Xuyên về cổ đại, đoạt lấy yêu thương!!!
Chương 77 : Gặp nhau
- Yaaaaaaaaa
Hàng ngàn binh sĩ hùng hậu cưỡi trên những con chiến mã tung bay trong gió cát. Đây là chiến tranh...
- Nhanh, xếp ngang, thủ, máy bắn ! Bắn!
Hồng y thướt tha trên con bạch mã, nhẹ nhàng và uyển chuyển, giọng nói quyến rũ nhưng đầy vững chắc...
Dương Quả 1 tay cầm 1 cây đao cán dài, có khắc 1 con rồng thật to, màu ngọc bích. Nàng hiên ngang xông vào phá vỡ vòng vây của địch, đôi tay trắng trẻo cứng rắn múa lên những vòng đao thật đẹp, máu đỏ tươi bắn lên chỉ như làm nền cho sự tàn khốc của nàng.
- Thái tử phi, nhóm số 3 của chúng ta đã bị phá.
1 tên lính chạy đến bên chiến mã của Dương Quả cất lời.
- Cái gì? Ngọc Quốc cư nhiên lại mạnh lên sao?? Ta qua đó.
Dương Quả vung 1 đường đao thật đẹp mắt rồi nàng quay đầu, cưỡi ngựa về hướng khác.
- Yaaaaaa
Dương Quả lại vung đao, 2, 3 tên lính lại ngã xuống.
- Mau thả người, không đừng trách.
Dương Quả hiên ngang hô lớn, mắt sát khí hướng nhìn những tên Ngọc Quốc đang trói đồng đội của nàng.
- Nữ nhân...
1 giọng nói trầm ấm cất lên, Dương Quả tay lại nhẹ run. 1 bạch mã khác tiến ra, 1 nam nhân cao lớn, vạm vỡ, gương mặt bị che khuất sau lớp mặt nạ bạc, chỉ thấy làn tóc đen dài tung bay phía sau, giống nàng, hắn cũng cầm đao.
- Nữ nhân, ngươi là người dẫn dắt?
Hắn ta nói. Dương Quả lại hơi trầm ngâm, tay nàng run run, sao thế này, người này là ai, lại cho nàng có cảm giác...
- Tới đây thôi.
Hắn ta lạnh lùng đáp, hướng Dương Quả vung tay tới, 1 đòn đao mạnh mẽ...
- Thái tử phi!!!!
1 người lính hét lớn, Dương Quả như bừng tỉnh, giật mình, vội đưa đao lên đỡ, nàng nhăn mày, may mà phản ứng kịp, đây là 1 cú dứt điểm đó.
- Khá...
Hắn ta buông xuống, lại tiếp tục vung đao, Dương Quả bình tĩnh, vừa đỡ, vừa tự nhủ...
- Diễm Diễm sẽ không đánh ta, Diễm Diễm sẽ không đánh ta....
Dương Quả nói, vừa đỡ những đòn tấn công chí mạng.
- Ngươi Không Phải!!!!!!
Nàng hét lên, vung 1 cú thật mạnh, hắn ta đỡ...
- Rất mạnh!!!
Hắn ta lên tiếng, Dương Quả nghiến răng, chết tiệt sao lại giống đến thế.
- Ngươi là ai?
Dương Quả cất giọng, hắn ta cũng như hơi dừng lại, nghe giọng nàng, hắn cứ nhiên không muốn đánh?
- Bỏ mặt nạ ra, đây là chiến trường, ngươi còn sợ bị tổn thương mặt sao?
Dương Quả vừa tấn công vừa nói. Hắn ta cũng như nàng, lại nhìn ánh mắt chờ mong của nàng...
- Cũng được.
Hắn nói, dừng động tác lại, hắn bị sao thế này, vì 1 nữ nhân....
Dương Quả cũng dừng, nhìn thật kĩ nơi lớp mặt nạ bạc kia, lo sợ, chờ mong, nếu không phải nàng không ngại 1 tay tiễn hắn đâu...
Cạch...
Chiếc mặt nạ rơi xuống đất...
Là dung nhan tuyệt mĩ...
Ánh mắt sắc bén, đôi môi đỏ, lông mày kiếm....
*Vụt*
Dương Quả lao tới...
- Nữ nhân ngươi cũng tranh thủ cơ hội đánh lé....
Hắn ta thấy Dương Quả lao tới vội đổi thế thủ, nàng rất nhanh, hắn nghĩ rằng phen này sẽ bại dưới tay nàng vì mỗi cú vung tay của nàng đều là đòn chí mạng....
Nhưng không...
Hắn không đau, hắn nghe thấy tiếng leng reng, hắn cảm nhận được sự mềm mại, hương thơm nhè nhẹ ngào ngạt...
Nữ nhân này ôm hắn...
- Ngươi...
Hắn hơi sững sờ, không phải nhiều vì hành động của nàng mà là hắn, bình thường ai dám lại gần hắn hắn sẽ không ngại 1 đao chém xuống. Nhưng mà nữ nhân này, ôm hắn, ôm rất chặt, mà hắn tay cầm đao, hắn không muốn ra tay...
Dương Quả ngước đầu nhìn hắn, 1 gương mặt đẹp tựa thần tiên khiến tim hắn run lên, nước mắt nàng trào ra...
- Diễm.... Diễm Diễm...
Dương Quả nghẹn ngào cất giọng, hắn nghe không rõ nàng nói gì, quán tính muốn cúi xuống nghe xem, hắn hơi bừng tỉnh, đây có phải là mỹ nhân kế a... Nhưng không, xung quanh đứng im, không ai làm gì hắn cả. Tỉnh lại thôi, nhanh...
- Này...
Hắn đẩy nàng ra...
- Ta đã có trong tay tính mạng của tướng quân các ngươi, không mau đầu hàng.
Hắn cư nhiên điểm huyệt nàng, nàng không cử động được.
Xung quanh là 1 không gian im lặng, từng tốp lính loay hoay lo lắng cho Dương Quả, họ rất quý nàng... Từng thanh kiếm bỏ xuống, họ phải để mặc Dương Quả chết, tướng quân của họ, đồng đội của họ chết sao? Họ không làm được. Nàng là nữ nhân, là 1 nữ nhân tốt bụng, chu đáo, lại rất giỏi...
Kết thúc thôi, từng cánh tay giơ lên...
- Bỏ tay xuống, nhặt kiếm lên.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
37 chương
115 chương
127 chương
43 chương
36 chương