Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 52 : chương 10.2

“Sữa pha rượu?” Gideon nói và cầm lấy cái ly đang bốc hơi khỏi tay Sophie. “Tôi thấy mình như trẻ con ấy.” “Trong đó có thảo dược và rượu. Nó sẽ giúp anh bồi bổ máu.” Sophie cố tình tỏ vẻ bận rộn không nhìn thẳng vào Gideon khi đặt khay xuống táp đầu giường. Anh đang ngồi, một bên ống quần bị cắt ngay giữa đầu gối và chân thì bị quấn băng. Tóc anh vẫn rối bù sau trận chiến, và dù anh đã thay sang quần áo mới, ở người anh vẫn thoang thoảng mùi máu và mồ hôi. “Vậy anh không muốn uống sữa hả?” Cô chống nạnh, hỏi. Cô vãn nhớ mình bực bội với anh thế nào về vụ bánh nướng, nhưng đã hoàn toàn tha thứ cho anh sau đêm qua, khi đọc thư anh viết cho Quan Chấp Chính (cô chưa gửi đi được – nó vẫn nằm trong túi cái tạp dề vấy máu). Hôm nay, khi người máy chém vào chân anh tại thềm Học Viện và anh ngã xuống, máu tuôn ra từ vết thương hở, cảm giác hoảng hốt hốt ngập tràn tim cô khiến đến chính bản thân cô còn phải ngạc nhiên. “Không ai thích sữa pha rượu hết,” anh nói, kèm theo một nụ cười yếu ớt nhưng thu hút “Tôi phải ở lại giám sát anh uống, hay anh định nhét xuống dưới giường nào? Và sau đó chúng ta sẽ có chuột.” Anh rất có tài diễn mặt ngượng ngùng; Sophie ước giá mà mình có mặt khi Bridget vào phòng anh và tuyên bố rằng mình tới dọn đống bánh nướng dưới gầm giường. “Sophie,” anh nói và khi cô nghiêm nghị nhìn, anh uống một ngụm lớn. “Cô Collins. Tôi chưa có cơ hội đàng hoàng xin lỗi cô, vậy hãy để tôi nói ngay bây giờ. Xin hãy tha thứ vì tôi đã lấy đống bánh nướng để gạt cô. Tôi không hề có ý coi thường cô. Tôi mong cô không nghĩ tôi miệt thị cô hay vai trò của cô trong nhà, vì cô là quý cô tốt bụng nhất và dũng cảm nhất tôi từng được hân hạnh quen biết.” Sphie bỏ tay khỏi hông. “Ờ,” cô nói. Không có nhiều quý ông chịu xin lỗi một người hầu. “Một lời xin lỗi rất chân thành.” “Và tôi chắc chắn bánh nướng rất ngon,” anh vội vàng bổ sung. “Chỉ là tôi không thích bánh nướng. Tôi chưa từng thích. Chứ không phải do bánh nướng của cô.” “Làm ơn đừng nói từ ‘bánh nướng nữa, anh Lightwood.” “Được.” “Và chúng không phải bánh nướng của tôi,; Bridget làm bánh.” “Ừ.” “Và anh lại không uống sữa.” Anh mở miệng, rồi vội vàng ngậm lại và bưng cốc lên. Khi anh nhìn cô qua vành cốc, cô mủi lòng và mỉm cười. Mắt anh sáng lên. “Được rồi,” cô nói. “Anh không thích bánh nướng. Anh thích bánh xốp chứ?” Giờ đã là giữa chiều, mặt trời lên cao và dịu dàng tỏa nắng. Chừng một tá Thợ Săn Bóng Tối thuộc Enclave cùng vái Tu Huynh Câm đang đi lại khắp Học Viện. Họ đã đưa xác Jessamine cùng Tu Huynh Câm mà Cecily không biết tên đi. Cô ấy nghe thấy những giọng nói trong sân, và tiếng kim loại loảng xoảng trong lúc Enclave xem xét chiến trường. Nhưng trong phòng khách, âm thanh lớn nhất lại là tiếng đồng hồ quả lắc kêu tích tắc nơi góc phòng. Rèm được vén lên, và trong ánh sáng nhợt nhạt, Quan Chấp Chính cau mày đứng đó, cánh tay to bè khoanh lại ngay trước ngực. “Thật điên rồ, Charlotte,” ông ta nói. “Điên rồ không tả được, và toàn dựa trên trí tưởng tượng của một đứa trẻ.” “Cháu không phải trẻ con,” Cecily gắt. Cô đang ngồi trên cái ghế cạnh lò sưởi, chính là cái ghế Will ngủ tối qua - có phải chỉ cách nay một quãng thời gian ngắn không? Will đứng cạnh, trừng mắt nhìn. Anh chưa thay quần áo. Henry đang trong phòng Jem cùng các Tu Huynh Câm; Jem chưa tỉnh, và chỉ vì Quan Chấp Chính đến nên Charlotte và Will mới rời chỗ Jem. “Và chú biết thừa rằng bố mẹ cháu có quen Mortmain. Ông ta làm thân với gia đình cháu, bố cháu. Ông ta giao trang viên Ravenscar cho nhà cháu khi bố cháu...khi gia đình cháu mất căn nhà gần Dolgellau.” “Đúng vẫy” Charlotte, đứng đằng sau cái bàn ngổn ngang giấy tờ của mình, nói. “Cháu đã nói với chú về những điều Ragnor Fell báo lại về nhà Herodale vào hồi hè rồi.” Will bỏ nắm đấm khỏi túi quần và bực bội nhìn thẳng Quan Chấp Chính. “Mortmain coi việc trao ngôi nhà đó cho gia đình cháu là một trò đùa! Ông ta đùa giỡn chúng ta. Thế thì tại sao ông ta không đùa dai thêm?” “Đây, chú JJosiah,” Charlotte nói và chỉ một tờ giấy trệ mặt bàn. Đấy là bản đồ xứ Wales. “Đây là hồ Lyn ở Idris...còn đây, hồ Tal-y-Llin, ở chân núi Cadair Idris...” “Llyn nghĩa là ‘hồ rồi,” Cecily bực dọc nói. “Và người Wales gọi nó là Llyn Mwyngil, dù có vài người gọi là Tal-y-Llyn...” “Và có lẽ có những nơi khác trên thế giới được đặt tên Idris,” Quan Chấp Chính gắt trước khi nhận ra mình đang cãi cọ với một cô gái mười lăm tuổi, rồi thôi. “Nhưng điều này có ý nghĩa gì đó,” Will nói. “Người ta bảo những hồ nước quanh ngọn núi đó sâu không thấy đáy... rằng ngọn núi ấy rỗng ruột, bên trong đó là Cwn Nặn, Con Chó Địa Ngục, đang ngủ vùi.” “Hội Săn Hoang,” Charlotte nói. “Đúng.” Wiol vuốt ngược mái tóc đen ra sau. “Chúng ta là Nephilim. Chúng ta tin vào những truyền thuyết, huyền thoại. Mọi câu chuyện đều có thật. Còn nơi nào ẩn mình và che giấu đám máy móc kỳ cục kia tuyệt hơn một ngọn núi rỗng ruột ẩn chứa ma thuật và điềm báo tử? Sẽ chẳng ai thấy lạ khi nghe thấy những âm thanh kỳ quặc từ núi vang ra, và không một người dân địa phương nào lại muốn đi tìm hiểu. Còn vì lý do nào nữa mà ông ta ở đó? Cháu luôn thắc mắc sao ông ta lại đặc biệt để ý tới gia đình cháu. Có lẽ lý do rất đơn giản – ông ta muốn chớp cơ hội làm suy đồi một gia đình Nephilim. Mortmain rất muốn vậy.” Quan Chấp Chính dựa vào bàn, mắt nhìn bản đồ dưới tay Charlotte. “ Vẫn chưa đủ.” “Chưa đủ? Chưa đủ cho cái gì?” Cecily hét lên. “Để thuyết phục Clave.” Quan Chấp Chính đứng lên. “Charlotte, cháu phải hiểu. Để phát động tấn công Mortmain vì cho rằng ông ta ở Wales, chúng ta sẽ phải triệu tập cuộc họp Hội Đồng. Chúng ta không thể đưa một lượng quân ít ỏi và có thể bị áp đảo, nhất là bởi những sinh vật kia – sáng nay có bao nhiêu con tấn công Luân Đôn?” “Sáu hay bảy gì đó, không tính con bắt Tessa,” Charlotte nói. “Chúng cháu tin chúng có thể thu nhỏ, do vậy mới vừa không gian chật hẹp trong xe ngựa.” “Và chú tin Mortmain không biét Gideon và Gabriel đang ở đây, nên tính sai số lượng người máy phải đưa đi. Nếu không, có lẽ các cháu chết cả rồi.” “Không phải sai ở chỗ anh em nhà Lightwood,” Will lầm bầm. “Cháu nghĩ ông ta đánh giá thấp Bridget. Cô ấy xả nát ba người máy cứ như cách món gà tây.” Quan Chấp Chính giơ tay lên trời. “Chúng ta đã đọc giấy tờ của Benedict Lightwood. Trong đó ông ấy nói thành trì của Mortmain ở ngay ngoài Luân Đôn, và rằng Mortmain dự định sẽ đưa một đội quân tấn công Enclave Luân Đôn...” “Khi viết những dòng đó, Benedict Lightwood đang nhanh chóng hóa điên hóa rồ,” Charlotte ngắt ngang. “Mà chú có nghĩ Mortmain lại đi chia sẻ kế hoạch thật sự với ông ta không?” “Và tiếp đây và tiếp nữa là gì nào?” Giọng Quan Chấp Chính gắt gỏng, nhưng nghe lạnh lùng nguy hiểm. “Benedict không có lý do gì lại đi viết những điều sai sự thật vào nhật ký, Charlotte, còn cháu đáng ra không được đọc chúng. Nếu không phải cháu cho rằng cháu cân biết nhiều thông tin hơn Hội Đồng, cháu đã giao nộp chúng ngay rồi. Thái độ bất tuân lệnh đó khiến chú không dám tin cháu. Nếu cần, cháu hãy đem vấn đề Wales bàn luận với Hội Đồng trong buổi họp hai tuần nữa...” “Hai tuần nữa?” Will lên giọng; mặt anh tái mét, những điểm đỏ lốm đốm khắp má. “Tessa bị bắt hôm nay. Cô ấy không có hai tuần.” “Ông Chủ không định hại cô ấy. Em biết mà, Will,” Charlotte nhẹ nhàng nói. “Nhưng ông ta muốn kết hôn với Tessa! Chị không nghĩ cô ấy thà chết còn hơn làm đồ chơi trong tay ông ta sao? Cô ấy có thể kết hôn vào ngày mai...” “Và với quỷ cũng được!” Quan Chấp Chính nói. “Một cô gái không phải Nephilim không phải và không thể là ưu tiên của chúng ta!” “Cô ấy là ưu tiên của cháu!” Will hét.