Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 60 : chương 12.2
“Cậu ấy một mình đến Wales?” Charlotte hỏi. “Sao mấy người lại để cậu ấy làm ra chuyện...xuẩn ngốc thế?”
Magnus nhún vai. “Giờ chuyện xử lí chàng Thợ Săn Bóng Tối ương ngạnh đó chẳng còn và sẽ không còn là trách nhiệm của tôi nữa. Nói đúng ra, tôi chẳng hiểu sao mình bị trách móc. Tôi đã ở thư viện cả đêm để đợi Wiol đến nói chuyện, nhưng câu ấy chẳng thèm tới. Tối đã ngủ quên khi đọc tới khúc Bệnh dài và Người sói. Woolsey vô tình bị cắn, nên tôi lo lắng lắm.”
Không ai thực sự để tâm đến thông tin đó, dù Charlotte có vẻ buồn bực hơn bao giờ hết. Sắng nay bữa snags diễn ra yên lặng, thiếu vắng vài người. Chuyện vắng Will cũng không có gì bất ngờ. Học cho rằng Wiol ở bên giương parabatai của mình. Tới khi Cyril hụt hơi, bực dọc chạy xộc vào báo rằng Balios đã biến mất, mợi người mới ớ ra.
Mọi người tìm khắp Học Viện và phát hiên ra Magnus ngủ trong góc tue viện. Charlotte lay anh ta dậy. Khi được hỏi nghĩ Wiol đi đâu, Magnus trả lời ngọt ngào rằng anh ta nghĩ Will đã tới Wales, nhằm tìm nơi giam giữ Tessa và đưa cô trở lại Học Viện, dù là lén lút hay dùng vũ lực. Thông tin, ngạc nhiên thay, lại khiến Charlotte hoảng hốt, và chị đã triệu tập cuộc họp trong thư viện, yêu cầu mị Thợ Săn Bóng Tối trong Học Viện, trừ Jem, phải có mặt - kể cả Gideon đi cà nhắc và phải chống gậy.
“Mọi người đã biết Will bỏ đi rồi chứ?” Charlotte hỏi, đứng ở đầu cái bàn dài nơi mọi người ngồi
Cecily, tay nhiên chỉnh khoanh trước, đột nhiên cực kì hứng thú với họa tiết thảm.
“Cecily, em đeo viên ngọc đẹp đấy,” Charlotte nói và nheo mắt nhìn viên hồng ngọc trên cổ cô gái kia. “Chị không nhớ hôm qua em có đêo cái mặt dây chiền đó. Đúng ra, chị nhớ người đeo nó là Will. Cậu ấy đưa em khi nào?”
Cecily khoanh tay trước ngực. “Em sẽ không nói gì hết. Will tự mình quyết định, và chúng ta đã cố giải thích tình hình cho Quan Chấp Chính rồi. Vì Clave không giúp, Will tự mình xử lí. Em không biết tại sao chị lại mong chờ điều khác.”
“Chị không nghĩ cậu ấy sẽ bỏ lại Jem,” Charlotte nói rồi hoảng hốt khi nói ra. “Chị...chị không thể tưởng tượng chúng ta phải nói sao với Jem khi cậu ấy tỉnh lại.”
“Jem biết...” Cecily bực bội nói và ngạc nhiên thay, bị Gabriel ngắt lời.
“Tất nhiên cậu ấy biết,” anh nói. “Will chỉ đang làm tròn bổn phận của một parabatai. Cậu ấy làm điều Jem sẽ làm nếu có thể. Cậu ấy thay mặt Jem đi. Đấy là điều một parabatai nên làm.”
“Em bảo vệ Will?” Gideon. “Sau khi em luôn đối xử với cậu ấy như thế? Sau khi nói với Jem hàng chục lần rằng cậu ấy không biết chọn parabatai?”
“Có thể Will khó ưa, nhưng ít nhất không phải là một Thợ Săn Bóng Tối chê trách,” Gabriel nói, rồi thấy vẻ mặt Cecily, anh bổ sung, “Có thể cậu ấy cũng không quá khó ưa.”
“Thật là một phát ngôn hào hiệp, Gideon,” Magnus nói.
“Tôi là Gabriel.”
“Magnus phẩy tay. “Với một người nhà Lightwood ai cũng như nhau...”
“E hèm,” Gideon ngắt ngang, trước khi Gabriel kịp nghĩ ra gì đó ỉa máy Magnus. “Mặc cho chuyện tính cách Will ra sao hay người đó không phân biệt được người nhà Lightwood, vấn đề vẫn còn nguyên đó: chúng ta có đuổi theo Will không?”
“Nếu Will cần giúp, anh ấy đã không bỏ đi lúc nửa đêm nửa hôm mà không nói với ai rồi,” Cecily nói.
“Đúng,” Gabriel nói, “vì Will vốn nổi tiếng suy nghĩ cẩn trọng và suy nghĩ đáng tin.”
“Cậu ấy trộm mất con ngựa chạy nhanh nhất ủa chúng ta rồi,” Henry nói. “Cậu ấy đúng là dạng hành động nhanh hơn suy nghĩ mà.”
“Chúng ta không thể để Will một mình chiến đấu với Mortmain. Cậu ấy sẽ bị giết mất,” Gideon nói. “Nếu cậu ấy thực sự bỏ đi giữa đêm khuya, vậy có lẽ chúng ta vẫn đuổi kịp được cậu ấy trên đường...”
“Con ngựa nhanh nhất,” Henry nhắc nhở, và Magnus khụt khịt.
“Thật ra, đấy không phải một cuộc chém giết chúng ta không ngăn trở được,” Gabriel nói. “Chúng ta có thể cùng đuổi theo Will, nhưng đông đảo như vậy hẳn sẽ khiến Ông Củ chú ý hơn là một chàng trai đơn thương độc mã. Hy vọng lớn nhất của Will là không bị phát hiện. Sau cùng, cậu ấy cũng không phải phi ngựa vào trận chiến. Cậu ấy đi cứu Tessa mà. Cậu ấy tốt nhất nên lén lút và giữ bí mật kho làm nhiệm vụ kiểu đó...”
Charlotte đập tay xuống bàn mạnh tới độ khiến âm thanh rung động khắp phòng. “Tất cả im lặng,” chị nói bằng giọng uy quyền khiến ngay cả Magnus cũng chột dạ. “Gabriel, Gideon, cả hai đều đúng. Tốt hơn cho Will là chúng ta không đi theo, và chúng ta không được phép để người của ta bỏ mạng; Hội Đồng sẽ họp để quyết định vấn đề đóm. Giờ chúng ta chẳng thể làm gì. Vì thế chúng ta phải dồn toàn sức cứu Jem. Cậu ấy đang yếu dần, nhưng chưa chết. Một phần sức mạnh của Will dựa vào cậu ấy, và cậu ấy là người của chúng ta. Cuối cùng cậu ấy cũng cho phép chúng ta tìm cách cứu, và vì thế chúng ta phải làm.”
“Nhưng...” Gabriel lên tiếng.
“Im lặng,” Charlotte quát. “Tôi là người đứng đầu Học Viện ; cậu phải nhớ ai cứu cậu và hãy tôn trọng tôi.”
“Thế là Gideon về đúng chỗ của mình,” Magnus hài lòng.
Charlotte quay sang nhìn anh ta bằng đôi mắt nảy lửa. “Cả anh nữa, pháo sư ạ; Wipl có thể đã gọi anh tới đây, nhưng anh phải được tôi chấp thuận. Tôi hiểu, như anh đã trình bày sáng nay, rằng anh hứa với Will sẽ làm hết sức để tìm cách cứu Jem khi Will đi: Anh sẽ cho Cecily và Gabriel biết chỗ mua các dược thảo anh cần. Gideon, vì cậu bị thương, cậu sẽ ở lại thư viện và giúp Magnus tìm sách; nếu cậu cần giúp, hãy nhờ tôi hoặc Sophie. Henry, có lẽ Magnus có thể sử dụng hầm một của anh làm thí nghiệm, trừ khi anh đáng làm cái dự án gì không thích hợp?” chị nhìn Henry và nhướng mày.
“Có đấy,” Henry hơi ngần ngừ, “nhưng có thể nó cũng giúp được Jem, và anh rất hoan nghênh anh Bane giúp đỡ. Bù lại, anh ta có thể thoải mái sử dụng bất cứ dụng cụ khoa học nào của anh.”
Magnus tò mò nhìn anh. “Mà chính ra anh đnagblàm gì vậy.”
“À, anh biết rằng chúng tôi không thể làm phép, anh Bane,” Henry nói và vui vẻ vì có người hứng thú với các thí nghiệm của mình, “nhưng tôi đang nghiên cứu một thiết bị hơi giống phiên bản khoa học của thần chú dịch chuyển tức thời. Nó sẽ mở ra cánh cửa tới bất cứ nơi nào anh muốn...”
“Bao gồm cả một nhà kho chứa đầy ngân phiến ở Trung Quốc?” Magnus hỏi, và mắt sáng lên. “Nghe rất hay, quả là rất hay.”
“Không, không hề,” Gabriel lầm bầm.
Charlotte nhìn thẳng Gabriel bằng đôi mắt sáng như dao
“Cậu Lightwood này, đủ rồi đó. Tôi tin mọi người đã được giao nhiệm vụ cả. Hãy đi và thực hiện. Tôi ước sẽ không phải nghe thêm lời nào từ các vị trước khi các vị báo cáo được chút ít tiến trình. Tôi sẽ ở cùng Jem.” Tới đó, chị rời phòng.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
803 chương
105 chương
22 chương
334 chương
61 chương
1559 chương