Đêm 30 là ngày cả nhà đoàn viên. Bà ngoại để hai đứa nhỏ ngồi lên giường lò gói sủi cảo, nhìn ngón tay nho nhỏ của cháu gái có khuôn có dạng nặn sủi cảo, bà quét sạch phiền muộn trong lòng, tiếp tục đùa giỡn với Tiểu Nha Nha thích nũng nịu. Gói sủi cảo xong, La Gia Tề giúp bà ngoại mang đồ đạc đến phòng bếp, dùng khăn lau sạch mặt giường rồi mới ngồi vào cạnh Nha Nha xem bà cắt hoa giấy. Sở thích mới của Nha Nha là học bà ngoại cắt hoa giấy, bà ngoại cắt được rất nhiều kiểu hoa giấy đa dạng phức tạp. Đứa nhỏ bình thường vốn không nhớ nổi trình tự các bước, nhưng Nha Nha đâu phải đứa nhỏ bình thường. Hiếm khi bé có đồ chơi mới nên giấy nào cắt được đều cắt hết, cả giấy dầu đựng thức ăn cũng không thoát khỏi vận mệnh bị cắt. Vì ủng hộ ham thích của bé, La Gia Tề chạy về nhà mình gom hết giấy vội vàng mang tới cho Nha Nha cắt hoa giấy. Gặp Nha Nha cắt chăm chú, La Gia Tề im lặng cười tủm tỉm. Cậu thích xem Nha Nha khi nghiêm túc, nếu không sợ bé mệt thì cậu ngắm nguyên ngày cũng không chán. “Há miệng.” Nha Nha vừa cắt xong một con gà, nghe tiếng La Gia Tề theo bản năng mở miệng nhỏ, cảm giác bị nhét một viên tròn tròn vào miệng, cái lưỡi liếm liếm, ngọt, là kẹo? Bé quay đầu nhìn cậu, thấy trong tay cậu cầm một bọc giấy nhỏ, bên trong còn một viên kẹo hình múi cam, đây là? “Lúc trước bà ngoại cho kẹo anh không ăn hả?” Thời điểm hết năm cũ, bà ngoại chia kẹo cho hai người nhận từ nhà lão Trương, không nhiều lắm, mỗi người hai viên, vì để bà ngoại vui vẻ, lúc ấy bé vui tươi hớn hở ăn, không nghĩ tới cậu còn giữ? Giữ lại cho mình ăn? “Anh lớn rồi, không thích ăn kẹo nên giữ lại cho Nha Nha, ăn xong sủi cảo rồi ăn viên còn lại nhé.” Không phải cậu không thích ăn kẹo, nhưng cậu càng thích xem bộ dáng Nha Nha vui vẻ cười híp mắt. Cậu phát hiện nhìn Nha Nha ăn còn vui vẻ hơn tự mình ăn. Nha Nha hơi cảm động, anh La này thật sự rất tốt với bé, nói cậu là tri ân báo đáp cũng tốt, có tâm kế cũng được, rảnh rỗi cậu luôn thay đổi trò chơi chơi với bé, tuy rằng bé rất chán những trò chơi ấu trĩ này, nhưng khó có người cùng chơi, bé vẫn rất hài lòng. Nhưng hiện tại đối phương giữ lại kẹo hiếm có được cho mình? Đây mới thật là có lòng, phải biết, có đứa nhỏ cả năm đều không nhìn thấy một viên kẹo, không thể so sánh với hiện đại kẹo tràn lan. Bé bỏ cái kéo trong tay xuống, đi lại gần nhìn viên kẹo trong tay đối phương. La Gia Tề tưởng bé chưa ăn đủ, chìa tay ra cho bé xem, ngoài miệng còn an ủi nói: “Nha Nha nghe lời, lát nữa ăn nhiều sủi cảo chút rồi anh cho em kẹo…” Chưa nói xong, cảm thấy miệng ngọt ngọt, thì ra Tiểu Nha Nha thò tay lấy viên kẹo nhét vào trong miệng của cậu. Nhìn bộ dáng đối phương sững sờ, Nha Nha cười nói: “Mỗi người một viên, chúng ta cùng nhau ăn.” Bé lớn như vậy sao có thể nhẫn tâm ăn kẹo của một đứa nhỏ chứ? Viên mới nãy là do không biết, ăn rồi đâu thể nhổ ra, bé không thể ăn viên còn lại, da mặt bé chưa dầy vậy đâu. Nhìn cô bé tươi cười ngây thơ, La Gia Tề cũng vui vẻ nở nụ cười, không phải vì kẹo quá ngon mà vì Nha Nha hiểu chuyện, cậu sờ đầu Nha Nha khen nói: “Nha Nha thật sự là đứa bé ngoan.” Trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định cậu sẽ mang nhiều đồ ăn ngon về cho cô bé, phải tiếp tục nuôi cô bé trắng trẻo mềm mại. Giả Lolita lâu rồi nên bé đã quá quen với chuyện được khen ngợi, đối đáp ngày càng tự nhiên, chỉ thấy bé đắc ý cười, hoàn toàn không biết gì gọi là xấu hổ. Ngay lúc hai người cười toe toét, bà ngoại bưng sủi cảo đi vào: “Gia Tề, mau để lên bàn, sủi cảo xong xuôi, chúng ta ăn bánh trẻo thôi.” Tiểu Nha Nha và La Gia Tề giật mình, có sủi cảo! Mặc dù không có tivi, không có pháo hoa, nhưng trong lòng ba bà cháu ngồi trên giường lò nóng ăn sủi cảo lại rất ấm áp. Nhìn bà ngoại tươi cười hiền lành, Nha Nha chỉ hy vọng sau này năm nào cũng được trải qua cùng bà ngoại, nhìn qua La Gia Tề người luôn giúp mình gói sủi cảo, có thêm cậu càng tốt. Năm mới đi qua, mùa đông cũng đã qua, ngày đông qua vẫn chẳng có gì vui, đáng nhắc chính tới là La Gia Tề xách một con gà rừng từ trên núi về, trời ạ! Là gà rừng, gà rừng tương đương rất nhiều thịt! Con gà này chắc chỉ bị đói, không hiểu La Gia Tề bắt về thế nào. Nhìn Nha Nha hưng phấn mở to mắt, không ngừng xoay quanh gà rừng, trong lòng La Gia Tề đầy cảm giác thỏa mãn, chỉ cần cô bé vui vẻ, lạnh tới đâu đều đáng giá. Đêm đó, rốt cuộc ba bà cháu được cải thiện bữa ăn, Nha Nha từng ăn gà, chỉ đặc biệt ăn chân gà và cánh gà, đùi gà nhiều thịt chưa bao giờ ăn. Nhưng hiện tại La Gia Tề gắp đùi gà vào chén mình, bé lại cảm thấy như chưa bao giờ được ăn ngon vậy, ngon, thực sự thơm ngon… Dân quê thường nói đầu xuân là khó khăn nhất, chỉ thời điểm mùa xuân trong thời kì giáp hạt (1), trong nhà không có ăn, cuộc sống khắc khổ nhất. Nha Nha hoàn toàn không có cảm giác này, bởi vì ngoài bữa tiệc gà rừng lớn hôm đó, nhà bé gần như đều ăn dưa muối với cháo hạt ngô, cộng thêm bánh ngô, đương nhiên, còn vài miếng dưa cải muối chua, có thể ăn trong vài bữa? Cho nên, Nha Nha ngó tới ngó lui đợi được đến lúc cây cối nảy mầm thì lại tới thời điểm La Gia Tề phải rời khỏi nhà bé. (1) Thời kì giáp hạt: khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ La Gia Tề chủ động rời đi, tuyết trên núi đã tan, cậu không còn lý do để ở lại trong nhà người khác, bà ngoại cho cậu ở nửa mùa đông đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hơn nữa, cậu muốn mang Nha Nha về nhà mình, không phải muốn ở lại nhà Nha Nha, với cậu mà nói, đó là chuyện khác hoàn toàn. Nghe nói cậu phải đi, bà ngoại hơi không nỡ, đứa nhỏ này sống ở đây cái gì đều giành làm, rất hiểu chuyện, mở miệng luôn gọi bà nội, suýt nữa bà cho rằng đây là con cháu trai ruột mình, nhưng bây giờ phải đi rồi. “Anh, anh phải thường xuyên về gặp em nha.” Nhìn Nha Nha khôn khéo nói tạm biệt với mình, La Gia Tề cười sờ bím tóc nhỏ của Nha Nha, “Yên tâm, anh nhất định sẽ trở về gặp Nha Nha.” “Gia Tề, bà nội biết con là đứa trẻ có chí khí, nhưng nếu nhất thời gặp chuyện khó khăn, nhất định phải trở về đây.” Bà ngoại lo lắng căn dặn, thật không hiểu sao đứa nhỏ này quyết tâm lớn như vậy? Tuyết trên núi vừa tan ra, nó ăn cái gì, sưởi ấm bằng gì? “Bà nội bà yên tâm, con không sao, ngộ nhỡ không có cơm ăn con nhất định sẽ trở về.” Nói xong, La Gia Tề không đành lòng cười nhìn Nha Nha một cái, xoay người rời đi. Cậu tin tưởng nhất định bản thân sẽ sống tốt, chờ có cơ hội thì đón Nha Nha về nhà. Nha Nha vốn tưởng rằng đầu mùa xuân, trời ấm áp, bệnh tình bà ngoại sẽ chuyển biến tốt hơn. Nhưng mùa hè sắp đến, bệnh bà ngoại chẳng những không chuyển biến tốt ngược lại càng ngày càng nặng, nhìn bộ dáng bà ngoại gầy yếu, bé lo lắng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể không ngừng khuyên bà ngoại: “Bà ngoại, chúng ta quay về nhà cậu đi, bây giờ con lớn hơn rồi, có thể giúp mợ nấu cơm làm việc, chúng ta trở về đi.” Đi về đó chắc sẽ cứu được bà ngoại? Nếu không có bé, phải chăng bà ngoại sẽ không trở nên như vậy? Không biết chừng có thể cậu đã sớm đưa bà ngoại đi khám bệnh? “Trở về?” Trong mắt bà ngoại mơ hồ lóe lên một tia tưởng niệm, bà nhớ con trai, nhớ cháu trai, nhưng bà biết con trai và cháu trai tuyệt đối không nhớ bản thân. Lúc đón năm mới, hai đứa cháu trai bà chăm sóc từ nhỏ cũng không đến thăm bà nội này, bà thật sự rất đau lòng. Nén tất cả bi thương xuống đáy lòng, bà cười ôm cháu gái vào trong lòng, an ủi nói, “Nha Nha, bà ngoại không sao, con yên tâm, bà ngoại còn phải chờ Nha Nha dẫn bà ngoại lên thành phố hưởng phúc mà, bà ngoại còn muốn đợi Nha Nha của bà trưởng thành rồi làm cô dâu nữa.” Trong miệng dỗ đứa nhỏ, trong lòng lại biết bản thân không thể chịu đựng đến lúc đó, thật sự phải ra một quyết định giúp bé. —— ta là đường ranh giới —— “Nha Nha? Xem anh mang gì đến cho em nè?” Cách thật xa, La Gia Tề thấy Nha Nha buồn thiu ngồi xổm trước cửa nhìn con kiến. Cậu cười gọi tên Nha Nha, đồng thời lấy quả hồng lớn từ trong túi ra dụ dỗ Nha Nha, muốn chờ cơ thể nhỏ bé mềm mại của đối phương vui vẻ nhào về lòng mình. Cậu thường xuyên đến xem Nha Nha, mỗi lần đều mang đến ít đồ ăn ngon được đồ chơi, sau đó ở đây ăn cơm trưa, chơi đùa với Nha Nha hơn nửa ngày mới rời đi. Lần nào cô bé nhìn thấy cậu đều cười vui vẻ gọi anh, nhưng hôm nay dáng vẻ cô bé lại ủ rũ, rõ ràng có chuyện gì đó. “Làm sao vậy? Nha Nha ngã bệnh?” Ngồi xổm trước mặt Nha Nha, La Gia Tề lo lắng sờ trán Nha Nha, cậu chưa từng bị bệnh, điều kiện cũng không cho phép cậu ngã bệnh, nhưng cậu từng nghe bà ngoại nói, hiện giờ cơ thể Nha Nha không tốt, nhưng nếu ngã bệnh, trong tay cậu không có tiền đúng là chuyện phiền toái. “Không có, là bà ngoại, bệnh bà ngoại quá nặng, mấy ngày nay ho khan cả đêm, em rất sợ.” Cái mũi chua chua, mắt Nha Nha đỏ au. Bé không biết nói với ai lo lắng của mình, chỉ có La Gia Tề có thể nghe bé nói chuyện. “Ngoan, bà ngoại sẽ không sao, anh có hái chút bà đinh (đã giải thích trong chương 12), ông nội anh nói cái này giúp giải nhiệt, bà ngoại ăn nhiều nhất định sẽ tốt.” La Gia Tề an ủi Nha Nha, trong lòng lại biết bệnh bà ngoại rất không tốt, bộ dáng của bà y như ngày trước lúc ông nội qua đời, ông nội cũng không ngủ được cả đêm, sau đó yên lặng nhắm mắt, không còn tỉnh lại nữa. “Nha Nha, đi, đi vào anh rửa hồng cho em ăn.” Không để cô bé tiếp tục chán nản, cậu kéo Nha Nha muốn vào nhà. Nhưng Nha Nha lại đứng im: “Bà ngoại đang nói chuyện với cậu, bảo em ra ngoài chơi.” Bà ngoại cố ý dẫn bé đến ngoài cửa mới quay vào, thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là nói chuyện gì? Có phải chuyện quay về nhà cậu không? Bé không thích cái nhà kia, nhưng nếu có thể khiến bà ngoại tốt lên, bé thế nào đều được. “Nói chuyện?” La Gia Tề âm thầm nghi hoặc, thần bí như vậy, chẳng lẽ bà ngoại biết chính mình không được nên muốn phó thác Nha Nha ra ngoài? Cho ai? Nếu là nhà cậu của bé thì tốt, ít nhất cậu còn biết ở đâu, mà nếu là người khác thì sao? Nghĩ vậy, cậu tiến đến khẽ nói bên tai Nha Nha, “Nha Nha có muốn biết bà ngoại và cậu nói chuyện gì không?” Nha Nha rất thành thật gật đầu, không phải bé không muốn nghe lén, nhưng vừa nãy bà ngoại tự mình dẫn bé ra, bé không thể trở về. “Muốn thì theo anh, chúng ta đi nghe một chút bà ngoại nói cái gì, nhớ kỹ không được lên tiếng.” Nói xong, La Gia Tề dẫn Nha Nha lặng lẽ vòng ra bên ngoài tường, đi vào từ phía sân sau.