Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 61 : chương 12.3

“Quả là một câu trả lời vừa lòng người,” bà Black nói. Tessa lườm. Cô ngồi thu lu trong góc, cách xa sinh vật kinh khủng từng là bà Black kia hết mức có thể. Cô đã hét ngay khi thấy cơ thể bà ta, và vội vàng bịt miệng; nhưng đã quá muộn. Bà Black rất hả hê trước phản ứng sợ hãi của cô. “Bà đã bị chặt đầu,” Tessa nói. “Sao bà còn sống? Như thế này?” “Phép thuật,” bà Black nói. “ Chính anh cô đã gợi ý với Mortmain rằng trong hình dạng hiện giờ tôi có thể giúp ông ta. Chính anh cô đã tiếp máu để tôi được tiếp tục tồn tại. Đổi nhiều mạng để giữ mạng tôi.” Bà ta cười xấu xí, và Tessa nghĩ tới anh trai chết trong tay mình. ‘Em không biết mọi chuyện anh làm đâu, Tessie.’ Cô nuốt dịch mật xuống. Sau khi anh chết, cô đã Biến Hình thành anh, để tìm thêm bất kì thông tin nào về Mortmain lấy được từ kí ức của anh, nhưng chúng chỉ là những cuộn xoáy xám xịt mang màu sắc giận giữ, cay đắng và tham vọng: Cô chẳng tìm được gì rõ ràng trong đó. Cảm giác căm ghét Mortmain lại trào dâng trong cô. Ông ta là kẻ đã tìm ra điểm yếu của anh ấy và khai thác chúng. Mortmain, kệ đã nắm nguồn ngân phiến của Jem nhăng khiến Thợ Săn Bóng Tối nhảy múa theo ý muốn của ông ta. Kể cả bà Black, theo một cách nào đó, cũng là tù nhân chịu sự chi phối của ông ta. “Bà làm theo chỉ thị của Mortmain vì nghĩ ông ta sẽ cho bà một cơ thể,” giờ Tessa nói. “Không phải... cái thứ bà đang có, mà là một cơ thể người thật sự.” “Người.” Bà Black khụt khịt. “Tôi muốn còn được hơn người kia kìa. Nhưng phải hơn thế này, gì đó cho phép tôi tự do đi lại giữa đám người phàm và tiếp tục làm phép. Còn về phần Ông Chủ, vì cô, ông ta sẽ sớm có khả năng đó. Ông ta sẽ sớm toàn năng, và cô sẽ giúp ông ta.” “Bà có ngốc mới tin ông ta sẽ thưởng cho bà.” Đôi môi xám ngoét của bà Black run run thích thú. “Ồ, nhưng sẽ thưởng thôi. Ông ta đã thề, và tôi đã làm mọi điều mình hứa. Giờ tôi đưa cô dâu hoàn hảo đến cho ông ta – do chính tôi huấn luyện! Nhân danh Azazel, Tôi nhớ khi cô rời tàu từ Mỹ Châu đến. Cô có vẻ là người hoàn toàn bình thường, hoàn toàn vô dụng, tôi đã cố gắng hết sức để biến cô thành hữu ích. Nhưng phải cho roi cho vọt mới lên cơm cháo. Giờ cô phục vụ được tốt rồi.” “Đâu phải mọi người phàm đều vô dụng.” một tiếng khụt khịt. “Cô nói thế vì cô quen thân với đám Nephilim. Cô ở với họ lâu hơn nhiều so với ở cùng đồng loại.” “Đòng loại nào? Tôi chẳng thuộc loại nào hết. Jessamine bảo mẹ tôi là Thợ Săn Bóng Tối...” “Bà ta là Thợ Săn Bóng Tối, “ bà Black nói. “Nhưng bố cô thì không.” Tim Tessa nảy một nhịp. “Ông ấy là quỷ?” “Ông ta không phải thiên thần.” Bà Black cười khẩy. “Khi tới lúc, Ông Chủ sẽ giải thích hết cho cô – cô là gì, vì sao cô tồn tại trên cõi đời này, cuộc đời của cô là nhằm cho mục đích gì.” Bà ta ngồi ngả ra với cử động giật cục. “Tôi phải nói rằng mình khá ấn tượng khi cô chạy đi cùng thằng Thợ Săn Bóng Tối đó đấy. Như vậy cô cũng to gan phết. Thật ra cô ở cùng Nephilim lâu như thế lại hóa có lợi. Giờ cô đã quên với Thế Giới Ngầm, và cô chứng tỏ mình thích nghi được. Cô bị buộc phải dùng khả năng của mình trong những tình huống nguy khó. Các bài cảm niệm tôi tạo ra sẽ không thể khó khăn và giúp cô học hỏi, tự tin như thế. Tôi thấy sự khác biệt ở cô. Cô sẽ là một cô dâu tuyệt vời cho Ông Chủ.” Tessa kêu lên một tiếng không tin được. “Vì sao? Tôi bị buộc phải kết hôn cùng ông ta. Vậy tôi có học và có gan thì khác gì nào? Ông ta quan tâm làm gì?” “Ồ, cô không chỉ là cô dâu của ông ấy đâu, cô Gray. Cô sẽ là người đưa Nephilim đến ngày tàn. Đó là lý do cô có mặt trên cõi đời. Và cô càng biết nhiều về họ, càng thông cảm với họ, Cô càng là vũ khí tróc họ tới tận gốc rễ hiệu quả.” Tessa có cảm giác như thiếu dưỡng khí. “Tôi không quan tâm Mortmain làm gì. Tôi sẽ không hợp tác để làm hại Thợ Săn Bóng Tối. Tôi thà chết, hoặc các người cứ việc tra tấn tôi rồi hãy mong tới ngày đó.” “Cô muốn gì không quan trọng. Cô sẽ thấy kháng cự chẳng ích gì. Hơn nữa, cô là cô đã đủ tiêu diệt Nephilim rồi. Và kết hôn với Mortmain nữa, mà cái đó cô đành phải chấp nhận thôi.” “Tôi đã đính ước với người khác,” Tessa gắt. “Với James Carstairs.” “Ôi trời,” bà Black nói. “Tôi sợ nó đành chấp nhận mất cô thôi. Hơn nữa James Carstairs tới thứ ba này sẽ chết. Mwđã mua hết ngân phiến ở Anh và chặn nguồn nhập hàng mới. Có lẽ cô nên nghĩ tới những chuyện đó trước khi yêu một kẻ phiện. Dù tôi cứ tưởng cô thích thằng mắt xanh cơ,” bà ta ngâm nga. “Không phải con gái thường phải lòng người giải cứu mình sao?” Tessa thấy tấm áo choàng của sự kì quái bắt đầu hạ xuống. Cô không thể tin rằng mình ở đây, bị nhốt trong xe ngựa với bà Black và rằng nữ pháp sư này đang nói chuyện tình cảm của Tessa. Cô nhìn ra cửa sô. Trăng đã lên, và cô thấy họ đang đi theo một con đường hẹp – bóng chiếc xe hắt xuống đường, và dưới đó là một khe núi khắt trong bóng tối. “Có nhiều dạng giải cứu lắm.” “À,” bà Black nói, và nở nụ cười khoe hàm răng lóe ánh kim loại. “Giờ cô tin là không ai đến cứu cô nữa đi.” ‘Cô sẽ là người đưa Nephilim đến ngày tàn.’ “Vậy tôi sẽ là người cứu mình,” Tessa nói. Đôi lông mày của bà Black nhíu lại tỏ vẻ bối rối khi bà ta quay đầu về phía Tessa , gây ra những tiếng lạch cạch. Nhưng Tessa đã lấy sức, dồn toàn bộ sức lực vào chân và cơ thể theo cách được dạy, để có thể lao qua cửa xe bằng toàn bộ sức bình sinh. Cô nghe thấy tiếng khóa gãy cửa và bà Black hét lên một tiếng the thé thịnh nộ. Một cách tay kim loại chộp lưng Tessa, kéo cổ váy cô xé rách, và Tessa nãy mạnh xuống lớp đã ven đường, rơi, trượt và lăn xuống vực khi xe ngựa phi đi trên đường, bà Black hét ra lệnh cho xà ích dừng lại. Gió thổi ào ào vào tai Tessa khi cô ngã, cách tay và bàn tay chới với khi rơi xuống, chỉ hi vọng cái vực nông và cô có thể sống sót sau cú ngã. Khi cô ngã, cô thoáng thấy một dòng suối nhỏ lấp lóa xa xa bên dưới, uốn lượn chảy qua những khối đã lô nhô, và cô biết mình sẽ nát xương như một món đồ sứ mỏng manh khi chạm đất. Cô nhắm mắt và ước rơi thật nhanh.