Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 54 : chương 10.4
Wil cực cựa trong cái ghế bành bên giương Jem. Anh đã ở đây nhiều giờ, lưng bắt đầu cứng đờ, nhưng nhất quyết không chịu rời i. Biết đâu Jem sẽ tỉnh, và muốn thấy anh.
May mà trời không lạnh. Bridget đã khơi lửa trong lò; củi ướt cháy lốp bốp, thi thoảng bắn những tia lửa đỏ. Màn đêm ngoài cửa sổ tối tăm chẳng có chút ánh xanh hay mây gì, chỉ trong vắt một màu như được tô lên kính. cấy đàn của Jem được dựa vào chân giường, và cây gậy, vẫn ướt nhờn những máu từ trận chiến trên sân, nằm cạnh. Jem thì nằm yên trên gối, gương mặt trắng tái chẳng có lấy một chút sắc hồng. Will có cảm giác như sau một thời gian dài xa cách, nay anh mới được trông thấy bạn, và đang trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhận ra sự khác biệt nơi khuôn mặt thân thuộc trước khi sau đó nó trở thành một phần cuộc sống. Jem quá gầy – sao Will lại chẳng hề nhận ra nhỉ? - chẳng còn chút thịt nào đắp trên xương gò má, quai hàm và trán, khiến cậu ấy trông quá hốc hác. Mí mắt ngắm cùng khóe miệng của cậu ấy ánh lên sắc xanh nhợt. Xương quai xanh cong vòng trông như mũi thuyền.
Will nhiếc mắng mình. Sao anh lại không nhận ra rằng những tháng vừa qua Jem đang chết dần chết mòn - sự sống lìa bỏ cậu ấy quá nhanh, quá sớm? Sao anh không hề trông thấy tử thần đang lăm le lưỡi hái cạnh cậu ấy?
“Will.” một giọng khẽ vang tại cửa. Anh mơ màng ngước lên và thấy Charlotte đang thò đầu vào. “Có...người tới muốn gặp em.”
Will chớp mắt khi Charlotte tránh đường cho Magnus Bane bước vào phòng. Váo khoảnh khắc ấy Will không biết phải nói gì.
“Anh ấy nói em nhắn anh ấy đến,” Charlotte nói, có vẻ hơi nghi ngờ. Magnus đứng đó, trông thờ ơ, mặc vét màu xám đen. Anh ta Từ từ cởi đôi găng da dê màu xám sẫm khỏi bàn tay da nâu gầy.
“Đúng là thế,” Will nói, có cảm giác như mình vừa tỉnh giấc. “Cảm ơn chị, Charlotte.”
Charlotte nhìn anh bằng ánh mắt vừa cảm không vừa hàm chứa thông điệp, ‘Tỉnh táo vào, Will Herodale,’ rồi rời phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.
“Anh đến rồi,” Will nói, dù biết câu ấy thật ngu ngốc. Anh không thích nghe người ta đưa ra nhận xét rành rành trước mắt, và anh lại vừa làm đúng như thế. Anh không thể rũ bỏ cảm giác lúng túng. Thấy Magnus ở đây, giữa phòng Jem, giống như thấy một hiệp sĩ tiên ngồt giữa các luật sư biện hộ tại Old Bailey.
Magnus vứt găng tay xuống bàn và tới giường. Anh ta chống tay xuống một cọc giường, cúi nhìn Jem trắng bệch nắm yên bất động như thể hình tạc trên mộ. “James Carstairs,” anh nói, lầm bầm như thể những từ đó mang một sức mạnh ma thuật.
“Cậu ấy sắp chết,” Will nói.
“Nhìn là thấy rồi.” Câu nói lạnh lùng ấy qua giọng Magnus lại chất chứa một nỗi buồn lớn, một nỗi buồn Will giật mình thấy quen thuộc kinh khủng. “Tôi tưởng cậu nghĩ cậu ấy còn vài ngày, hoặc một tuần.”
“Đây không chỉ vì thiếu thuốc,” giọng Will nghe rệu rã; anh hắng giọng. “Đúng ra, chúng tôi vừa có thêm một ít, và dùng tiết kiệm. Nhưng chiều nay có một trận chiến, cậu ấy mất máu và yếu đi. Chúng tôi lo cậu ấy không đủ sức để hồi phục nữa.”
Magnus nhẹ nhàng cầm tay Jem lên. Có vết thâm trên những ngón tay xanh xao của Jem, và những đường gân xanh nổi rõ như bản đồ sông dưới da cổ tay. “Cậu ấy có đâu đớn gì không?”
“Tôi không biết.”
“Có lẽ để cậu ấy chết lại tốt hơn.” Magnus nhìn Will bằng đôi mắt màu xanh vàng sậm. “Đời người có hạn, Will ạ. Và khi cậu ấy chọn làm parabatai, cậu cũng thừa biết rằng cậu ấy sẽ chết trước cậu.”
Will nhìn thẳng. anh có cảm giác như bị ném xuống một cái giếng tối tăm không đáy, không có chỗ cho anh bầu víu giảm tốc độ rơi. “Nếu anh nghĩ vậy là tốt nhất cho cậu ấy?”
Will đờ đẫn ngước mắt lên. “Tôi không biết sao lại gọi anh nữa,” anh nói. “Tôi không nghĩ là vì tôi tin anh có thể làm gì. Có lẽ tôi nghĩ anh là người duy nhất hiểu.”
Magnus tỏ vẻ ngà nhiên. “Người duy nhất hiểu?”
“Anh đã sống rất lâu,” Will nói. “Chắc anh phải chứng kiến nhiều người mình yêu quý qua đời. Thế nhưng anh vẫn tiếp tục sống được.”
Magnus vẫn kinh ngạc. “Cậu gọi tôi - một pháp sư - tới Học Viện, ngày sau một trận chiến mà tất cả suýt chết - để tâm sự?”
“Tôi thấy dẽ tâm sự với anh,” Will nói. “Tôi cũng chẳng rõ vì sao nữa.”
Magnus chậm rãi lắc đầu, rồi dựa vào cọc giường. “Cậu còn quá trẻ,” anh ta nói khẽ khàng. “Nhưng nói gì thì nói, tôi không hề nghĩ có Thợ Săn Bóng Tối gọi tôi đến chỉ để nói chuyện cà kê qua đêm.”
“Tôi không biết phải làm gì,” Will nói. “Mortmain đã bắt Tessa, và tôi tin mình biết cô ấy có thể ở đâu. Một phần trong tôi không muốn gì hơn là được đi cùng cô ấy. Nhưng tôi không thể rời Jem, không thấy tôi thì sao?” anh ngơ ngác như một đứa trẻ. “Cậu ấy suy nghĩ tôi cố tình bỏ rơi cậu ấy, không quan tâm rằng cậu ấy sắp chết. Cậu ấy sẽ không biết. Nhưng nếu cậu ấy có thể nói, cậu ấy sẽ chẳng bảo tôi đi tìm Tessa ư? Đó không phải điều cậu ấy muốn sao?” Will vùi mặt vào tay. “Tôi không thể nói, và điều đó như xé tôi làm đôi “
Magnus im lặng nhìn anh một lúc lâu. “Cậu ấy có biết cậu yêu Tessa không?”
“Không.” Wii hoảng hốt ngẩng đầu. “Không. Tôi chưa từng nói một chữ nào. Đấy không phải gánh nặng của cậu ấy.”
MMagnus hít một hơi sâu và ôn tồn bảo. “Will. Cậu xin tôi lời khuyên, vì tôi sống lâu và chôn cất rất nhiều người thân yêu. Tôi có thể nói với cậu rằng điểm kết của một cuộc đời là tổng số tình yêu cậu được hưởng, rằng dù cậu nghĩ mình đã thề nhưng ở đây đến phút cuối đời Jem không phải quan trọng. Mà là ở đây mỗi phút một giây khác. Từ lúc cậu gặp cậu ấy, cậu chưa từng rời bỏ cậu ấy và chưa từng không yêu quý cậu ấy. Đấy mới là quan trọng.”
“Anh nói thật lòng,” Will bâng khuâng, rồi nói tiếp. “Sao anh tốt với tôi thế? Tôi vẫn nợ anh một ân huệ, đúng không? Tôi còn nhớ, dù anh chưa từng yêu cầu tôi.”
“Thế à?” Magnus nói rồi mỉm cười. “Will, cậu coi tôi là người, cũng như cậu; hiếm có Thợ Săn Bóng Tối nào đối xử với pháp sư như thế lắm. Tôi không vô tâm tới độ còn đi sai bảo một chàng trai đang đau lòng đây. Mà nhân tiện, tôi nghĩ cậu sẽ trở thành một người đàn ông rất được đấy. Vậy nên tôi sẽ nói với cậu thế này. Tôi sẽ ở lại đây khi cậu đi, và tôi sẽ để mắt trông chừng Jem giùm cậu, và nếu cậu ấy tỉnh, tôi sẽ cho cậu ấy biết cậu đã đi đâu, và rằng cậu đi là vì cậu ấy. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giữ mạng cậu ấy: Tôi không có ngân phiến, nhưng tôi biết phấp thuật, và có lẽ có gì đó trong mấy cuốn sách phép cổ có thể giúp cậu ấy.”
“Cảm ơn anh rất nhiều,” Will nói.
Magnus đứng nhìn Jem. Gương mặt vốn thường vui vẻ, cợt nhả hoặc bất cần, mang một nỗi buồn khiến Will ngạc nhiên. “Dù biết nỗi đau dễ lan rộng, nhưng sao tôi lại muốn dốc lòng yêu thương một người phải chết?” Magnus nói.
Will ngước nhìn anh ta. “Sao cơ?”
“Trích tự thú của thánh Augustine,” Magnus nói. “Cậu hỏi sao một người bất tử như tôi có thể tiếp tục sống khi đã chứng kiến bai nhiêu cái chết như thế. Đấy cũng chẳng phải bí mật lớn lao gì. Cậu chịu đựng những gì không chịu nổi. Rồi cuối cùng cậu sẽ chịu nổi thôi.” Anh ta lui khỏi giường. “Tôi sẽ để cậu ở cùng cậu ấy một lát, để tạm biệt nếu cậu cần. Cậu có thê tìm tôi trong thư viện.”
Will gật đầu, không nói không rằng khi Magnus cầm găng tay rồi quay người rời phòng. Đầu óc Will đang quay cuồng.
Anh lại nhìn Jem đang nằm im bất động trên giường. ‘Mình phải chấp nhận đây là kết thúc,’ anh nghĩ và kể cả suy nghĩ của anh cũng trống trải và xa xăm. ‘Mình phỉa chấp nhận Jem sẽ chẳng bao giờ nhìn mình, không bao giờ nói chuyện với mình nữa. Mình chịu đựng cái không chịu đựng nổi, và rồi sẽ chịu được thôi.’
Nhưng anh vẫn thấy có gì đó không thật, như thể đây là mơ và nhìn thân hình nằm im của Jem. Anh chạm nhẹ vào má parabatai của mình. Thật lạnh.
“Atque in pepetuum, frater, ave atque vale,” anh nói khẽ. Những lời trong bài thơ ấy chưa bao giờ hợp đến vậy: ‘Mãi lãi, người anh em, xin chào và tạm biệt.’
Will đứng thẳng định quay đi. Đúng lúc đó, anh thấy cổ tay mình bị nắm chặt. Anh nhìn xuống và thấy Jem đang cầm chắc tay anh. Trong một thoáng, anh thảng thốt tới chỉ trơ mắt nhìn.
“Tôi chưa chết, Will,” Jem nói nhỏ nhưng rõ ràng. “Magnus nói bồ rằng tôi có biết bồ yêu Tessa không là sao?”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
803 chương
105 chương
22 chương
334 chương
61 chương
1559 chương