Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 59 : những bóng ma trên đường
Will đứng trên đỉnh một ngọn đồi thấp, tay nhét vào túi quần, nóng ruột nhìn khắp vùng quê yên bình Bedfordshire.
Anh đã thúc Balios phi hết tốc lực rời Luân Đôn về đường Đại Bắc. Bắt đầu đi vào tầm gần bình minh cho phép anh được tận hưởng bầu trời không khí sạch sẽ khi anh đi qua Islington, Holloway, và Highgate; anh đã dị qua vài xe bán hàng rong, và một, hai người đi bộ, nhưng ngoài ra chẳng có gì cản đường anh, và vì Balios không nhanh thấm mệt như những con ngựa bình thường, Will sớm rời Barnet và có thể phi nước đại qua South Mimms và London Colney.
Will thích phi nước đại - nằm rạp trên lưng ngựa, tận hưởng cảm giác gió lùa qua tóc, và vó Baios đều đặn nện trên đường dưới chân. Giờ đã rời xa Luân Đôn, anh cảm giác vừa đau đớn vừa tự do lạ lùng. Thật khì cục khi có cả hai cảm giác đó cùng lúc, nhưng đúng là anh thấy thế thật. Gần Colney có nhiều ao hồ; anh dừng lại cho Balios uống nước trước khi tiếp tục hành trình.
Giờ, khi rời Luân Đôn chừng ba mươi dặm về hướng bắc, anh không thể nào không nhớ lại con đường mình tới Học Viện vài năm trước. Anh đã cưỡi một con ngựa của bố từ Wales đi, rồi bán nó tại Staffordshire khi nhận ra mình không có tiền đi đường. Giờ anh biết mình bán hớ, và anh đã phải khó khăn lắm mới tạm biệt được với Hengroen, con ngựa anh cưỡi từ tấm bé, và phải trầy trật hơn mới đi bộ được nốt vài dặm còn lại đến Luân Đôn. Tới lúc đến được Học Viện, chân anh tứa máu, tay cũng thế, vì anh ngã vài lần và khiến chúng trầy xước cả.
Giờ anh nhìn xuống tay mình, mà nhớ lại đôi tay thời đó. Bàn tay gầy với những ngón dài - một đặc điểm của nhà Herodale. Jem luôn nói thật tiếc khi anh chẳng có chút tài năng âm nhạc nào, và tay anh quá hợp để đánh dương cầm. Ý nghĩ về Jem đâm vào tim anh như một mũi kim; Will đẩy ý nghĩ đó đi và quay lại với Balios. Anh duanhf lại ở đây không chỉ để cho con ngựa uống nước, mà cong cho nó ăn một nắm yến mạch – rất tốt cho tốc độ và sức bền – rồi cho nó ngủi ngơi. Anh thường nghe về những kị sĩ phi hết tốc lực đến chết cả ngựa, nhưng dù anh rất muốn bắt kịp Tessa, anh cũng không dám làm chuyện độc ác đến thế.
Đường xá khá tấp nập với những cỗ xe đẩy, ngựa thồ, xe chở bia, chở sữa, kể cả những cỗ xe hai tầng kì quặc do ngựa kéo nữa. Sao người ta cứ phải cống hết ra đường giữa ngày thứ tư thế nhỉ? Ít nhất cũng không có đám cướp cạn: xe lửa, đường thu phí và cảnh sát chính quy đã đặt dấu chấm hết cho tệ nạn này từ nhiều chục năm trước. Will chẳng thích phí phạm thời gian chém giết ai.
Anh phi qua Saint Albans, không buồn dừng lại để ăn trưa vì gọi đến đường Watling – con phố La Mã cổ giờ bị cắt ngang ở Wroxeter, với một đường rẽ tới Scotland và một cắt qua nước Anh dẫn đến cảng Holyhead ở Wales. Có những hồn ma trên đường – Will nghe tiếng thì thầm của người Anglo-Saxon trong gió, gọi tên đường là Woecelinga Stroet và nói đêm những cứ điểm cuối cùng của Boadicea, vị hoàng hậu đã bị quân La Mã đánh bại tai chính con đường này hàng ngàn năm trước.
Với tay nhét trong túi, nhìn khắp vùng quê – giờ alf ba giờ và bầu trời dần tối, nghĩa là Will phải sớm tính tới lúc đêm đến, mình sẽ nghỉ chân ở đâu, cho ngựa nghỉ ngơi, và ngủ - anh không thể không nhớ lại lúc nói với Tessa rằn Boadicea đã chứng tỏ phụ nữ có thể là chiến binh. Hồi đó anh không hề nói mình đã đọc thư của cô, rằng anh đã yêu linh hồn chiến binh ẩn sau dôi mắt xám hiền dịu của cô.
Anh nhớ lại một giấc mơ tùng có, về bầu trời xanh và Tessa ngỗi đằng sau anh trên ngọn đồi xanh. ‘Anh khốn xuất hiện đầu tiên trong tim em.’ Cơn thịnh nộ bừng lên trong linh hồn anh. Sao Mortmain dám chạm vào cô? Cô là một trong số họ. Cô thuộc về Will – cô chẳng của ai, kể cả Jem. Cô là của bản thân cô – nhưng cô thuộc về gia đình họ, và anh thầm chửi rủa Quan Chấp Chính vì không nhận thấy điều đó.
Anh sẽ tìm ra cô. Anh sẽ tìm ra cô và đứa cô về, kể cả nếu cô không bao giờ yêu anh, anh vẫn làm điều này vì cô, và vì chính anh. Anh quay lại, đi về phía Balios đang nhìn anh ai oán. Anh lên ngựa.
“Đi nào, ông bạn già.” Anh bảo. “Mặt trời sắp lặn, và chúng ta phải đi đến được Hockliffe khi đên xuống, vì trông trời dám sắp mưa lắm.” Anh thúc gót dày vào mạng sườn ngựa, và Balios, như thể hiểu được lời của người cưỡi, phóng đi như tên.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương