Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 57 : chương 11.3
Lũ ngựa được nhốt đằng sau Học Viện – lãnh thổ của Cyril vào ban ngày, nơi những người khác thường hiếm khi lui tới. Chuồng ngựa từng là một nhà xứ đạo cũ, và sàn lát đã mấp mô, được quet dọn sạch sẽ quá mức. Các tàu ngựa nằm dọc tường, nhưng chỉ có hai tàu có nhốt ngựa: một của Balios và một của Xanthos, cả hai đang ngủ, đuôi khẽ ve vẩy, hình như đang mơ. Máng của chúng được chất cỏ khô mới, và mũi đinh bẹt sáng bóng gắn trên tường. Will quyết định nếu còn sống sót trở về, anh chắc chắn sẽ báo với Charlotte rằng Cyril làm rất tốt nhiệm vụ.
Will khẽ khàng gọi Balios dậy và kéo nó ra khỏi tàu ngựa. Từ bé, khi còn chưa đến Học Viện, anh dsad được dạy cho cách đóng yên và thắng ngựa, vậy nên giờ anh thừa sức vừa làm vừa suy nghĩ mông lung.
Anh không hề để thư lạu cho bất cứ ai trong Học Viện. Jem sẽ báo cho họ biết anh đi đâu, và giờ Will nhận thấy, hễ khi nào anh cần nói lời bình thường anh niis dễ như bỡn là y như rằng anh tắc tị. Anh không nghĩ mình phải tạm biệt, vậy nên anh cứ nghĩ đi nghĩ lại lúc nhét đồ vào túi bên yên ngựa: đồ đi săn, một cái áo sơ mi sạch, một cái cổ cồn (biết đâu anh lại cần vào vai một quý ông?), hai thanh stele, tất cả vũ khí anh nhét vừa được, bánh mì, phô mai, hoa quả khô, và tiền của người phàm.
Trong lúc Will thắt đai ngựa, Balios ngẩng đầu và hí vang. Will nhìn quanh quất. Một cô gái đứng tại cửa chuồng. Khi Will nhìn, cô giơ tay phải, và viên đá phù thủy cô cầm tỏa chiếu gương mặt cô.
Đó là Cecily, mặc áo choàng nhung xanh, mái tóc đen buông xõa. Chân cô để trần, thò ra từ bên dưới gấu áo choàng. Anh đặng thẳng người. “Cecy, em làm gì ở đây?”
Cô tiến một bước rồi dừng lại ngay trước bậu cửa, nhìn xuống chân mình. “Em cũng có câu hỏi tương tự dành cho anh.”
“Anh thích tâm sự đêm khuya với lũ ngựa. Chúng biết lắng nghe. Và em không nên mặc đồ ngủ ra ngoài. Anh em nhà Lightwood vẫn quanh quẩn trong hành lang đấy.”
“Rất vui. Anh định đi đâu hả, Will? Nếu anh định đi tìm ngân phiến, hãy cho em đi cùng.”
“Anh không tìm thêm ngân phiến.”
Đôi mắt xanh của cô ngập màu hiểu biết. “Anh đi tìm Tessa. Anh đinh tới Cadair Idris.”
Will gật đầu.
“Em theo với,” cô nói. “Cho em đi theo đi, Will.”
Will không thể nhìn cô; anh đi lấy hàm thiếc ngựa và cương nhưng tay run run khi dỡ chúng xuống và trở lại bệ Balios. “Anh không đưa em theo được. Em không cưỡi được Xanthos – em chưa được dạy – và một con ngựa thường sẽ làm chậm tốc độ di chuyển của chúng ta.”
“Cỗ xe đó do ngựa máy kéo. Anh không thể đuổi kịp chúng...”
“Anh cũng chẳng có ý định đó. Balios có thể là con ngựa nhanh nhất nước Anh, nhưng nó cũng phải ngủ nghỉ. Anh đã bỏ cuộc rồi. Anh sẽ không bắt kịp Tessa trệ đường. Anh chỉ mong đến được Cadair Idris trước khi quá muộn.”
“Vậy hãy để em đi sau và đừng lo chuyệ anh bỏ xa em...”
“Tỉnh táo xem nào, Cecy!”
“Tỉnh táo?” cô gắt. “Em chỉ thấy anh trai em lại bỏ em đi! Đã nhiều năm rồi, Will! Nhiều năm, và em đến Luân Đôn để tìm anh, vaayubmaf khi đã được ở cùng nhau, anh lại bỏ đi!”
Balios khó chịu đụng cựa khi Will đeo hàm thiếc vào mõm nó và thòng cương qua đầu nó. Balios không thích nghe la hét. Will vuốt ve cổ nó nựng nịu.
“Will.” Cecily nói nghe sặc mùi nguy hiểm. “Hãy nhìn em, nếu không em thề sẽ đánh thức cả nhà và ngăn anh lại.”
Will gục đầu vào cổ ngựa và nhắm mắt. Anh có thể ngửi thấy mùi cỏ khô và mùi ngựa, mùi vải, mồ hôi và mùi khói ngòn ngọt vấn vít nơi quần áo anh, từ đống lửa đốt tàu trong phòng Jem. “Cecily,” anh nói. “Anh sẽ không bỏ đi nếu không khiết em ở đây và được an toàn. Trên đường anh thể vừa lo cho Tessa, vừa nghĩ đến em ở đằng sau, và nỗi sợ đó sẽ khiến anh ngã lòng mất. Đã có quá nhiều người anh yêu thương gặp nguy hiếm rồi.”
Im lặng hồi lâu. Will nghe thấy tiếng nhịp tim Balios bên dưới tai mình, nhưng chỉ có vậy. Anh tự hỏi có phải Cecily đã bỏ đi khi anh đang nói dở rồi không, có lẽ để đánh thức cả nhà. Anh ngẩng đầu
Nhưng không, Cecily vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngọn đèn phù thủy sáng rực trên tay. “Tessa nói anh từng gọi tên em,” cô nói, “khi anh ốm. Vì sao lại là em, hả Will?”
“Cecily.” Từ đó vang ra nhẹ như hơi thở. “Nhiều năm liền, em là...bùa cầu may của anh. Anh nghĩ anh đã giết Ela. Anh rời bỏ Wales để em được an lành. Chỉ cần anh còn được tưởng tượng em còn sống, hạnh phúc và khỏe mạnh, bắt anh chịu đựng nỗi nhớ em và bố mẹ thế nào cũng được.”
“Em đã không hiểu sao anh bỏ đi,”. Cecily nói. “Và em nghĩ Thợ Săn Bóng Tối là lũ quái vật. Em không thể hiểu sao anh đến đây, em nghĩ – em luôn nghĩ - rằng khi em lớn rồi, em co thể đến và giả bộ là Thợ Săn Bóng Tối, tớ khi thuyết phục được anh về nhà. Khi biết về lời nguyền, em không biết phải nghĩ gì nữa. Em hiểu vì sao anh đi, nhưng không hiểu lí do anh ở lại.”
“Jem...”
“Nhưng kể cả nếu anh ấy có chết,” cô nói, và anh nhăn mày, “anh cũng sẽ không về nhà sống cùng bố mẹ, đúng không? Anh là Thợ Săn Bóng Tối, bây giờ và mãi mãi. Còn bố thì không. Đấy là lí do anh cứng đầu không chịu biên thư về. Anh không biết phải làm sao để xin họ tha thứ và nói rằng mình sẽ không trở về.”
“Anh không thể về, Cecily, hoặc ít nhất, đó không còn là nhà anh nữa. Anh là Thợ Săn Bóng Tối. Điều ấy nằm trong máu anh rồi.”
“Anh biết em là em gái anh chứ?” Cô nói. “Thợ Săn Bóng Tối cũng nằm trong máu em.”
“Em bảo em giả vờ.” Anh nhìn mặt cô một lúc và chậm rãi tiếp. “Nhưng em không hề, đúng chứ? Anh đã thấy em luyện tập, chiến đấu. Em có cùng cảm giác như anh. Như thể sàn Học Viện là mặt đất thật sự vững chãi đầu tiên dưới chân em. Như thể em đã tìm được nơi mình thuộc về. Em là Thợ Săn Bóng Tối.”
Cecily không nói gì
Will nhếch mép cười. “Anh mừng,” anh nói. “Mừng vì có thêm một người nhà Herodale trong Học Viện kể cả nếu anh...”
“Kể cả nếu anh không quay về? Will, hãy cho em đi cùng, hãy để em giúp anh...”
“Không, Cecily. Không phải chuyện anh chấp nhận rằng em sẽ chọn cuộc sống này, cuộc sống toàn đánh giết và hiểm nguy, dù anh muốn em được bình an hơn, là chưa đủ sao? Không, anh thể để em đi cùng anh, kể cả nếu em ghét anh cũng được.”
Cecily thở dài. “Đừng cải lương thế chứ, Will. Sao anh cứ bắt người ta ghét anh khi người ta rõ ràng không hề ghét?”
“Anh cải lương thật,” Will nói. “Nếu anh không phải Thợ Săn Bóng Tối, biết đâu anh lại thành diễn viên đứng trên sân khấu rồi ấy chứ. Chắc anh sẽ được khán giả vỗ tay hoan nghênh lắm đấy.”
Cecily tỏ vẻ chẳng hứng thú gì với câu bông đùa kia, Will đoán chắc cũng chả trách được em. “Em chẳng hứng xem anh diễn Hamlet,” cô nói. “Nếu anh không chịu cho em đi theo, vậy hãy hứa là nếu bây giờ anh đi...anh sẽ quay lại nhé?”
“Anh không dám hứa,” Will nói. “Nhưng nếu có thể, anh sẽ về. Và nếu anh về, anh sẽ viết thư cho bố mẹ. Anh chỉ có thể hứa đến vậy.”
“Không,” Cecily nói. “Không thư từ gì hết. Hãy hứa rằng nếu anh trở về, anh sẽ cùng em về thăm bố mẹ, và cho họ biết lí do anh bỏ nhà đi. Em không yêu cầu anh về nhà ở hẳn. Cả em lẫn anh đều không thể, nhưng an ủi họ là được rồi. Đùng bảo em thế là trái luật, Will, vì em thừa biết rằng anh thích phạm luật.”
“Thấy chưa?” Will hỏi. “Em cũng hiểu anh trai mình đấy chứ. Anh hứa với em, khi thích hợp, anh sẽ làm đúng như em muốn.”
Vai và gương mặt cô thả lỏng. Cô trông nhỏ bé, yếu đuối khi cơn giận đã biến mất khỏi gương mặt, dù anh biết nó vẫn còn cháy âm ỉ. “Và Cecy này,” anh noi, “trước khi đi, anh muốn tặng em thứ này.”
Anh cho tay vào trong áo và lôi vòng cổ Magnus đưa qua đầu. Viên hồng ngọc đỏ sậm đung đưa, lấp lánh trong không gian mờ tối của chuồng ngựa.
Anh bước về phía Cecily và choàng sợi dây chuyền qua máu đầu đen của cô. Viên hồng ngọc nằm yên trên hõm cổ nhue thể nó làm ra để dành riêng cho cô. Cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc. “Hãy luôn đeo nó. Nó sẽ báo hiệu khi có quỷ lại gần,” Will bảo. “Nó sẽ giữ an toàn cho em, và anh chỉ mươn vậy cho em, và giúp em là một chiến binh, và đó là điều em muốn.”
Cô áp tay lên má anh. “Da bo ti, Gwilym. Byddaf yn dy golli di*.”
(*) Tạm biệt William, em sẽ rất nhớ anh.
“Anh cũng vậy,” anh nói. Không nhìn. Cô nữa, anh quay sang Baliis và lên yên. Cô lùi lại khi anh thúc nhựa qua cửa chuồn ngựa, và cúi rạp mình trong cơn gió, phi vào màn đêm.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương