Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 53 : chương 10.3

Im lặng. Cecily nghe rõ tiếng của ướt nổ lốp bốp trong lò sưởi. Sương đọng ngoài cửa sổ có màu vàng sậm, còn gương mặt Quan Chấp Chính khuất trong bóng tối. Cuối cùng. “Chú nghĩ cô ấy là hôn thê parabatai của cháu,” ông ta nghiêm nghị nói. “Chứ không phải của cháu.” Will hất hàm. “Nếu cô ấy là hôn thê của Jem, vậy cháu có nghĩa vụ phải bảo vệ như thể cô ấy là hôn thê của cháu. Parabatai là thế” “À, vâng.” giọng Quan Chấp Chính ngập ý mỉa mai. “Thật trung thành.” Ông ta lắc đầu. “Herodale. Cứng đầu cứng cổ. Chú còn nhớ cái ngày bố cháu muốn kết hôn cùng mẹ cháu. Chẳng gì có thể khiến ông ấy đổi ý, dù bà ấy chẳng phải ứng cử viên Tiến Cấp. Chú đã hi vọng con cái ông ấy dễ bảo hơn.” “Xin thứ lỗi nếu anh em cháu không đồng ý,” Will nói, “vì nếu bố cháu dễ bảo hơn, như chú nói, chúng cháu đã chẳng có mặt trên cõi đời.” Quan Chấp Chính lắc đầu. “Đây là một cuộc chiến,” ông ta nói. “Chứ không phải cuộc giải cứu.” “Và cô ấy không phải một cô gá bình thường,” Charlotte bảo. “Cô ấy là vũ khí rơi vào tay kẻ thù. Cháu muốn nói với chú rằng Mortmain định dùng cô ấy đối chọi với chúng ta.” “Đủ rồi.” Quan Chấp Chính nhấc cái áo khoác đang khoác trên ghế và mặc vào. “Cuộc thảo luận này chẳng đem lại lợi ích gì. Charlotte, hãy trông nom các Thợ Săn Bóng Tối của cháu đi.” Ông nhìn Will và Cecily. “Họ có vẻ...kích động.” “Có vẻ cháu không thể ép chú hợp tác, Quan Chấp Chính.” mặt Charlotte sầm sì như ngày dông bão. “Nhưng hãy nhớ rằng cháu đã báo cáo chú về chuyện này. Nếu cuối cùng chúng cháu đúng và tai họa ập xuống vì sự trì hoãn hôm nay, lỗi sẽ thuộc về chú “ Cecily tưởng Quan Chấp Chính sẽ giận, nhưng ông ta chỉ đội mũ lên, che đi mọi biểu cảm. “Đấy là trách nhiệm của Quan Chấp Chính, Charlotte ạ” ‘Máu. Máu trên sân. Máu nhớp nháp cầu thang trong nhà. Máu dính trên lá cây trong vườn, phần thi thể còn sót lại của anh rể Gabriel nằm giữa vũng máu khô đặc quánh, những tia máu nhưng nóng phun lên bộ đồ đi săn của Gabriel khi mũi tên găm trúng mắt bố anh... “Hối hận vì quyết định ở lại Học Viện hả, Gabriel?” Giọng nói lạnh lùng, quen thuộc cắt ngang qua những suy tư trăn trở của Gabriel, và anh hít một hơi ngước lên. Quan Chấp Chính đứng ngay trước mắt, ánh nắng yếu ớt bao viền khung người ông ta. Ông ta mặc áo bành tô dày, đeo găng và trông như thể Gabriel đã làm gì khiến ông ta hứng thú. “Cháu...” Gabriel hít một hơi, buộc lời nói vang ra rành mạch. “Không. Tất nhiên không.” Quan Chấp Chính nhướng một bên mày. “Chắc hẳn đó là lí do cháu ngồi chồm hỗm ngoài hông nhà thờ, mặc đồ dính máu, và trông như thể sợ ai đó tìm ra mình.” Gabriel vội vàng đứng dậy, mừng vì có bức tường đá cứng đằng sau trợ lực. Anh lườm Quan Chấp Chính. “Ý chú là cháu không tham chiến? Rằng cháu bỏ chạy?” “Chú chẳng hề có ý gì như thế hết,” Quan Chấp Chính hòa nhã nói.” Chú biết cháu có tham chiến. Chú biết anh cháu bị thương...” Gabriel hít một hơi rệu rã, và mắt Quan Chấp Chính nheo lại “À,” ông ta nói. “Là vậy, phải không? Cháu thấy bố cháu chết, và chúa nghĩ cháu phải chứng kiến anh mình chứng kiến anh mình chế nữa?” Gabriel thật muốn cào bức tường đằng sau. Anh muốn đấm thẳng vào khuôn mặt giả dối, thớ lợ của Quan Chấp Chính. Anh muốn chạy lên lầu và gieo mình xuống giường anh trai, nhất quyết không chịu rời như Will không chịu rời Jem tới khi Gabriel ép mãi mới nghe. Will là người anh em tốt với Jem còn hơn anh với Gideon, anh cay đắng nghĩ, và giữa họ chẳng có quan hệ máu mủ ruột rà gì. Chín điều đó đã khiến anh rời Học Viện, tớ chỗ khuất đằng sau chuồng ngựa này. Anh tự nhủ chắc chắn chẳng có ai tới đây để tìm anh. Anh đã sai. Nhưng anh vẫn thường sai, vậy thêm một lần nữa đã sao? “Cháu thấy anh mình chảy máu,” Quan Chấp Chính nói, vẫn bằng giọng hòa nhã như cũ. “Và cháu nhớ lại...” “Cháu giết bố mình,” Gabriel nói. “Cháu bắn tên vào mắt ông ấy – cháu làm ông ấy đổ máu. Chú nghĩ cháu không biết vậy là sao à? Máu ông ấy sẽ hét gọi cháu từ mặt đất, như máu Abe gọi Cain. Mọi người đều nói ông ấy không còn là bố cháu nữa, nhưng đấy là chút gì còn lại của ông ấy. Ông ấy từng là người nhà Lightwood. Và hôm nay Gideon suýt chết. Mất thêm cả anh ấy nữa...” “Cháu hiểu ý chú rồi đấy,” Quan Chấp Chính nói. “Khi chú nói về Charlotte và chuyện cô ta bất tuân Luật. Chuyện ấy có thể lấy mạng kẻ khác. Anh cháu có thể đã phải tế mạng mình chỉ vì lòng tự cao tự đại của cô ấy.” “Cô ấy có vẻ không phảo kiểu người đó.” “Vì thế cháu viết cái này à?” Quan Chấp Chính rút từ túi áo khoác ra lá thư đầu tiên Gabriel và Gideon gửi ông ta. Ông ta miệt thị nhìn rồi thả nó rơi xuống đất. “Lá thư lố bịch này là nhằm chọc giận chú hả?” “Có thành công không?” Gabriel cứ tưởng Quan Chấp Chính sẽ đánh mình. Nhưng vẻ giận dữ nhanh choang biến mất khỏi mắt người đàn ông kia; khi lại cất tiếng, ông ta nói rất bình tĩnh. “Chắc chú không nên mong đợi người nhà Lightwood sẽ phản ứng tốt khi bị tống tiền. Bố cháu không thế. Chú thú thực là chú nghĩ cháu dễ nắn gân hơn.” “Nếu chú định tìm cách khác thuyết phục cháu thì quên đi,” Gabriel nói. “Chẳng ích gì đâu.” “Thật à? Cháu cúc cung tận tụy với Charlotte Branwell đến thế sau những chuyện người nhà cô ta đã làm với nhà cháu? Chú có thể nghĩ thế vì Gideon - cậu ấy giống mẹ cháu. Qua nhẹ dạ cả tin. Nhưng cháu thì không, Gabriel. Chú nghĩ trong dòng máu cháu mang niềm kiêu hãnh lớn hơn.” Gabriel ngả đầu vào tường. “Chẳng có gì hết,” anh nói. “Chú hiểu chưa? Chẳng có gì trong mấy bức thư của Charlotte có thể khiến chú, hay bất cứ ai, bận lòng. Chua bảo với bọn cháu rằng chú sẽ khiến chúng cháu thân bại danh liệt nếu chúng cháu không báo cáo các hoạt động của cô ấy, nhưng chẳng có gì để báo cáo hết. Chú không cho chúng cháu quyền lựa chọn.” “Cháu cứ nói thật là được.” “Chú không muốn nghe,” Gabriel nói. “Cháu không ngu, và anh cháu cũng thế. Chú muốn đẩy Charlotte khỏi vị trí lãnh đạo Học Viện, nhưng chú không mươn để trắng phớ ra là chính tay chú làm điều đó. Chú muốn khám phá ra rằng cô ấy đang dính dáng với một thỏa thuận phi pháp nào đó. Nhưng sự thật là chẳng có gì để khám phá hết.” “Đổi trắng thay đen được hết. Ta có thể khám phá ra sự thật, nhưng tạo ra cũng được.” Gabriel nhìn thẳng Quan Chấp Chính. “Chú muốn cháu nói dối chú?” “Ôi, không,” Quan Chấp Chính nói. “Không phải với chú.” Ông ta đặt tay lên vai Gabriel. “Nhà Lightwood luôn trọng danh dự. Bố cháu đã phạm sai lầm. Cháu không phải trả giá. Hãy để chú trả lại cháu những gì cháu đã mất. Hãy để chú trả lại cháu trang viên nhà Lightwood, danh dự dòng họ cháu. Cháu có thể sống trong căn nhà đó cùng anh trai em gái. Cháu không còn phải sông dựa vào lòng tốt của Enclave nữa.” Lòng tốt. Từ đó thật cay đắng. Gabriel nghĩ tới máu của anh trai ngoải sân Học Viện. Nếu không phải Charlotte ngu ngòi cứ nhất nhất đưa cô gái biến hình kia vào sống trong Học Viện, mặc kệ sự phản đối của Clave và Quan Chấp Chính, Ông Chủ đã chẳng đưa quân tấn công Học Viện. Máu của Gideon sẽ không phải đổ. ‘Đúng ra’, một giọng nói nho nhỏ vang trong đầu anh, ‘nếu không vì Charlotte, bí mật của bố vãn sẽ là bí mật Benedict sẽ không bị ép phải phản bội Ông Chủ. Ông sẽ không mất nguồn thuốc kiềm chế astriola. Ông ấy có lẽ sẽ không hề biến đổi. Hai con trai ông sẽ không bao giờ biết về tội lỗi của bố mình. Nhà Lightwood vẫn được giữ tính trịch thượng tự cao tự đại như cũ. “Gabriel,” Quan Chấp Chính nói. “Chú chỉ đề nghị với một mình cháu. Hãy giữ bí mật với anh cháu. Cậu ấy giống mẹ, quá tận trung. Tận trung với Charlotte. Ừ thì trung thành cũng là đức tính của cậu ấy, nhưng chẳng giúp được gì cho chúng ta. Cứ nói lại là chú chán những trò hề của các cháu rồi; và rằng chú không muốn các cháu hành động gì thêm. Cháu giỏi nói dối.” - tới đây ông ta cười gian xỏa – “và chú chắc chắn cháu sẽ thuyêt phục được anh mình. Ý cháu thế nào nào?” Gabriel nghiến răng. “Chú muốn cháu làm gì?”