà càng thêm sâu đậm hơn người khác…” Thời tiết như vậy, hai người tựa vào nhau quả thật hơi nóng, Bách Nhĩ khẽ động nhưng không đẩy Đồ ra. Vào lúc này y cần có một người bên cạnh mình. Đồ lắng nghe, không nói chen vào. Lúc này ý thức của Bách Nhĩ rất ngắn, nói một lúc liền thiếp đi. Đồ vẫn duy trì tư thế như vậy, khép mắt lại nghỉ ngơi, không dám ngủ sâu. Không ngờ trong lúc mơ màng lại bắt đầu nằm mơ, hắn thấy mình tới một nơi rất kỳ lạ, thấy rất nhiều người khác thú nhân, còn trải qua không ít chuyện, mãi tới khi bị lay tỉnh. “Đi gọi người, ta muốn sinh.” Bách Nhĩ thở hơi gấp, nói. Sau một lúc lâu không gọi Đồ dậy được, y chỉ cho là đối phương quá mệt, không cẩn thận ngủ quá sâu, cũng không có nghĩ nhiều. Nếu không phải đứa bé trong bụng thật sự không đợi được, y ngược lại tình nguyện để Đồ ngủ nhiều thêm một chút. Đồ còn bị cảnh trong mơ ảnh hưởng, *** thần có chút hoảng hốt, nghe vậy hắn sững sờ một lát mới phản ứng lại, lập tức luống cuống tay chân, muốn buông Bách Nhĩ lại không yên lòng, không buông y ra lại không thể đi gọi người, cuối cùng chỉ có thể lớn tiếng gọi ba đứa con, bảo chúng đi tìm người tới. Lúc này Cổ đã đi ra ngoài rèn luyện được mấy năm nên cũng không có ở nhà, nếu không đã không bối rối quá mức thế này rồi. “Bách Nhĩ, đừng sợ, có ta ở đây… Thế nào? Có phải muốn sinh rồi không… Bách Nhĩ, Bách Nhĩ… Làm sao đây… Đau lắm sao?” Chờ tụi nhỏ đáp lại rồi chạy ra cửa, lực chú ý của Đồ lập tức tập trung hết lên người Bách Nhĩ. Tuy vẫn ôm y nhưng hắn có cảm giác không biết đặt tay chân ở đâu, ngay cả mình đang nói cái gì cũng không biết. Nếu là sinh lần thứ nhất, trong lòng Bách Nhĩ cũng không biết trước được, thấy bộ dáng này của hắn tất nhiên sẽ đá một phát cho hắn bay ra ngoài cửa. Nhưng hiện tại y lại chỉ cảm thấy buồn cười, chịu đựng đau đớn theo quy luật trong bụng, nói “Để ta nằm xuống, kê đầu cao lên một chút, sau đó đi thắp đèn lên.” Trong bộ lạc đã biết dùng quả dầu để chiếu sáng vào buổi tối, chính thức cáo biệt thời đại chỉ dựa vào ánh trăng. Cuối cùng, y còn không quên an ủi một câu “Mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi, đừng lo lắng.” Nghe được giọng nói vẫn trầm ổn của y, Đồ rốt cuộc tỉnh táo lại, làm từng cái theo lời dặn của y, sau đó a mạt của Mạc và hai á thú khác từng giúp Bách Nhĩ sinh con đều được mời lại đây. Dĩ nhiên những người khác cũng bị kinh động. Tuy mấy năm nay bởi vì chủ ý Đồ nghĩ ra, trong bộ lạc có không ít thú con chào đời, thế nhưng một lần sinh mấy đứa như Bách Nhĩ lại chưa từng có, nên lần sinh này của y lại càng khiến người ta coi trọng. Nước ấm đã nấu xong, khăn sạch bằng vải bông, dao găm hắc thạch nấu trong nước sôi cùng với tã lót quấn cho đứa nhỏ đều đã chuẩn bị xong. Tất cả đều được tiến hành gọn gàng, ngoại trừ một vài dụng cụ thì không khác lần trước mấy. Có điều lúc này đây, a phụ của đứa bé đã có ở bên cạnh. Đứa bé này tựa hồ vội vã muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài, sản đạo vừa mở nó liền gào khóc chui tọt ra. Tuy thời gian mang thai rất nghịch ngợm nhưng lúc sinh cũng không có hành hạ a mạt của chúng. Là hai con thú con tuyết trắng, không pha thêm một màu sắc nào khác, đôi mắt bị lớp chất nhờn phủ lên mà không mở ra được. “Đồ, mau làm sạch cho hai nhi tử của ngươi đi.” Hai á thú đưa thú con tới trước mặt Đồ. Đồ đang quỳ ngồi bên cạnh Bách Nhĩ, cầm chặt lấy tay y, chỗ nắm tay của hai người ướt đẫm, không biết là mồ hôi của ai. May mà sinh nhanh, cộng thêm Bách Nhĩ không có đau đớn kêu la như các á thú khác nên vô hình trung giảm đi áp lực tâm lý cho hắn rất nhiều. Nếu không hắn không biết mình có thể kiên trì được không. Nghe thấy lời của á thú kia, Đồ lấy lại *** thần từ trạng thái cứng đờ, mắt nhìn Bách Nhĩ, thấy y mỉm cười nhìn mình, mồ hôi trên trán dưới ánh đèn mờ nhạt lóe lên óng ánh. Đồ vươn bàn tay còn lại lau mồ hôi đi cho Bách Nhĩ, sau đó mới buông bàn tay đang nắm chặt tay y ra. Nhưng vào thời gian ngắn ngủi hóa thành hình thú hắn mới phát hiện tay chân mình đều mềm nhũn, toàn thân không có sức lực, thử hai lần mới biến hóa thành công, thế nhưng bốn cái chi to lại ở tư thế kề sát trên sàn nhà. May mà động tác của hai á thú cũng mau, đúng lúc bế hai thú con tới, mới không để cho hắn phải tự đến gần. “Xem a phụ các con vui mừng tới mức biến hóa không nổi kìa.” Mấy á thú nhịn không được nở nụ cười. Lúc này toàn bộ *** thần của Đồ đều đặt trên người Bách Nhĩ và hai con thú con mới chào đời, bị người ta trêu chọc cũng không thấy quẫn bách, đầu tiên là quay đầu liếm mồ hôi trên trán Bách Nhĩ sau đó mới liếm sạch cơ thể cho hai con thú con. Hắn đợi hơn mười năm cho nên vô cùng quý trọng cơ hội này, mỗi một lần liếm đều làm rất nghiêm túc và thành kính, hơn bất cứ thú nhân nào mới được làm a phụ. Bách Nhĩ nhìn hắn liếm đi chất nhầy giống như một cái màng mỏng trên mình hai con thú con, lại chú trọng liếm đầu, bụng và cái mông nhỏ của chúng, ngay cả bốn cái chi nhỏ cũng không bỏ sót. Nghĩ đến tình cảnh lúc trước sinh ba đứa con Tiêu Đồ, trong lòng y không khỏi dâng lên một nỗi chua xót, nhưng lập tức được sự thỏa mãn nồng đậm lấp đầy. Khi đó y mới biết, hóa ra mình cũng luôn chờ đợi thời khắc này. Chỉ cần có bạn đời bên cạnh, cơ thể hài tử và á thú sinh con đều do bạn đời làm sạch. Vậy nên sau khi Đồ liếm sạch hai con thú con, ngậm chúng đặt vào trong tã lót đã chuẩn bị từ trước, liền đến liếm láp cơ thể cho Bách Nhĩ. Ba á thú tới hỗ trợ lặng yên lui ra ngoài, đồng thời báo tin tốt cho những người đang chờ đợi là Bách Nhĩ lại sinh đôi. Nhưng không thể không nói bởi vì lần này không có sinh ra á thú, đám Tát Nặc ít nhiều cũng có chút thất vọng, bởi vì tỉ lệ sinh á thú của bộ lạc thật sự quá thấp. Cứ thế này mãi cũng không phải chuyện hay. Thu dọn xong mọi thứ, ba đứa nhỏ Tiêu Đồ mới được cho vào trong, sau khi xem qua Bách Nhĩ, chúng liền hưng phấn, hiếu kỳ chạy tới vây quanh hai con thú con. “Hai đứa nó giống nhau như đúc, vậy đứa nào là ca ca, đứa nào là đệ đệ?” Chiêu cắn ngón tay hỏi, cố kiềm nén mới không thò tay chạm vào hai đệ đệ trông mềm mại lại non nớt kia. Nó vừa dứt lời liền bị Tiêu Đồ cốc cho một cái vào đầu “Nói nhỏ chút.” Vừa cảnh cáo vừa nhìn Bách Nhĩ. Lúc này Bách Nhĩ đã thiếp đi, chắc là cuối cùng có thể sinh hai thằng nhóc nghịch ngợm này ra, toàn thân thả lỏng, mệt mỏi mấy tháng qua cùng nhau ùa tới khiến y hiếm khi lại ngủ say như vậy. Mấy đứa nhỏ biết thời gian qua hai phụ thân không được nghỉ ngơi tốt, nên thấy thế lập tức nói nhỏ lại, sau khi nhận được sự đồng ý của Đồ, chúng liền bế hai đệ đệ ra ngoài cho ăn. Đồ không lập tức đi ra cùng mà hóa thành hình người nằm xuống bên cạnh Bách Nhĩ, cẩn thận hôn lên khuôn mặt mệt mỏi của y, trong lòng tràn đầy dịu dàng, hắn cảm thấy đời này của mình cuối cùng đã toàn vẹn rồi.