Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 62 : chương 12.4

‘Will đứng ở đỉnh một ngọn đồi xanh cao cao và nhìn xuống biển. Trời và biển xanh ngắt một màu ngút tầm mắt. Đám hải ấu và nhạn biển lượn vòng và kêu chao chát, còn gió biển thổi qua tóc anh. Thời tiết ấm như mùa hạ, và anh ném áo khoác trên cỏ; anh mặc áo ngắn tay và đeo dây quần, da tay anh mang màu nâu ngờ nắng. “Will!” Anh quay lại khi nghe thấy giọng quen thuộc và thấy Tessa đang lên đồi. Có một con đường mòn nhỏ chạy dọc sườn đồi, thấp thoáng những bông hoa trắng lạ mắt, và Tessa cũng giống một bông hoa trong chiếc váy trắng như chiếc váy cô mặc dự da tiệc vào cái đêm anh hôn cô tại ban công nha Benedict Lightwood. Máu tóc nâu dài của cô bay trong gió. Cô đã tháo mũ và cầm ở tay, vẫy nó với anh và mỉm cười như thể cô mừng khi thấy anh. Hơn cả mừng. Nhau thể thấy anh khiến cô sung sướng tự tận đáy lòng. Trái tim anh cũng nảy lên khi thấy cô. “Tess,” anh gọi bà đưa tay như có thể kéo cô về phía mình. Nhưng cô vẫn ở xa – cô dường như đột ngột vừa xa vừa gần. Anh thấy rõ mọi đường nét của gương mặt xinh đẹp đang ngẩng lên ấy, nhưng không thể chạm vào cô, chờ đợi và mong ước, tim đập như một đoi cánh trong ngực anh. Cuối cùng cô ở đó, gần đến độ anh thấy được cỏ và hoa rạp dưới chân cô. Anh vươn tay ra và cô nắm tay anh. Tay họ đan vào nhau, và họ đứng mỉm cười, tay cô thật ấm áp. “Mạ đang đợi em,” Will nói và cô ngước nhìn anh, nụ cười biến mất khỏi gương mặt cô khi chân cô đột nhiên trượt đi và cô rơi thẳng xuống vực. Tay cô tuột khỏi tay anh, và anh bắt vào không khí khi cô lặng lẽ rơi mất, chỉ còn là một sắc trắng mờ đối lập với chân trời xanh.’ Will bật dậy khỏi giường, tim đập thình thịch. Ánh trăng chiếu hết nửa căn phòng của anh tại quán Bạc Mã, chiếu tỏ những mó đồ chẳng quen thuộc: bồn rửa mặt và ghế nhỏ trên có đặt cuốn ‘Những thuyết giáo với thiếu nữ’ của Fordyce, một chiếc ghế nệm bên cạnh lò sưởi sắp tàn. Ga giường anh lạnh, nhưng anh lại đổ mồ hôi; anh bỏ chân xuống giường và tới bên cửa sổ. Một bó hoa khô cắm trong lọ bên bậu cửa sổ. Anh đẩy chúng sang một bên và mải cửa bằng những ngón tay đang đau nhức. Cả người anh ê ẩm. Trong đời anh chưa từng đi xa và nhanh thế; anh mệt mỏi và đau hết bàn tọa. Anh cần iratze trước khi lên đường vào sáng mai. Cửa mở ra ngoài, không khí lạnh táp vào mặt và toác, làm da anh mát hẳn. Anh thấy đau trong lồng ngực, mà cảm giác này chẳng liên quan đế vụ cưỡi ngựa. Dù đó là do xa cách Jem hay lo cho Tessa, anh không rõ nữa. Anh cứ thấy cô rới xa mình, tay họ không còn đan vào nhau. Anh chưa từng tin chuyện báo mộng, nhưng anh vẫn không thể cởi bỏ nút thắt lạnh lẽo trong lòng mình, hoặc khiến hơi thở gấp gáp chậm lại. Trong ô kính tối của cửa sổ, anh thấy gương mặt mình. Anh chạm nhẹ váo cửa sổ, đầu ngón tay để lại vết trên lớp hơi nước bám vào cửa sổ. Anh tự hỏi mình sẽ nói gì với Tessa khi tìm ra cô, sao anh có thể nói lí do người đi tìm cô là anh chứ không phải Jem. Nếu hồng ân Chúa thực sự tồn tại trên cõi đời này, hãy để cho họ được buồn cùng nhau. Nếu cook bao giờ tin được anh thực lòng yêu cô, nếu cô không đáp lại tình cảm của , ít nhất hãy để cho họ được cùng chia sẻ niềm đau. Gần như không chịu nổi ý nghĩ anh cần ức mạnh từ sức mạnh bôi tại của cô, anh nhấm mắt và gục đầu vào kính cửa mát lạnh.