Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 58 : chương 11.4

Tessa giật mình hốt hoảng tỉnh giấc sau những giấc mơ đầy máu me và những con quái vật kim loại. Cô nằm co ro nhue đứa trẻ trên ghế trong một xe ngựa lớn, cửa sổ hoàn toàn được tấm rèm nhung dây dày che kín. Ghế cứng và không thoải mái, lò xo như sắp chọc cả vào eo cô qua lớp vải váy đã rách và dính máu. Tóc cô xổ ra và lòa xòa che mặt. Ngồi đối diện, khuất trong góc xe ngựa là một dáng hình yên lặng, được che kín trong chiếc áo choàng lông đen dày, mũ trùm che sùm sụp. Ngoài ra không còn ai trong xe. Tessa cố ngồi thẳng, chống lại cơn váng vất và buồn nôn. Cô đặt tay lên bụng và cô hít thở sâu, dù không khí hôi hám trong xe chẳng giúp bụng dạ cô ổn lại chút nào. Cô áp tay lên ngực, cảm nhận được mồ hôi đang chạy dọc sống lưng “Không định nôn đấy chứ?” Một giọng khàn khàn vang lên. “Thuốc mê đôi lúc cũng gây tác dụng phụ.” Gương mặt ẩn trong mũ trùm quay về phía cô, và Tessa thấy mặt bà Black. Lúc cô ở trên thềm cô hoảng quá nên chưa thật sự quan sát gương mặt của kẻ từng bắt giữ cô hồi xưa, nhưng giờ khi nhìn gần, cô rùng cả mình. Da mang sắc xanh tái, mắt vằn đen, và cái miệng méo xệch, khiến cô nhìn thấy cả cái lưỡi xám ngoét. “Bà định đưa tôi đi đâu?” Tessa hỏi. Đây luôn là câu đầu tiên nữ chính trong các tiểu thuyết Gothic nói khi bị bắt cóc và luôn khiến cô bực dọc, nhưng giờ cô nhận ra nó thực sự có ý nghĩa. Trong những hoàn cảnh như vậy, điều đầu tiên ta muốn biết là mình bị đưa tới nơi nào. “Đến chỗ Mortmain,” bà Black nói. “Và cô chỉ cần biết đến thế. Tôi được chỉ thị rõ ràng rồi.” Tessa cũng chẳng mong chờ gì khác, nhưng tin ấy vẫn khiến ngực cô thắt lại và hơi thở hổn hển. Cô nghiêng người kéo rèm cửa sổ. Bên ngoài tối om, vầng trăng bán nguyệt lơ lửng trên cao. Vùng quê bên ngoài nhấp nhô đồi núi, không có thấy một điển sáng nào cho thấy nơi này có người sinh sống. Những đống đa đen điểm xuyết đây đó. Tessa cố tình giật cửa; nó bị khóa. “Đùng phí công vô ích,” bà ta nói. “Cô không thể mở cửa, và nếu cô định bỏ chạy, tôi sẽ tóm cô lại. Giờ tôi chạy nhanh hơn xưa rất nhiều.” “Chính nhờ vậy mà bà biến mất trên thềm?” Tessa hỏi. “Lúc ở Học Viện?” Bà Black cười trịch thượng. “Biến mất khỏi đôi mắt cô. Tôi chỉ tránh đi một cái, rồi trở lại. Mortmain đã trao cho tôi mòn quà đó.” “Và vì thế bà lảm chuyện này?” Tessa gắt. “Làm nô bộc cho Mortmain? Ông ta chẳng nghĩ nhiều đến bà. Ông ta xúi Jem và Will đi giết bà khi nghĩ bà cản đường mình.” Ngay khi nhắc tới tên Will và Jem, cô bỗng nhớ ra một chuyện. Cô bị mang đi khi các Thợ Săn Bóng Tối đang bận chiến đấu sống còn tại thềm Học Viện. Họ. Có đẩy lui được đám người máy kia không? Có ai bị thương và, cầu Chúa rủ lòng thương, bị giết không? Nhuebg cô chắc chắn cô phải biết hay cảm nhận được chuyện gì với Jem hay Will chứ? Cô luôn coi họ như một phần trái tim mình. “Không,” bà Blacl nói. “Tôi xin trả lời câu hỏi tỏng đầu cô, cô sẽ chẳng biết liệu co ai trong hai chàng Thợ Săn Bóng Tối đẹp mã cô tất yêu mến đã chết hay chưa đâu. Dù nhiều người luôn tưởng tượng, nhưng thật ra đó cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng phong phú, trừ khi có tồn tại một ràng buộc kì diệu như mối ràng buộc parabatai. Khi tôi đi, hoi đang chiến đấu để giữ mạng mình.” Bà ta cười toét miệng, và răng lóe lên ánh kim loại trong bóng tối. “Nếu tôi không nhận được lệnh từ Mortmain mang cô về không mất một cọng tóc, tôi sẽ để cho cô bị băm vằm rồi.” “Sao ông ta lại muốn tôi không bị tổn hại gì?” “Cô và những câu hỏi của cô. Tôi suýt quên mất chúng khó chịu thế nào. Có một vài thông tin chỉ có cô mới cung cấp được cho ông ta. Và ông ta vẫn muốn kết hôn với cô. Ông ta ngòi thật. Thôi cú mặc cô làn ông ta khốn khổ cả đời; tôi chỉ cần cái mình muốn từ ông ta, rồi tôi sẽ đi.” “Tôi chẳng biết gì có thể làm Mortmain hứng thú hết!” Bà Black khụt khịt. “Cô còn trẻ và ngu ngốc lắm. Cô không phải con người, cô Gray, và cô hiểu rất ít về khả năng của mình. Chúng tôi có thể đã dạy cho cô được nhiều hơn, nhưng cô cứng đầu quá. Cô sẽ thấy Mortmain là người thầy kém khoan dung hơn.” “Khoan dung?” Tessa phán pháo. “Bà đã đánh tôi trầy da tróc vảy.” “Còn nhiều cái còn tệ hơn nỗi đau thể xác, cô Gray à. Mortmain ít nhân từ hơn.” “Chính xác.” Tessa nhoài tới, sợi dây chuyền thiên sứ đập hai cái vào ngực cô. “Sao bà oàm theo ý ông ta, bà biết ông ta sẵn sàng giết bà...” “Tôi cần cái ông ta có thể cho tôi,” bà Black nói. “Và tôi sẽ làm tất cả để có nó.” “Và nó là gì?” Cô nghe bà Black cười, rồi dàn ta bỏ mũ xuống và cởi dây áo choàng. Tessa đã đọc trong sách sử về những cái đầu bị cắm cọc ở cầu Luân Đôn, nhưng chưa từng tưởng tượng cảnh đó king khủng thế nào. Rõ ràng từ hồi đầu bị chặt đến nay, bà Black không hề khôi phục lại như cũ, vùng da cổ vẫn tướt ra trắng nhợt bủng beo nhau những cái đầu bị cắm cọc. Bà ta không có cơ thể, chỉ có một khúc kim loại nhẵn được gắn hai cánh tay có khớp nối, trông như hai cai que. Đôi găng tay lông đe xám che hầu hết bàn tay nhô ra từ cánh tay càng tăng thêm phần kinh khủng. Tessa gào thét.