Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 51 : như nước vỗ bờ cát

Cecily đẩy nhẹ cửa phòng Jem và nhìn vào. Phòng im lặng nhưng đông đúc những con người đang bận rộn đi lại. Hai Tu Huynh Câm đứng bên người Jem, Charlotte ở giữa. Mặt chị buồn bà và còn rõ vệt nước mắt. Will quỳ bên giường, vẫn mặc bộ đồ dính máu sau trận chiến ngoài sân. Đầu anh gục xuống hai bàn tay đang chắp lại, và anh trông như đang cầu nguyện. Anh trông trẻ trung, yếu đuối và tuyệt vọng, và dù trong lòng đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, một phần trong Cecily vẫn muốn vào phòng và an ủi anh Phần khác lại thấy dáng người yên lặng, trắng tái nằm trên giường, và nao núng. Cô mới ở đây một thời gian ngắn; cô có cảm giác mình sẽ xâm phạm vào giờ khắc riêng tư của cư dân Học Viện – khi họ đang đau buồn. Nhưng cô phải nói chuyện với Will. Nhất định. Cô tiến lên. Và cảm nhận một bàn tay đặt lên vai cô. Lưng cô đụng vào tường hành lang, rồi Gabriel Lightwood huống cô ra ngay. Cô ngạc nhiên ngước nhìn anh. Anh trông mệt mỏi, đôi mắt xanh trũng sâu, máu lốm đốm trên tóc và tay áo. Cổ áo anh ướt đầm. Anh rõ ràng vừa từ phòng anh trai đi ra. Gideon bị thương nặng ở chân vì lưỡi kiếm của người máy, và dù iratze có tác dụng, nhung chỉ phần nào. Cả Sophie và Gabriel đã giúp anh vào phòng, dù anh phản đối suốt chặng đường rằng mọi người nên tập trung lo cho Jem. “Đúng vào đó,” Gabriel khẽ nói. “Họ đang cố cứu Jem. Anh trai cô cần ở với cậu ấy.” “Ở đó với Jem? Nhưng anh ấy làm được gì nào? Will không phải bác sĩ.” “Dù bất tỉnh, nhưng James vẫn rút sức mạnh từ parabatai của mình.” “Tôi cần nói chuyệ với Will một lát thôi.” Gabriel vuốt mái tóc rối. “Cô chưa sống cùng Thợ Săn Bóng Tối lâu,” anh nói, “nên có lẽ không hiểu. Đánh mất parabatai...không phải chuyện nhỏ. Chúng tôi coi đó là một mất mát lớn như mất chồng mất vợ, hoặc anh chị. Em. Will đang có cảm giác như chính mình đang nằm trên chiếc giường kia.” “Will sẽ không quan tâm nhiều đến vậy nếu người nằm trên chiếc giường đó là tôi.” Gabriel khịt mũi. “Anh trai cô sẽ chẳng thèm cấm tôi tiếp cận cô nếu cậu ấy không quan tâm đến cô, cô Herodale ạ.” “Không, đấy là vì anh ấy không ưa anh. Vì sao thế? Và sao giờ pại nói đỡ cho anh ấy? Anh cũng đâu có thích Will.” “Ừ,” Gabriel nói. “Nói vậy cũng không đúng hẳn. Tôi không thích Will Herodale. Bọn tôi không ưa nhau nhiều năm rồi. Dù gì thì cậu ấy từng bẻ gãy tay tôi mà.” “Thế à?” Cecily không kìm được phải nhướng mày. “Nhưng dạo này tôi bắt đầu không chắc chắn về những điều tôi luôn nghĩ là chắc chắn. Và Will là một trong số đó. Tôi đã chắc chắn là cậu ấy là một kẻ vô lại, nhưng sau khi nghe Gideon kể thêm về Will, tôi bắt đầu hiểu vì sao cậu ấy trọng danh dự như vậy.” “Và anh tôn trọng điều đó “ “Tôi ước mình tôn trọng nó. Tôi ước mình hiểu. Và James Carstairs là một trong những người tốt bụng nhất; kể cả tôi ghét Will, giờ tôi sẵn sàng vì Jem mà tha thứ cho cậu ấy.” “Có điều này tôi phải nói với anh tôi,” Cecily nói. “Jem hẳn sẽ muốn tôi nói. Chuyện quan trọng lắm. Và chỉ mất một lát thôi.” Gabriel day thái dương. Anh rất cao – anh cao vượt Cecily, đã thế lại rất gầy. Anh có gương mặt góc cạnh rắn rỏi, không đẹp nhưng thanh tú, môi dưới mang hình dáng gần như cánh cung. “Được,” anh nói. “Tôi sẽ vào gọi cậu ấy ra.” “Sao lại là anh? Mà không phải tôi?” “Nếu cậu ấy giận, nếu cậu ấy mệt mỏi mà cáu gắt, vậy cứ để tôi trông thấy thì hơn, và để cậu ấy giận tôi thì hơn là giận cô,” Gabriel nói thật như đếm. “Tôi tin cô, cô Herodale, rằng chuyện này quan trọng. Rất mong cô không làm tôi thất vọng.” Cecily chẳng nói gì, chỉ nhìn Gabriel đẩy cửa vào phòng. Cô dựa vào tường, tim đập thình thịch khi nghe những tiếng nói lào xào bên trong. Cô nghe thấy Charlotte nói gì đó về chừ rune thay máu vô cùng nguy hiểm – rồi cửa mở và Gabriel đi ra. Cô đứng thẳng lên. “Thế Will...” Gabriel liến nhìn cô, một lát sau Will xuất hiện ngay sau Gabriel. Anh đóng chặt cửa. Gabriel gật đầu với Cecily rồi đi theo hành lang, để lại cô một mình cu gf anh trai. Cô luôn tự hỏi tại sao khi ở với người khác mà anh ta một mình được. Nếu ta ở cạnh họ, không phải ta được định nghĩa là không một mình sao? Nhưng giờ cô thấy chỉ có một mình, vù Will như đang ở một nơi hoàn toàn khác. Anh dựa vào tường cạnh cửa, bên cạnh cô, nhưng anh trông nhòa nhạt như một hồn ma “Will,” cô nói. Anh như không nghe thấy. Anh run rẩy, tay rung lên vì căng thẳng và kiềm chế. “Gwilym Owain,” cô lại gọi, dịu dàng hơn. Anh qauy đầu nhìn cô, nhưng mắt xanh và lạnh như nước đầu nguồn sông Llyn Mwyngil. “Anh tới đây hồi mười hai tuổi,” anh nói. “Em biết,” Cecily bối rối. Anh nghĩ cô có thể quên sao? Mất Ella, rồi đến người anh trai yêu dấu chỉ trong vài ngày? Nhưng Will dường như chẳng nghe thấy “Chính xác là ngày 10 tháng 11 năm đó. Và mỗi năm cứ đên ngày ấy, lại buồn rũ chán chường. Ngày đó -_ngày đó vfa sinh nhật anh – là anh nhớ bố mẹ và em nhất. Anh biết mọi người còn sống, mọi người ở ngoài kia, và mọi người mong anh trở về, nhưng anh không thể, đến giử một lá thư cũng không được. Tất nhiên anh đã viết rất nhiều, nhưng lại đốt đi. Anh nghĩ hẳn mọi người sẽ sẽ căm ghét và trách móc anh vì cái chết của chị Ella.” “Gia đình chưa từng trách anh...” “Sau năm đầu tiên, dù anh vẫn sợ ngày đó tới, nhưng anh dần biết rằng Jem sẽ làm gì đó vào ngày 10 tháng 11, hoặc luyện tập hoặc nghiên cứu tìm tòi gì đó sẽ kéo dài cả hai tới đầu kia thành phố tỏng thời tiết giá lạnh và ẩm ướt. Tất nhiên anh sẽ trêu chọc cậu ấy vì chuyện đó. Đôi lúc không khí lạnh và nồm khiến cậu ấy đổ bẹnh, hoặc cậu ấy quên thuốc và bị ốm vào ngày đó, sẽ ho ra máu và phải nằm tĩnh dưỡng, nhưng điều đó cũng giúp anh tạm quên đi nỗi buồn của mình. Và sau khi chuyện lặp lại đến ba lần – vì anh ngu, Cecy, và chỉ bo bo nghĩ cho mình – anh nhận ra tất nhiên cậu ấy làm thế vì anh. Cậu ấy nhận ra ngày đó và làm tất cả để anh khỏi buồn.” Cecily sừng sờ nhìn anh. Dù những lời nói chỉ chực chờ được bật ra, cô lại không thể mở lời, cứ như thể đã nhiều năm trôi qua và cuối cùng cô cũng được thấy lại anh trai như khi anh còn bé, vụng về dỗ dành cô khi cô đau, ngủ gật trên tấm thảm trước lò sưởi với một cuốn sách đặt trên ngực, bò lên khỏi hồ vừa cười vừa lắc nước bắn khỏi mái tóc đen. Một Will không có tường chắn giữa anh và cả thế giới. Anh ôm mình như thể bị lạnh. “Anh không biết mình là ai nếu không có cậu ấy,” anh nói. “Tessa bị bắt đi, và mỗi giây không thấy cô ấy đều khiến anh thấy như bị lóc thịt. Cô ấy bin bắt, mà người ta không tòm được dấu vết, và anh chẳng biết phải đi đâu hay làm gì tiếp, còn người duy nhất anh nghĩ mình có thể tâm sự nỗi niềm đau đớn lại là người không được biết tình cảm của anh. Kể cả nếu cậu ấy không sắp chết.” “Will, Will.” Cô đặt tay lên anh. “Hãy nghe em này. Đây là về chuyện tìm Tessa. Em tin mìn biết Tessa ở đâu.” Nghe tới đó, mắt anh mở lớn. “Sao em biết?” “Em ở gần nên nghe rõ Jessamine nói gì lúc lâm chung,” Cecily nói, và cảm nhận máu đang chẩy rần rần dưới da anh. Tim anh đập rộn. “Cô ấy nói anh không xúng là người xứ Wales.” “Jessamine ư?” Anh có vẻ bối rối, nhưng cô thấy mắt anh hơi nheo lại. Có lẽ, trong vô thức, anh đã bắt kịp mạch suy nghĩ của cô. “Cô ấy cứ nói Mortmain đang ở Idris. Nhưng Clave biết không phải,” Cecily nói liến thoắng. “ Anh không biết Mortmain hồi ông ta sống tại Wales, nhưng em thì có. Ông ta biết rõ vùng đó. Và anh khi xưa cũng vậy. Chúng ta sống dưới bóng núi mà, Will. Nghĩ đi.” Anh chăm chăm nhìn cô. “Em không nghĩ là... Cadair Idris đó chứ?” “Ông ta biết dãy núi sao đó, Will,” cô nói. “Và ông ta thấy điều đó buồn cười, một trò trêu ngươi anh và các Nephilim. Ông ta đưa chị ấy đến đúng nơi anh đã từ đó ra đi. Ông ta đưa chị ấy về quê chúng ta “